“Khà…”
“Akito, Vater[note39128] với Mutter[note39129] đi làm rồi.”
“Ờ, vậy hả.“
Khi Akito vừa đi xuống cầu thang, mùi thơm của bữa sáng cù lên mũi cậu. Trứng bác và súp miso ngon lành được bày biện trên bàn.
Emily cởi vội chiếc tạp dề đang mặc và ngồi xuống ghế. Vì đồ ăn của Akito được sắp sẵn bên cạnh, nên cậu kiểu gì cũng phải ngồi cạnh Emily.
“Nào, ăn thôi.
“Ăn thôi.”
Bàn thì là bàn dành cho bốn người, nhưng hai đứa không ngồi đối diện mà lại ngồi cạnh nhau. Để lý giải cho chuyện này…
“Nào, Akito, aaa nào.”
“Aaa..."
… là vì Emily muốn được aaa cho Akito.
“Lecker?[note39130]
"Ừ, ngon. Cảm ơn em, Emily.”
“!… Hí hí. Thích thế.”
Được Akito nở nụ cười cám ơn, Emily nom thích thú lắm.
Trông hai đứa cứ như đôi uyên ương vậy, nhưng mà trên thực tế, đúng là Emily hành xử với Akito, và xem Akito như người yêu mình thật.
Chính vì là người thương, cho nên cô bé mới thủ thỉ lời yêu bên tai anh, mới đút anh ăn, mới đến trường cùng anh, mới về chung một nhà, bên anh tay trong tay. Thậm chí cả khi ngủ, hai đứa cũng nằm chung một giường. Con gái Đức mà yêu vào rồi là mãnh liệt lắm.
Đổi lại, đây là ông anh. Cậu được gần gũi với cô em gái đáng yêu của mình, rồi từ cách hành xử của em, cậu biết em mình thương mình lắm. Bấy nhiêu điều khiến cậu vui hồn nhiên như một đứa trẻ.
Tuy nhiên, đối với cậu chàng. Cậu coi tất cả những pha cọ xát từ Emily “chỉ là mấy màn skinship quá trớn”, không hơn không kém.
Vì sao như vậy? Câu trả lời vô cùng hiển nhiên. Đó là giữa người Nhật và người Đức có một sự khác biệt trong giá trị quan về tình yêu.
Ở Nhật, để trở thành người yêu của nhau, như thông lệ sẽ là một người thổ lộ tình cảm trước, và chỉ khi nào được đối phương đáp lời, cả hai mới chính thức bước nhịp bước đầu trên con đường giao duyên. Thế nhưng ở Đức, thứ văn hoá mang tên “thổ lộ tình cảm” này lại không hề tồn tại.
Chỉ cần chung sống dài lâu, chẳng ai bảo ai nửa lời, hai người cũng tự khắc thành đôi. Đó là giá trị quan của dân Đức, cứ ra mắt gia đình xong xuôi là sẽ chính thức làm người yêu luôn.
62% người Đức tin vào tình yêu sét đánh, họ coi việc lấy cái nhìn đầu tiên để quyết định người yêu là một chuẩn mực.
Emily cũng thế, không hề ngoại lệ, cô bé đã cảm nhận được điều gì đó từ Akito ngay sau một cái nhìn. Trên thực tế, Akito đã cố gắng học tiếng Đức để giao tiếp với Emily, cậu cũng giúp cô bé học tiếng Nhật mà không hề cau có lấy một lần.
Đỉnh điểm là vào hồi trung học cơ sở năm hai, khi hai đứa bị dây dưa phải một thằng chăn rau.
Sau một năm gồng mình học tập, Emily và Akito cũng đã bắt đầu bập bõm giao tiếp qua lại được bằng thứ tiếng của nhau. Emily nghiện shoujo manga, khao khát được đi nhiều điểm hẹn ở chốn nọ nơi kia để được tìm đến cảm giác lạ.
Và đương nhiên, là Akito đồng ý ngay. Mặc dù sống chung một nhà, nhưng hai đứa lại phải cất công chọn nơi gặp nhau, cất công ra khỏi nhà lệch giờ, để dựng nên những buổi hẹn hò mà cô bé hằng mơ.
Emily chỉ mới ở độ tuổi học sinh trung học cơ sở năm hai nhưng lại toát lên vẻ yêu kiều của một học sinh trung học phổ thông, chuyện cô bé dính dấp phải một thằng chăn rau cũng từ đây mà ra cả.
“Êi êi em gái gì ei. Zễ chwơng quá cơ. Ở đây một mình làm gì vậy em?”
".........?"
Đương nhiên, với vốn nghe hiểu mới ở ngưỡng mò từ, Emily chỉ biết lắc đầu quầy quậy. Emily biết mỗi tiếng Nhật phổ thông, những lời từ thằng nhõi kia vào tai cô bé nghe chẳng khác gì tiếng nhộn nhạo ngoài hè phố.
Trước một Emily nói câu gì cũng chỉ mặc sức lắc đầu, tên chăn rau kia mất kiên nhẫn, hung hãn túm lấy tay cô bé.
Bị bất ngờ, Emily luống cuống. Ngay khoảnh khắc sắp bị kéo đi trong khi còn chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, thì anh Akito mà cô bé mong ngóng từ lâu đã đến.
Trong tích tắc, Akito dứt Emily ra khỏi tay của tên chăn rau, và ôm chầm cô bé.
“Giề!? Thằng này mày là ai, con nhà nà…”
“LÀM SAO?!”
“Éc!?”
Akito gầm lên thứ tiếng thị uy chưa từng có. Nếu nhìn kĩ, sẽ thấy trên thái dương cậu nổi cuộn lên những đường gân guốc.
“ÔN CON… mày đụng chạm gì người nhà tao đấy? THẰNG Đ*T DẠO NÀY!!!”
“D-dạ em xin lỗiii!!!”
Tên chăn rau bị doạ cho run như cầy sấy, thoái về giọng thật, rối rít xin lỗi rồi lủi mất.
“……tưởng thế nào. Này Emily, em có sao không? Emily?”
"............"
Trong khi cậu chàng lo lắng ôm Emily, hỏi han dập dồn, thì cô bé lại đang chìm vào cơn miên man trong vòng tay cậu. Anh Akito mà cô luôn tin yêu, vừa lao vút tới cứu cô hệt như một chàng hoàng tử.
(Có lẽ chăng… đây, là yêu?!)
Sa phụp xuống tâm khảm Emily lúc này, là ba con chữ, một tiếng: YÊU.
Emily sớm nhận ra tình cảm của mình, từ đó cô hăng hái “tấn công” Akito mãnh liệt. Cô bé rất cố gắng, giờ cơm kiểu gì cũng phải đút anh ăn, lắm khi chẳng chuyện gì cũng ôm vai bá cổ, đôi lúc cô bé còn thu hết cam đảm hôn cả vào má anh.
(Anh Akito thì cũng thích thú với mình nè, giờ chỉ cần đi giới thiệu ba mẹ ー thì thực ra cũng coi như xong luôn rồi nè… vậy có nghĩa là, mình và anh Akito là người yêu rồi nè!)
Và như thế, quan hệ tình cảm giữa Emily và Akito không còn là anh em kế nữa, mà leo hạng thẳng thành lứa đôi luôn.
Còn về phần Akito, khi ấy, cậu chỉ nhận định hành tung của Emily là những cử chỉ skinship có phần mãnh liệt vậy thôi. Căn nguyên cho chuyện này là sự ngộ nhận trong kiến thức về văn hóa của cậu.
Trong hiểu biết của Akito, cứ là người nước ngoài thì ai cũng skinship nhiệt tình với người mình thân. Thực tế, khi xem trên màn ảnh nhỏ, cậu cũng được chứng kiến nhiều cảnh người nổi tiếng ôm ấp, hôn má nhau rất dễ dàng, càng khiến cậu tin hơn bao giờ hết.
Thành ra, cậu chỉ coi những gì Emily làm là những cử chỉ skinship mãnh liệt, và hoàn toàn không nhận ra tình cảm của cô bé.
Thật tình, thằng nam chính sao mày không đi chết đi cho rồi.