Emily và Akito gặp nhau cách đây 4 năm khi cả hai còn đang học năm nhất trung học cơ sở.
“Akito này, ba mày… đang dự định tái hôn với một cô người Đức cực xinh."
"..............."
Đôi đũa tuột khỏi tay Akito, rơi xuống kêu tong tóc. Cậu nhìn chòng chọc vào người cha ruột của mình, Tatekawa Haruto, mắt cậu ánh lên một tia kiểu: “Bố già đùa tôi phỏng?”.
“Ba không đùa đâu Akito. Ba nghiêm túc đó.”
"...... À không, con thì con không nghĩ là ba đùa đâu, nhưng mà…”
Akito sống một mình với Haruto, người đang ngồi trước mắt cậu. Cha cậu phát hiện ra mẹ ruột cậu ngoại tình và đã ly hôn. Tiền bồi thường có bao nhiêu, Haruto đã nhận đủ, quyền nuôi con, ông cũng đã giành được. Tuy vậy, dư vị để lại từ việc bị người từng đầu gối tay ấp phụ tình đã khiến người cha rơi vào một thời kỳ mất mát niềm tin nơi phụ nữ.
Chẳng rõ có phải vì thấy mẹ mình vậy không, mà Akito cũng ngấp nghé rơi vào tình cảnh mất niềm tin vào phái nữ. Cậu chàng dù ngoại hình không tệ mà mãi chưa có bạn gái, căn nguyên cũng từ đây mà ra cả.
Bởi vậy, mối quan tâm duy nhất của Akito đối với cha mình lúc này, là “ba có chắc người đó không bội tình không vậy?”. Thứ đầu tiên cần làm khi gặp phụ nữ là tỏ dấu nghi hoặc. Đó là điều Akito lĩnh hội được sau 13 năm cuộc đời.
“Chao ôi, cuộc gặp gỡ của ba với cô ấy thật tình cờ và thật bất ngờ…”
Rồi ông già bắt đầu lảm nhảm.
Nói nhanh cho nó vuông, thì thay vì đi tán gái, Haruto được nửa kia si mê tán ngược lại.
“Hiểu rồi. Thế sau đó ba có bị lừa mất gì không đấy?”
“Người ta đẩy mình vào thế ấy rồi giờ muốn lui cũng khó, nhưng mà mày có cần phải đa nghi vậy không con?”
Akito nghi ngờ chắc lại ba cái trò con giáp thứ 13 chứ dễ gì ngon xơi. Phải công nhận một điều là Haruto, cha cậu, có một dung mạo khó ai tin được ông vừa bước vào tuổi 40. Đây có phải là hệ người mà thiên hạ hay kháo là “ông chú điển trai” không nhỉ. Bộ gen ấy, được chép xuống chuẩn không vết tì cho cậu con trai Akito.
Được tán ngược… ừ, cũng dễ hiểu. Akito từng được thấy tận mắt ngoài đời rồi chứ cũng chẳng phải lạ gì.
"Ban đầu chỉ gọi là trao đổi e-mail các thứ thôi đấy nhé. Chu choa, con gái Đức đỉnh thật đó. Dồn dập, dập dồn, dồn dập, dập dồn tấn công ba liên tục con à… quanh đi quẩn lại ba sực nhận ra ba yêu người ta mất rồi.”
Haruto nói: “Chậc, khổ ghê”, rồi bật cười. Chắc đang hồi tưởng lại kỷ niệm vừa qua, nên má ông hơi ngả hồng.
Chứng kiến đến vậy, Akito cũng thôi chĩa ánh nhìn hoài nghi về phía Haruto. Haruto, cái con người còn đa nghi với phụ nữ hơn cả Akito kia mà lại đi kể chuyện phụ nữ, từ đợt ly hôn tới nay thật chưa có một lần nào như thế này cả.
“…Thì, nếu ba đã quyết vậy rồi, con cũng không có ý kiến gì cả.”
“Được hả con?
“Linh cảm của ba, so ra vẫn uy tín hơn của con mà.”
Rồi cậu húp miso sùm sụp.
“Vậy hả. Cám ơn con, Akito.”
“Có gì đâu. Ba thấy vui là con vui rồi.”
Hai cha con dựa vào nhau sống cũng đã được tám năm. Từ cái vui nho nhỏ đến niềm vui lơn lớn, cậu đều muốn san sẻ với cha mình. Akito nghĩ vậy.
“Ui chà, ba có thằng con ngoan quá đi thôi…”
Haruto gục đầu, xếp tay lại, nói giọng rưng rưng. Akito nhìn vậy cũng nao nao cười và tiếp tục uống nốt phần canh miso của mình.
“… À, ba quên nói, mày có em gái rồi nhé con.”
“PHỤT !?”
Tôi phun hết đống miso ra ngoài.
“Hự! Khụ! A khụ!”
“Mày không sao chứ con?”
“Không sao cái con khỉ á!? Hụ hụ!”
Miso sượt vào trong góc chết nào đó làm Akito sặc dữ dội.
“Hờ… hụ hụ… Vậy khi nào ba kết hôn?”
“Hai tuần nữa. Nhiều thứ phải chuẩn bị lắm nhé… à, bên kia nhập tịch Nhật Bản rồi, riêng khoản này mày khỏi phải lo.”
“Từ khi nào mà nhanh… Chà em nó người Đức hả ta…”
Nếu đúng là vậy, thì Akito cũng chuẩn bị tinh thần là cậu cơ bản sẽ phải trò chuyện bằng tiếng Đức. Bên kia chắc cũng học ít tiếng Nhật rồi, nhưng bản thân cứ học tiếng Đức thì cũng chẳng xấu mặt nào.
“...... Hầy, ăn xong con sẽ ra hiệu sách.”
"Hiệu sách?"
“Để học tiếng Đức… học thử xem hai tuần con được tới đâu…”
Và rồi, sau bao nỗ lực chí chết, kết quả là cậu cũng nói được dăm câu chào hỏi với mấy câu hội thoại đơn thuần. Và cuộc gặp mặt đầu tiên cũng đã tới, khi cậu đi đón ở sân bay.
“HARUTO!
“FLAIR!”
Bên cạnh nhị’s vị’s phụ’s huynh’s lâu ngày không gặp đang ôm hôn bám quấn lấy nhau, Akito lặng nhìn cô bé đứng trước mắt mình.
Cả hai đứng nhìn nhau trân trân suốt mười giây đồng hồ. Akito nói “À…” một tiếng, rồi lại gãi đầu. Hành động đó của cậu làm cho cô bé hết hồn, rùng mình một cái.
“… Gu-tèn Mór-gèn, Ích Hai-sơ Akito ...... Ích froi-tờ mích đích ken-nen-zur-le-rờ-nần...[note38723] mình nói đúng chưa nhỉ? Sao mình lại lo sốt vó thế này.”
Cố gắng bập bẹ nói vài câu tiếng Đức xong, Akito lầm bầm ra điều lo lắng lắm. Cô bé nghe thấy tiếng Đức, mắt tròn xoe đầy ngạc nhiên, rồi chầm chậm nắm lấy tay Akito.
“…Ch-”
(“Chờ”? Mà tại sao con nhỏ này lại nắm tay mình?)
“Chàw anh, em ten, là Emily… mong đuọc anh chiéu có.”
Và lần này đến lượt cô bé bập bẹ nói vài câu tiếng Nhật, khiến Akito mở mắt tròn vo.
“…Hiểu rồi, em là Emily.”
“Akito.”
Và đó là lần đầu hai đứa gặp nhau.