◇
Một lúc sau, Reid và Elria trở về khu ẩn náu nơi các giảng viên đang tập trung lại, và hai người bị bắt ngồi ở thế seiza. [note51751]
“…Đúng là tôi có cho phép gỡ bỏ giới hạn sử dụng ma pháp của Elria-chan, và quả thực Bệ hạ cũng đã làm rất tốt trong việc xử lý đám ma thú, nhưng mà…”
Gân xanh nổi trên trán, Alma chỉ ngón cái về phía sau.
“―― Tôi có nói gì về việc vẽ lại bản đồ đâu nhỉ?”
Cánh rừng đã từng tồn tại giờ đã biến mất. Bóng dáng của ngọn đồi phía xa đã không còn trong tầm mắt nữa. Chỉ còn lại duy nhất đường chân trời thẳng tắp trải dài vô tận.
““Tại vui quá nên bọn em cứ bị cuốn theo và không dừng lại được.””
“Ra thế. Tôi cũng phần nào hiểu được cảm xúc của hai em.”
“Alma-chan, em không nên đồng ý với hai đứa nó đâu!!”
Tiếng đập bàn và giọng hét của Elise phát ra từ ma cụ giao tiếp.
“Hai đứa đã làm cái gì để cả khu vực thi biến mất thế hả!?”
“Em tạo ra một thanh kiếm bằng ma pháp.”
“Em dùng thanh kiếm đó để xóa sổ mọi thứ.”
“Hai thành phần bất ổn này đừng có hoà hợp với nhau một cách kì lạ như thế!! Ta phải báo cáo lên chính quyền và các bên liên quan đấy nhé!? Nếu bản tường trình chỉ có thế này thôi thì ta sẽ bị mắng và bị bắt đi điều tra rồi báo cáo lại đầy đủ chi tiết đấy có biết khônggggggggggggg…!!"
Elise nói như sắp khóc khi nghe Reid và Elria trình bày. Người thì nhỏ con mà phải lo lắng nhiều quá.
“Thế còn Alma-chan… Báo cáo điều tra của viện quân em gửi đi thì sao…?”
“À thì, chẳng còn gì cả, cứ như con ma thú ấy chưa từng tồn tại. Nhưng tôi nghĩ là vẫn có vài dấu vết sót lại, vì suy cho cùng, ma pháp của tôi cũng chỉ có non nửa hiệu quả lên thứ đó.”
Biểu cảm của Alma thay đổi theo từng câu nói.
“Chúng tôi cũng đã tổng hợp lại lời khai của những học sinh đã chạm trán với nó, và đã kết luận rằng hầu hết mọi ma pháp đều vô hiệu hoặc bị phản lại. Và khi tôi thử dùng ma pháp, có sự dao động bất thường của ma lực không chỉ trong không gian xung quanh mà còn cả trong bản thân người thi triển. Chúng tôi cũng đã xác nhận sự tồn tại của hiện tượng ma lực không ổn định.”
“Hay nói cách khác… chúng có đủ mọi cách để chống lại ma pháp?”
“Không đơn giản thế đâu. Do ảnh hưởng của chúng, đến cả đội quân <> của tôi còn chậm lại và nhanh chóng bị đánh tan tác vì thiếu ma lực cơ mà.”
“…Ta hiểu rồi. Đến cả ma pháp cấp mười còn không có mấy tác dụng thì có vẻ tình hình không khả quan cho lắm. Rút viện quân về và gửi đội điều tra chuyên dụng đi.”
“Rõ. Chúng tôi cũng sẽ nói chuyện thêm với các học sinh.”
Kết thúc cuộc gọi, Alma quay sang Faregh đang đứng chờ gần đó.
“Thế, em đã thực sự chiến đấu với nó?”
“…Vâng. Trong khi tìm kiếm hình nhân, bọn em bắt gặp một con ma thú không xác định. Valk và Lucas bị thương khi bảo vệ em. Sau đó, dựa vào ngoại hình của nó, bọn em xác định rằng nó thuộc chủng rồng, nên đã lẩn vào trong thảm cỏ Horwakka luôn mọc thành bụi để khử mùi, đốt cây để tránh tầm nhiệt, và trốn vào trong hang để chờ cứu viện.”
“Được rồi. Trong tình huống nguy hiểm như vậy thì đó là những phán đoán chính xác nhất đấy. Làm tốt lắm.”
Alma khúc khích cười, vỗ vai Faregh.
“Đừng lo, giờ em cứ ra kia nghỉ ngơi chút đi. Kết quả kiểm tra lần này sẽ không tính với tất cả các em… nhưng đừng nói cho ai biết sự kiện này nhé.”
Alma cũng nhìn sang phía Millis và Wiesel, gãi đầu khó xử.
“Suy cho cùng thì, Học viện đã xử lý ma thú trong ‘vùng cảnh báo nguy hiểm’ hôm trước rồi, và các giám thị cũng đã làm việc rất cẩn thận.”
“Um… có phải ý Sensei là, tuy chúng ta đã giám sát rất nghiêm ngặt, nhưng bọn chúng cứ thế là xuất hiện từ hư không?”
“Đúng rồi. Nói thật là các giáo viên cũng đã tính đến trường hợp có lỗ hổng trong hệ thống giám sát rồi, nên chúng tôi cần phải điều tra cẩn thận và xem xét mọi khả năng có thể xảy ra.”
Câu trả lời của Alma có chút mập mờ, và cũng dễ tưởng tượng ra lý do tại sao.
Học viện đã khảo sát “vùng cảnh báo nguy hiểm” trước đó, và cũng đã cho người giám sát nghiêm ngặt trong thời gian diễn ra bài kiểm tra… nhưng họ vẫn để một cơ số ma thú cỡ lớn lọt qua.
Nếu đây không phải là sai sót… có khả năng một bên thứ ba hoặc ai đó trong Học viện đã thả chúng ra, và nếu xem xét các mối quan hệ ngoại giao thì đến cả các học sinh cũng thuộc diện nghi ngờ.
Đó là lý do mà Alma nhấn mạnh việc giữ bí mật và nghĩ rằng mở một cuộc điều tra ở khu vực này là cần thiết.
“Không chỉ lớp ta mà các học sinh bên lớp khác cũng đã thấy nó, nên tôi chỉ mong mấy đứa không nói ra chuyện này với người ngoài cho đến khi Học viện điều tra xong.”
Alma thở dài.
“Ngoại trừ Reid và Elria đang quỳ ở kia, những người khác có thể về.”
“Bọn tôi cũng là học sinh mà, cô cũng phải cho về đi chứ?”
“Tối nay em muốn ăn món gì đó mặn mặn.”
“Hai em ồn ào quá đấy, qua đây đi.”
Alma túm cổ áo của Reid với Elria và kéo hai người sang một chỗ kín đáo.
“Được rồi, Bệ hạ, có ổn không nếu cho Elria-chan biết?”
“Không vấn đề gì, Elria có khi còn biết rõ về “Rồng Vũ Trang” hơn tôi.”
“Vâng… ngay cả trong quá khứ thì cũng rất khó để đánh bại chúng.”
Elria nghiêm nghị gật đầu.
Nhưng phản ứng của Alma không giống như hai người tưởng tượng.
“…Vậy ra con ma thú đó được gọi là ‘Rồng Vũ Trang’.”
“Có nghĩa là, cô chưa từng nghe tới nó trước đây?”
“Ừm. Ít nhất thì tôi chưa từng đánh với con ma thú nào có thể tác động đến ma pháp. Bên cạnh đó, thêm một vấn đề nữa là, cả tôi và đứa trẻ nhà Welminan đều không biết gì về chúng.”
“Nghĩ lại thì… không phải gia tộc của thằng nhóc ít nhiều cũng có liên quan đến ma thú à?”
“Ừm. Gia tộc Welminan sở hữu khá nhiều thành tựu về thảo phạt ma thú, không chỉ thế, họ còn thu thập cả thông tin và hệ sinh thái của các chủng ma thú ở khắp mọi nơi nữa. Vậy mà đứa trẻ của một gia đình như thế lại không biết gì về nó.”
“Có khi nào thằng nhóc học hành không đến nơi đến chốn?”
“Cách cậu ta xử trí căn cứ vào bản năng và thói quen của con rồng là hoàn toàn chính xác. Nếu không, cậu ta sẽ không thể nào trốn được cùng với hai người bạn, và sẽ bỏ mạng trước khi có thể chạy được đến cái hang.”
Sau khi đưa ra những nhận xét đúng đắn về khả năng của Faregh, Alma quay sang Elria.
“Uh… nếu đúng theo lời Bệ hạ thì có lẽ tôi nên sử dụng kính ngữ, nhưng mà… nói thật là có hơi phiền phức, nên tôi nói chuyện với em như bình thường được không?”
“Vâng, em cũng thích như thế hơn.”
“Vậy thì, Elria-chan, con ma thú đó chính xác là thứ gì?”
“Môi trường sống tự nhiên của Rồng Vũ Trang là ở vùng núi và đầm lầy, nhất là những nơi có thể khai thác được khoáng vật. Chúng là ma thú dạng rồng, sở hữu lớp vảy đặc biệt được tạo thành nhờ hấp thụ khoáng vật, thứ đồng thời là thức ăn chính của chúng. Nhưng… nếu lớp vảy đó có thể vô hiệu hoá ma pháp thì khả năng cao là có bàn tay con người nhúng vào.”
“…Chắc chắn những gì em vừa nói không phải của thời đại này, đúng không?”
“……Vâng.”
Elria gật đầu, và biểu cảm của Alma trở nên nghiêm trọng.
“Nếu thế thì… mọi chuyện lại càng thêm phức tạp.”
Alma sau đó nhỏ nhẹ nói.
“Chuyên môn của tôi là về lịch sử ma pháp, nên tôi cũng đã từng nghe đến chủng ma thú có thể tác động tới ma pháp rồi, tuy nhiên, chúng đã hoàn toàn bị tuyệt diệt.”
“…Tuyệt diệt?”
“Miễn là ma pháp còn phổ biến thì tất cả những sinh vật có khả năng tác động lên đó sẽ được coi là mối đe doạ và phải bị tiêu diệt, kể cả những con thú mới biến đổi… và đám rồng cũng không phải ngoại lệ. Sự kiện này xảy ra cách đây vài trăm năm, và những văn kiện công khai cũng đã xác nhận rằng chúng đã tuyệt chủng.”
Nói cách khác ――
“―― Ma thú như vậy không có lý nào lại có thể xuất hiện trong thời đại này.”
Alma khẳng định.
◇
Chương 4 done :3