◇
Ngay khi tiếng gầm dội đến tai, Reid hét lớn.
“Millis, Wiesel! Dẫn cả bọn đi sâu vào trong!!”
Thấy con rồng gầm lên và lao về phía họ, đôi bạn nhanh chóng đỡ lấy những người bị thương và tiến sâu hơn vào trong hang.
Khi Reid đang kéo Faregh vừa trượt chân ngã đi ―― con rồng cố thò đầu vào trong, tạo ra chấn động và âm thanh như đất đá bị nghiền nát ở cửa hang. Nhưng do cơ thể quá lớn nên nó chỉ đưa được đầu vào, nhe răng gầm gừ, cố để nuốt sống Reid và những người bạn.
Khi con rồng gầm lên lần nữa, Faregh khẽ hét lên và bịt tai lại.
“Eek… N-nó định ăn thịt chúng ta…!!!”
“…Không thể nào. Mấy người tấn công nó trước à?”
“Không! Bọn ta chỉ nghĩ rằng Học viện có chuẩn bị thứ gì đó nên đã đi tìm… nhưng không ngờ rằng tồn tại thứ như thế, và chân ta mất hết sức lực khi thấy nó. Sau đó Valk và Lucas đã cố để giúp ta và bị thương… Đấy là toàn bộ câu chuyện…!!!”
Faregh vừa khóc vừa lóng ngóng kể lại mọi việc.
“Ta xin lỗi… xin lỗi…!!!”
Cậu ta ngồi co lại và tiếp tục khóc, không rõ là vì gián tiếp làm thuộc hạ bị thương hay vì làm liên luỵ đến nhóm của Reid.
“Ta… Ta sai rồi…!! Chuyện này đáng lẽ đã không xảy ra… nếu ta không nghĩ rằng có ma thú cỡ lớn và đi tìm nó…!!”
Faregh bày tỏ sự hối lỗi với dòng nước mắt lăn dài trên má.
Thấy thế, Reid nhẹ nhàng xoa đầu cậu ta.
“Làm sao mà phải khóc?” [note51699]
“……Eh?”
“Nhóc đã có thể chạy đi ngay khi thấy nó, nhưng đã không bỏ mặc bạn bè và cố gắng để giúp đỡ họ cùng trốn thoát.”
Faregh đã đỡ cả hai thuộc hạ trong khi cuống cuồng chạy trốn. Bùn đất phủ đầy trên người, chắc hẳn là do đã vấp ngã vài lần trong sợ hãi, nhưng thay vì bỏ mặc bạn bè và tự cứu lấy bản thân mình, cậu ta vẫn đứng dậy và liều lĩnh chạy tiếp để cứu lấy hai người kia.
“Điều nhóc làm vừa rồi thực sự rất đáng ngưỡng mộ. Đây là lúc mà nhóc nên ngẩng cao đầu tự hào về hành động của mình.”
Reid cười, rồi quay về hướng Millis và Wiesel.
“Millis, Wiesel, hai người có dùng được rào chắn ma pháp trong khi chữa trị không?”
“…Tôi có một vài ma cụ chuyên dụng về ma pháp ấy, nên sẽ không có vấn đề gì trong một khoảng thời gian kể cả khi Millis-san dùng hết ma lực.”
“Vậy được rồi. Cố thủ ở đó sau khi tôi ra khỏi hang.”
“G-Gì chứ…? Ngươi không định tấn công nó đâu, phải không?”
Faregh la lên, có vẻ đoán được ý định của Reid.
“Chiến đấu với thứ đó là điều bất khả thi! Nãy ta đã thử rồi, nhưng ――”
“Ma pháp không có tác dụng, đúng không?”
Ngắt lời Faregh, Reid quay lại nhìn con rồng trước mặt.
“Con ma thú này được gọi là ‘Rồng Vũ Trang’. Nó hấp thụ kim loại và ma lực từ các quặng khoáng vật ở các hẻm núi để tạo thành lớp vảy ngoài cứng như giáp ấy. Cũng vì chứa lượng ma lực lớn nên lớp vảy đó có thể phản lại ma pháp, hoặc giảm sức mạnh của ma pháp tấn công.” [note51700]
Câu chuyện sau đây là từ thiên niên kỷ trước. Altein khi đó đang ở tình thế bất lợi do ma pháp của “Hiền nhân”, nên đã lên kế hoạch sử dụng một chủng ma thú như vũ khí, và ma thú đó chính là “Rồng Vũ Trang”.
Sau khi bắt được một cơ số cá thể Rồng Vũ Trang, quân đội Altein thả chúng ra chiến trường với hi vọng có thể phản công, nhưng do không thể điều khiển được đám rồng nên cả hai phe đều phải nhận thiệt hại nặng nề.
“Làm sao mà… ngươi biết được những chuyện như thế…?”
“Thì, chỉ đơn giản là biết thôi, vì nhiều lý do lắm.”
“Dù sao đi nữa, đánh với thứ đó là hành động quá liều lĩnh… Chúng ta nên đợi Học viện nhận ra tình hình và gửi viện trợ đến!!”
“Nhóc nói đúng, kể cả không phải Học viện, chỉ cần Elria nhận ra sự bất thường và đến đây thì mọi thứ sẽ được giải quyết rất nhanh chóng thôi… Nhưng chúng ta không dư dả thời gian để ngồi chờ.”
Con rồng vẫn đang cố gắng để nuốt sống cả nhóm, và tiếp tục dúi đầu vào trong hang. Mỗi lần nó làm thế là một lần rung chấn phát ra, và bụi đất rơi xuống từ trên trần hang. Khả năng cao là cái hang không còn an toàn nữa do đòn tấn công lúc trước, và nếu để con rồng tác oai tác quái, dễ là mọi người ở đây sẽ bị chôn sống.
“Wiesel, nãy tôi nói rồi, nhưng nhớ là triển khai rào chắn ngay khi tôi ra ngoài.”
“D-Dừng lại! Đi một mình là tự sát đấy!!!”
“Đừng có hiểu nhầm. Ta không hành động với ý định đâm đầu vào chỗ chết.”
Reid nói, chậm rãi bước đến trước hàm của con rồng.
Ngày xửa ngày xưa, có một đám Rồng Vũ Trang đã gây thiệt hại nặng nề tới cả hai phe trên chiến trường. Khả năng kháng ma pháp của chúng làm các pháp sư của Vegalta gặp khó khăn để đánh lại, và những rào chắn bảo vệ hay các lớp phòng ngự cũng đều vô dụng, khiến việc chống lại chúng là điều bất khả thi.
Quân đội Altein, hộ tống bởi lũ rồng, bất lực chạy tán loạn, bị dẫm đạp, và bị ăn tươi nuốt sống. Chiến trường khi đó chỉ còn sự hỗn loạn và tuyệt vọng.
Thế nhưng, đám rồng điên cuồng ấy, bị tuyệt diệt bởi một người.
Người đó, được biết đến như người đã cứu giúp chúng sinh khỏi một thảm hoạ trước đây chưa từng có ――
“Chỉ cần là ―― ‘Anh hùng’, cũng quá đủ để chiến thắng rồi.”
Cùng với những lời đó, Reid vung nắm đấm, và âm thanh của kim loại vang lên. Cơ thể khổng lổ của con rồng rời khỏi mặt đất, và bị đánh bay đi, lăn vài vòng khỏi cửa hang.
Reid vừa nhìn nó, vừa bước ra khỏi hang.
“Cứng phết nhỉ. Trước ta dùng kiếm nên không biết.”
Vẩy vẩy tay, Reid nói với con rồng đang nằm liệt trên đất. Trong đôi mắt đỏ của nó lúc này như ẩn chứa một thứ cảm xúc mờ nhạt.
Sợ hãi.
Dĩ nhiên là một sinh vật sống sẽ cảm thấy sợ hãi trước tồn tại mạnh hơn bản thân, trước một con người, kẻ mạnh nhất, người đã từng được ca tụng là “Anh hùng”.
“Hoài niệm thật đấy… lần cuối chúng ta chiến đấu là từ khi nào thế?”
Con rồng gầm lên và vung tay về phía Reid ngay khi anh vừa thốt ra những lời ấy. Đó là một cú gạt ngang với sức mạnh thừa đủ để nghiền nát con người.
Không thèm nhìn theo hành động của con rồng, Reid chặn đứng đòn tấn công chỉ bằng việc giơ cánh tay phải lên ――
Đó là đòn đánh có sự khác biệt khổng lồ về kích cỡ, nhưng kể cả thế, Reid vẫn chẳng bận tâm.
“Ôi trời… không ổn rồi. Ngoài ‘Hiền nhân’ ra, ta chẳng thể nào nhớ nổi mấy kẻ yếu đuối.”
Nói vậy xong, với cảm giác sức mạnh tuôn trào trong cơ thể, Reid dồn lực vào cánh tay trái và đối mặt với con rồng một lần nữa.
“―― Có nghĩa là ngươi cũng chẳng khá hơn là bao.”
Reid tung ra một cú móc hàm.
Âm thanh chói tai của kim loại va chạm vào nhau rít lên cùng với tiếng bình bịch như đấm vào da thịt.[note51701] Cơ thể khổng lồ của con rồng như nhảy múa trên không trung, bay qua những tán cây, và rơi xuống khiến mặt đất rung chuyển, bụi bay mù mịt.
“Tch… có vẻ không đánh xuyên qua giáp được.”
Reid tặc lưỡi trước con rồng đang loạng choạng.
Mặc dù con rồng đang bất động vì sợ Reid, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy rằng nó sẽ chạy đi.
Nhìn ngọn lửa giận dữ trong ánh mắt, khả năng cao là nó sẽ tiếp tục chiến đấu.
Như thế vẫn chưa đủ ――
OOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO ―― !!
Thêm vài tiếng gầm vang dội lại từ đằng xa.
Có vẻ như số lượng Rồng Vũ Trang quanh đây không chỉ là một… ít nhất cũng phải có một vài con nữa… đôi khi là hơn chục.
“…Tay không mà đánh với toàn bộ lũ này thì phiền phức thật sự.”
Nếu Reid đi một mình thì xử lý ngần đấy con rồng chẳng có gì khó khăn, nhưng để chạy thoát khỏi đám đó trong khi hỗ trợ những người bị thương thì không hề đơn giản chút nào. Nếu tiếp tục chiến đấu ở đây, có khả năng cái hang sẽ sập xuống do dư chấn.
Khi Reid đang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo ――
Như những hạt mưa rơi xuống, một sợi dây ánh sáng quấn chặt lấy con rồng.
Bị tấn công bất ngờ, con rồng gầm lên, vùng vẫy để thoát ra, nhưng sợi dây đã khoá chặt mọi cử động của nó rồi.
“―― Xin lỗi nhé, em đến muộn.”
Reid ngước lên nhìn chủ nhân của giọng nói nhẹ nhàng cất lên từ trên cao.
“Oh, Elria à.”
“Vâng anh. Lúc mà em đưa cho Alma-sensei số hình nhân em thu hồi được, Sensei có nói là, ‘Học viện đã xác nhận rằng có một cơ số ma thú không xác định trong rừng, nên nếu em tìm được bất kỳ học sinh nào, hãy đưa họ về điểm tập trung’.”
“Vậy nghĩa là không chỉ có duy nhất con này.”
“Em không rõ số lượng chính xác là bao nhiêu, nhưng có vẻ số lượng nhiều đến mức toàn bộ giảng viên phụ trách đều đang phải xử lý chúng. Thêm nữa, vì thiếu nhân lực và chiến lực nên tạm thời giới hạn ma pháp của em cũng được gỡ bỏ.”
Xuống khỏi cây trượng, Elria quay qua phía Millis vẫn đang ẩn náu trong hang.
“Millis, cứ giữ nguyên rào chắn như thế nhé, rõ chưa?”
“V-Vâng! Mình sẽ cố gắng!”
“Mm, ngoan lắm.”
Elria mấp máy môi, và ngay sau đó ――
Cái hang biến mất như thể không gian bị đào xới hết đi.
Dịch Chuyển Không Gian.
Không chỉ vậy, đó là ma pháp diện rộng, đủ để dịch chuyển toàn bộ cái hang.
“Như thế là tất cả mọi người trong lớp đã đến nơi an toàn.”
“Sao em không dịch chuyển mỗi mấy người đó thôi?”
“Tại vì… đám Rồng Vũ Trang ở khắp mọi nơi, nên ma lực quanh đây không ổn định tí nào. Dịch chuyển mỗi họ thôi thì lung tung lắm.”
“Nhưng dịch chuyển cả cái hang nghe điên rồ thật sự.”
“…Em không muốn nghe điều đó từ người đấm rồng bằng tay không.”
Elria bĩu môi hờn dỗi.
Sau đó, có giọng nói phát ra từ bên eo.
“Elria-chan? Có học sinh trong cái hang vừa bị dịch chuyển về đây đúng không em?”
“Vâng, có năm người trừ Reid. Sensei đã kiểm tra những học sinh khác chưa?”
“Vậy thì chúng ta đã xác nhận đủ số lượng học sinh tham dự bài kiểm tra này, tính cả những lớp khác. Một số bị thương, nhưng không có trường hợp nào nguy kịch. Toàn bộ giảng viên cũng đã rút lui.”
“Mm, thế tốt rồi.”
Elria gật đầu sau khi nghe giọng Alma từ trong ma cụ.
“Vậy giờ bọn em sẽ san bằng khu này luôn, nên nhờ cô bảo vệ các học sinh nhé.”
“Huh? Từ từ, em định làm gì cơ?”
“Vì pháp sư sẽ gặp bất lợi trước Rồng Vũ Trang, nên bây giờ em và Reid sẽ cho chúng về chầu ông bà hết luôn.”
“Không, chờ đã nào! Tôi đâu có cho phép em làm t ――”
Elria ngắt kết nối của ma cụ và chạy tới cạnh Reid.
“Reid nè… khá lâu rồi đó, nên chắc là anh cũng muốn chiến đấu nghiêm túc một lần nhỉ?”
Elria hỏi, biểu cảm có chút tự hào.
“Nghiêm túc ấy à… Nếu anh dùng hết sức thì chắc là hạ được một hay hai con ――”
“Em biết, nên em sẽ đảm bảo rằng anh có thể đánh hết mình.”
Elria nở nụ cười và giơ cây trượng lên.
Ngay sau đó, không gian phía trước hai người bắt đầu biến đổi. Ánh sáng của ma lực phát ra đi qua cây trượng, tập trung lại một điểm, dần tạo thành một hình dạng rõ ràng.
“Em đã suy nghĩ rất lâu rồi. Làm sao để anh có thể chiến đấu hết sức mình thêm lần nữa… Làm sao để anh có thể nở nụ cười như những ngày đó?”
Khác với một nghìn năm trước, Reid lúc này không thể sử dụng được bất kỳ vũ khí nào cả, bởi sức mạnh của anh sẽ phá hỏng mọi thứ.
“Em nghĩ rằng, nếu tạo ra bởi ma pháp của em, thành phẩm sẽ có thể chịu được sức mạnh của anh.”
Ánh sáng tập trung lại và hình thành nên một thanh đại kiếm lớn hơn cả Reid.
Đó là tồn tại có thể gọi là bản thể khác của anh, là người bạn đã đồng hành cùng anh kinh qua biết bao nhiêu chiến trường.
“Có hơi muộn, nhưng ―― đây là món quà em muốn tặng anh nhân ngày nhập học.”
Elria nói trong khi đỏ mặt quay đi.
Thấy thế, Reid cười phá lên.
“…HAHAHA, ra thế! Ra là quà mừng anh nhập học à!!”
“S-Sao anh lại cười…!?”
“Không không… quả đúng là em, chỉ có em mới nghĩ đến chuyện tạo ra một thanh kiếm bằng ma pháp và gọi nó là món quà nhập học.”
“T-Tại vì… em nghĩ đây sẽ là thứ làm anh vui nhất…!”
Vẫn đang duy trì ma pháp, Elria nói với khuôn mặt đỏ bừng.
Nhưng ――
“Không chỉ là vui đâu em.”
Cảm nhận được sức mạnh tuôn chảy trong cánh tay phải, Reid cầm lấy thanh kiếm.
Mặc dù ma lực đang dần tan biến do đối lập với sức mạnh của Reid, Elria vẫn có thể duy trì hình dáng của thanh kiếm bằng cách liên tục thi triển ma pháp.
“Ma pháp của em, thứ em dùng để chiến đấu với anh, mới là nhân tố làm cho thanh kiếm này bền đến vậy.”
Thanh đại kiếm ấy, không chỉ kích cỡ và hình dáng mà cả những chi tiết như vết xước trên lưỡi kiếm cũng được tái tạo một cách hoàn hảo bằng kỹ thuật kết hợp vô số ma pháp của Elria nhằm đánh bại Reid, <>.
Có lẽ Elria đã dựa vào những ký ức của cô để tạo ra món quà này.
Có thể gọi nó là ―― <> của “Hiền nhân”.
Vị “Hiền nhân” đã từng là đối thủ truyền kiếp, điều khiển thanh <> bên cạnh người “Anh hùng”.
“Nghĩ lại thì… đây là lần đầu tiên em được chiến đấu cùng anh.”
“Đúng rồi, suy cho cùng, chúng ta từng là đối thủ mà.”
“Nhưng bây giờ, bọn mình đang ở bên nhau rồi.”
“Ừm, ở thế giới này một nghìn năm sau.” [note51702]
Trước một Elria đang nở nụ cười tươi rói, Reid nâng thanh <> lên như để khoe khoang.
“Được rồi… anh đã nhận được một món quà rất tuyệt vời.”
Thời khắc Reid nắm lấy chuôi kiếm, sức mạnh dâng trào từ cơ thể anh phản ứng lại với ma lực của Elria và phát ra những tiếng tanh tách như sét giật.
Người “Anh hùng” chẳng đoái hoài gì đến con rồng sắp chết trước mắt, lúc này, tâm trí anh đang tập trung vào thứ gì đó to lớn hơn rất nhiều.
“Nên anh sẽ cho em thấy ―― ‘khả năng thực sự’.”
Hai người đã chiến đấu với nhau vô số lần trong quá khứ, nhưng Reid chưa từng cho Elria chứng kiến toàn bộ những gì anh có thể làm, vì Reid là “Anh hùng”.
Anh là đại diện của Altein, luôn sẵn sàng hy sinh bản thân để bảo vệ lãnh thổ của mình và những người sinh sống ở đó. Không chỉ người dân của Altein, mà cả những người khác nữa.
Vị “Hiền nhân” đã mường tượng ra tương lai ấy, sử dụng phát minh mới – “Ma pháp” và thay đổi hoàn toàn thế giới nhằm bảo vệ tương lai mà cô dự đoán.
Cả hai không thể đánh mất viễn cảnh đó chỉ vì những cuộc chiến vô ích.
Để giữ lấy những gì trân quý, để bảo vệ tất cả mọi thứ, để tránh thiệt hại xảy ra, “Hiền nhân” và “Anh hùng” phải kiềm chế sức mạnh của mình.
Nhưng lúc này ―― Reid chỉ là người bình thường.
“Tuy đã khá lâu rồi, nhưng cơ thể này không bao giờ quên được!!!”
Reid nhe răng, vui sướng hét lớn. Ma pháp độc nhất của anh tuôn ra, bùng lên và nghiền nát mọi thứ xung quanh.
Chỉ với vài cử động của việc cầm kiếm trước thắt lưng, “sức mạnh” thuần tuý trào dâng từ Reid làm cho mặt đất dưới chân anh không thể chịu được mà lún xuống.
“Nhìn cho kĩ nhé ―― Elria Caldwen.”
Thay vì gọi cô là “Hiền nhân”, Reid nói ra tên của người con gái mà anh luôn ngưỡng mộ và tôn trọng như một đối thủ xứng tầm, người mà anh luôn mong muốn được chiến đấu từ tận đáy lòng.
“Đây là ―― ‘khả năng thực sự’ của anh!!!”
Ngay khi tuyên bố như vậy, Reid vung kiếm xuống, và ―― toàn bộ khung cảnh phía trước hoàn toàn chìm trong ‘sức mạnh’ áp đảo.Nhát kiếm ấy, bằng vũ lực, xoá sổ sự tồn tại của thế giới.
Đó là sự nghiêm túc của người mang danh xưng là kẻ mạnh nhất, “Anh hùng”.
Chứng kiến cảnh tượng trước mắt ――
“――――――――”
Elria như bị hớp hồn, không nói nên lời.
Chẳng còn gì cả.
Mặt đất rắn chắc và cứng cáp, bị đào khoét xuống sâu không thấy đáy.
Cánh rừng bạt ngàn tô điểm thêm xanh cho thế giới suốt bao năm qua, giờ đã biến mất không còn bóng dáng.
Những đám mây trắng trên bầu trời xanh kia, bị chẻ đôi ra như thể chỉ ra đường đi của “sức mạnh”.
Đến cả ánh sáng mặt trời từ nơi cao vút kia cũng trở nên vặn vẹo, méo mó.
Trước mắt chỉ có đường chân trời trải dài vô tận.
Những gì còn lại là ――
“―― Sức mạnh thực sự của anh có quá sức tưởng tượng của em không?”
Duy nhất một người, gác thanh đại kiếm trên vai và đang nở nụ cười hạnh phúc trên môi.
Nhìn bóng hình của người cô yêu, Elria cười đáp lại.
“Vâng, nó quá tuyệt vời luôn.”
“Khen anh thêm tí nữa đi em?”
“Thật sự tuyệt vời đến mức em chẳng biết dùng từ gì khác ngoài ‘tuyệt vời’.”
“Mà, anh đoán như thế là được rồi.”
Nghe Reid cười nói, Elria nheo mắt cười đáp lại.
“…Có vẻ đúng là anh luôn vui nhất khi chiến đấu.”
“Oh? Thế à?”
“Vâng, nhưng mà… em xin lỗi nhé, anh không được dùng thanh kiếm này thêm đâu.”
Thanh đại kiếm Reid cầm trên tay đang dần mờ đi. Mặc dù nó được tạo ra bởi ma pháp của Elria, nó vẫn không thể trụ được hoàn toàn ma lực của Reid và sẽ tan rã và biến mất khi Elria dừng điều khiển.
Nhưng Reid chỉ nhẹ lắc đầu.
“Gì chứ, em nghĩ là anh cười vì cuối cùng anh cũng được cầm kiếm sau bao nhiêu năm à?”
“…Không phải sao anh?”
“Không đâu, tuy đúng là anh đã rất vui, nhưng…”
Tiếng cười của Reid lúc vừa rồi không phải chỉ vì anh đang tận hưởng trận chiến. Lý do quan trọng nhất để anh có thể nở nụ cười từ tận đáy lòng, đó là ――
“―― Anh luôn hạnh phúc và vui cười, bởi vì có em ở bên anh.”
Reid cười tươi rói, đáp lại lời của Elria.
◇
Chọn sai đối thủ, rồng đã hoá thành Signora <(")