◇
Đã được một lúc kể từ khi Reid và những người bạn bước vào “vùng cảnh báo nguy hiểm” nơi tràn ngập ma thú. Cả nhóm đang tiến hành rất thuận lợi.
“―― Ăn đi này!”
Thở hắt ra, Reid tung cước vào con ma thú vừa nhảy chồm vào anh, và ngay lập tức nó bay thẳng vào gốc cây gần đó, bất động khi còn chưa kịp kêu lên tiếng nào.
“Hmm, đám ma thú này cũng không mạnh lắm nhỉ.”
“Ý kiến của người chẳng dùng ma pháp mà vẫn đấm bay chúng nghe không thuyết phục cho lắm đâu…”
“Được tận mắt chứng kiến mới thấy Reid bất thường đến mức nào.”
Wiesel và Millis đang chờ phía sau Reid mở lời nhận xét.
Mặc dù là cỡ nhỏ, nhưng ma thú thường không to bằng người. [note51611]
Con báo lúc nãy vừa bị Reid sút bay đi rõ ràng là to hơn con người, và thông thường thì tay không tấc sắt mà chiến đấu với nó thì cũng đồng nghĩa với tự sát.
“Vừa rồi tôi cũng đã kiềm chế lại, chứ nếu dùng hết sức thì có khi nó nổ tung luôn, và tôi không muốn bị ngập trong máu của ma thú tí nào.”
“Ma thú trở nên hung dữ và khát máu hơn ngay khi chúng bắt đầu biến đổi. Nếu chúng tụm lại vì ngửi thấy mùi máu thì sẽ rất khó để đi tiếp.”
“Mình cũng không muốn đi cạnh một Reid-san toàn máu đâu…”
Millis cất lời khi cả nhóm đang tiến bước.
“…Liệu Elria-sama có ổn không? Mình biết là cô ấy rất mạnh, nhưng đi một mình thì…”
“Không sao đâu, cho dù đối phương có là hàng nghìn con ma thú thì Elria cũng chỉ cần ma pháp cấp một để xử lý hết thôi.”
Cách chiến đấu của các pháp sư vô cùng đa dạng.
Cơ bản, pháp sư sẽ thi triển ma pháp tầm trung đến tầm xa, nhưng khi số lượng kẻ địch quá nhiều thì họ sẽ gặp khó khăn để xử lý và có thể bị đánh úp. Trong tình huống đó, ‘ma pháp cận chiến’ sẽ được sử dụng.
Bằng cách tích trữ ma lực trong mạch ma pháp của Ma Trang, thời gian niệm chú và triển khai sẽ được rút ngắn tối đa, cho phép pháp sư có thể sử dụng ma pháp một cách hiệu quả để phù hợp với tình hình chiến trận biến đổi khôn lường như tốc chiến ở cự ly gần, thậm chí cả trong một đấu một.
Không chỉ là ma pháp cường hoá thân thể thông thường, nó còn có thể thay đổi tuỳ theo loại ma pháp trữ trong mạch, thí dụ như ma pháp triệu hoán ngọn lửa dưới dạng thanh kiếm, ma pháp rào chắn để tạo ra một không gian an toàn, hay ma pháp phòng ngự để phản lại đòn tấn công của kẻ địch. [note51612]
Trong cận chiến, chiến thuật sẽ quan trọng hơn là sức mạnh, nên kể cả những ma pháp cấp thấp nếu sử dụng hợp lý thì đều có khả năng áp đảo đối phương.
Và đấng sáng tạo, Elria, được biết đến như vị “Hiền nhân” vĩ đại.
Cô sở hữu phương thức rút ngắn niệm chú và triển khai ma pháp mà không cần đến ma cụ, nhưng không có mấy ai làm được giống vậy, mặc dù Elria tạo ra nó với mong muốn mọi người đều có thể sử dụng.
Thêm nữa, để chứng minh giả thuyết của mình là chính xác, Elria đã tôi luyện thành thạo rất nhiều thế võ, và đã dùng chúng trong cận chiến với Reid. Tuy nhiên, cô không học nó vì bản thân, mà để cho tất cả mọi người, quả thực tinh thần cống hiến như thế là rất đáng ngưỡng mộ.
“Nếu đối phương là một người bình thường thì Elria chỉ cần võ nghệ là đủ để hoàn toàn áp đảo họ.”
“Không thể nào, Elria-sama mảnh mai và dễ thương đấy á? Bình thường thì, nếu không dùng ma pháp thì cô ấy sẽ thua thôi.”
“Hahaha”. Millis phẩy tay cười cười.
Có lẽ là vì thời nay ma pháp đã quá phổ biến đến mức mà kiếm thuật hay võ thuật, thứ đã từng là phổ cập của một nghìn năm trước, giờ đã gần biến mất.
“Mà nhắc mới nhớ, tôi cũng hơi tò mò về khả năng vận động của Reid, vì so với các pháp sư khác thì Reid khá là… độc lạ.”
“Chúng ta có thể cùng tập luyện vào lúc nào đó. Ông có thiên hướng đánh cận chiến kết hợp sử dụng ma cụ, nên sẽ khá hữu dụng ở chiến đấu một đối một.”
“Vậy thì tốt quá, rất mong được ông chỉ dẫn.”
“Ehh… mình thì không giỏi đấm đá người khác đâu…”
“Cái đó thì cậu có thể hỏi Elria, vì cô ấy biết nhiều hơn tôi. Chỉ cần học thêm một chút kỹ năng tự vệ hay là cách để cử động cơ thể sao cho đúng cũng là một sự khác biệt lớn đấy.”
Wiesel đột nhiên đánh mắt sang phía Reid khi cả nhóm vừa đi vừa nói chuyện.
“Cái này tuy có hơi muộn, nhưng mà… Reid và tiểu thư Elria có vẻ biết nhiều thứ kì lạ nhỉ?”
“À thì… ông biết đấy, gia đình Caldwen có bề dày lịch sử lên đến hàng nghìn năm nên là họ có rất nhiều tài liệu cổ, và bọn tôi học được từ đó.”
“Nhưng ông xuất thân từ vùng quê mà, đúng không?”
“Nói mới để ý… mặc dù chưa từng gặp trước đây nhưng mình với Reid cũng đã khá thân nhau, tức là Reid cũng đã sống ở vùng thôn quê khá lâu rồi… Thế, Reid và Elria-sama đính ước từ lúc nào vậy?”
“…Khoảng tầm hai tháng trước.”
“Hai tháng… vậy mà hai cậu có vẻ rất tin tưởng lẫn nhau và cũng hoà hợp nữa… Hai người không quen biết từ trước đấy chứ?”
Trước cơn mưa câu hỏi đến từ Millis và Wiesel, Reid có hơi lưỡng lự một chút vì đã lỡ kể ra hơi nhiều chuyện, cũng do anh đã dành khá nhiều thời gian với hai người kể cả khi trong lớp, và cũng do tin tưởng họ.
“Khi nào có dịp, tôi và Elria sẽ kể hết mọi thứ cho hai người biết.”
Gạt câu chuyện qua một bên, Reid trầm ngâm suy nghĩ.
(…Hôm nào đó mình sẽ bàn thêm với Elria.)
Cần phải cân nhắc kỹ lưỡng trước khi kể cho người khác biết về sự tái sinh của Reid và Elria.
Theo như ghi chép của Lyatt, ai đó đã xoá bỏ sự tồn tại của “Anh hùng”, vì thế, những người biết về quá khứ của Reid có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Lúc này, có quá nhiều ẩn số chưa có lời giải đáp.
Tại sao sau một nghìn năm, cả “Hiền nhân” và “Anh hùng” đều được tái sinh?
Tại sao sự tồn tại của “Anh hùng” lại bị xoá bỏ, chỉ còn lại một phần không hoàn thiện?
Tại sao Reid lại sở hữu thứ sức mạnh khác biệt so với người thường?
Nếu đó không chỉ là ma lực, vậy nó là gì? Ảnh hưởng của nó tới xung quanh như thế nào? Liệu nó có liên quan gì tới việc tái sinh không?
Và ――
―― Tại sao Elria Caldwen lại chết?
Các ghi chép viết rằng, Elria mắc bệnh mà từ trần. Người trong cuộc cũng không có nghi ngờ gì về cái chết của chính mình. Nếu là một loại bệnh chỉ gặp phải ở các Elf thì Elria đã kể rồi, còn nếu cô bị ám sát thì có lẽ Elria sẽ có nhiều điều muốn hỏi.
Nhưng sau một nghìn năm, chẳng còn ai biết chi tiết về cái chết của Elria nữa.
Khi Reid còn đang lơ đãng suy nghĩ… đột nhiên, Wiesel dừng bước.
“Khoan đã, tôi thấy thứ gì đó ở phía trước.”
“C-Chắc là một con ma thú?”
“Không… có vẻ là một hang động tự nhiên.”
Wiesel chạm nhẹ vào kính và nhìn về hướng đó.
Chiếc kính Wiesel đang đeo là một loại ma cụ, được anh sử dụng trong trận giả chiến giữa Elria và Alma, và nó cũng rất hữu ích trong bài kiểm tra này.
Không chỉ có thể phát hiện dấu vết của ma pháp mà mắt thường không thấy được, nó còn dò được nhiệt lượng toả ra từ sinh vật sống, và thăm dò các địa điểm ở xa bằng cách thay đổi độ phóng đại.
“Wiesel, xung quanh có ma thú không?”
“Không… quanh đây không có.”
“Thế thì ắt hẳn là có hình nhân ở trong hang.”
“Làm sao mà ông chắc chắn thế được?”
“Nếu một người bị thương trong lúc chạy trốn khỏi ma thú, họ sẽ ẩn náu trong chỗ nào đó an toàn. Vì không có hình nhân nào nằm lung tung trên đường di chuyển, tôi cho rằng chúng được đặt với ý đồ có trước.”
Đúng là cả nhóm chưa thấy bất kỳ hình nhân nào trên đường, nên cũng có lý khi cho rằng chúng không được đặt một cách bừa bãi.
“Được rồi, tôi sẽ đi trước, Wiesel, ông lo việc canh gác, còn Millis, hỗ trợ Wiesel.”
“Đã hiểu.”
“Ư-Ưm!”
Reid dẫn hai người bạn vào hang và bắt đầu tìm kiếm dấu hiệu sự sống nhưng không có. Và rồi ―― anh thấy hình dáng của một thứ gì đó ẩn hiện trong bóng tối.
“Wiesel, xác nhận giúp tôi.”
“Giống với thứ mà Kanos-sensei cho chúng ta xem. Về số lượng… có tổng cộng là năm.”
“Huh!? Nhiều vậy á!?”
“Tôi đoán đây là tình huống một nhóm người cùng tháo chạy. Từ chỗ này xin nhờ hai người lo liệu nhé, tôi không muốn lỡ tay làm hỏng chúng khi động vào đâu.”
Reid ra ngoài hang để canh gác, còn ở trong, Wiesel và Millis bắt đầu làm việc.
“Mạch ma pháp này… dùng để dò ra nguồn nhiệt. Có vẻ nó sẽ ngừng hoạt động khi có hai hay nhiều người đến gần.”
“Ohh… đúng như Reid nói nhỉ.”
“Tiểu thư Millis, còn những hình nhân khác thì sao?”
“Um, mình nghĩ là cũng tương t ――”
Millis nói trong lúc đưa tay ra chạm vào một hình nhân, và đột nhiên nó phát ra âm thanh đinh tai nhức óc và rung lắc dữ dội.
“UWAAAAAAAAAHHHHHHHH!?”
“Này này, có chuyện gì thế!?”
“Không có gì đâu, có vẻ là cơ chế nào đó thôi!!”
Wiesel nhăn mặt trước âm thanh vang vọng trong hang và nhìn xuống đùi của hình nhân.
“Cái này… có vẻ đang phản ứng với ma lực và kích hoạt đếm ngược.”
“Ý-Ý cậu là sao…?”
“Căn cứ vào các số đang giảm dần như thế này thì đây khá giống như giới hạn thời gian…”
“Có lẽ nào… thời gian trước khi hình nhân chết bởi vết thương?”
“…Khả năng cao là vậy. Đối với người bị thương cũng thế, chúng ta cần chữa trị cho họ trước khi đưa họ ra nơi khác.”
“V-vậy thì mình sẽ hồi phục cho chúng ngay và luôn đây! Elria-sama đã chỉ cho mình tất cả những gì cơ bản nhất của ma pháp hồi phục rồi, và cũng đã công nhận mình nữa!!”
Millis tự tin triển khai Ma Trang và khua khua cây gậy phép về hướng hình nhân, tạo ra lớp ánh sáng mờ ảo bao trùm lên nó.
―― Và âm thanh đinh tai nhức óc ấy lại phát ra.
“UWAAAAAAAAHHHHHHHHH!?”
“Lần này là sao đây!?”
“Đừng có hét ngay cạnh tai tôi như thế! Sắp thủng màng nhĩ đến nơi rồi!!!”
Wiesel gõ đầu Millis với một tiếng cốp trước tiếng hét còn to hơn cả hình nhân.
Millis rơm rớm nước mắt, tay xoa xoa đầu, nhìn về phía các hình nhân.
“C-cậu vừa bảo dùng ma pháp hồi phục là được mà!?”
“Tại có phản ứng nên chắc là chúng ta cũng làm gì đó đúng rồi, nhưng mà…”
Nghe Millis và Wiesel tranh cãi, Reid nói vọng vào từ xa.
“Này, có khi nào thứ tự thực hiện sơ cứu cũng quan trọng không?”
“…Thứ tự á?”
“Cho dù có đóng miệng vết thương với ma pháp hồi phục, vẫn có những trường hợp đối tượng có thể bị nhiễm trùng tuỳ theo tình trạng thương tích, nên giờ hai người thử kiểm tra xem.”
“C-cái này chỉ là hình nhân thôi… làm sao mà nó bị thương được!!”
“Cũng có thể Học viện đã tính toán đến vị trí của mạch ma pháp để giả làm vết thương. Ngoài mạch nhận biết ma pháp, còn có cả cảm biến áp lực ở các vùng lân cận nữa.”
“N-nhưng… chúng ta chỉ còn năm phút thôi!!”
Reid nhìn kỹ vào con số trên đùi hình nhân, và thấy rằng cả nhóm chỉ có chưa đầy năm phút để đưa ra những giải pháp phù hợp trước khi chúng “chết”.
“Cấp cứu… err, mình nghĩ bước đầu tiên là…!!!”
“Millis, bình tĩnh lại nào. Tôi sẽ hướng dẫn nên cứ từ từ cẩn thận thôi. Wiesel, kiểm tra xem mạch ma pháp đã được xử lý chưa.”
Reid chỉ dẫn hai người bạn, và hạ giọng xuống để giúp Millis đỡ căng thẳng.
“Đầu tiên, thi triển ma pháp giải độc vào xung quanh vết thương… mạch ma pháp ấy.”
“Ư-ưm!”
Millis thi triển ma pháp theo lời Reid, lần này, không có âm thanh cảnh báo nào phát ra.
“…Ổn rồi, đã xử lý xong một phần mạch.”
“T-tiếp theo mình có nên tạo áp lực lên vết thương không?”
“Dùng vải hay gì đó để bịt miệng lại đã, bởi vì trong tình trạng bị thương và kiệt sức, có thể nạn nhân đã sẵn sàng để chết, ví dụ như cắn lưỡi tự sát trong khi đang được chữa trị.”
“M-mình hiểu rồi!!”
Millis quấn khăn tay quanh miệng của hình nhân, và Reid tiếp tục đưa ra chỉ dẫn.
“Bước tiếp theo, tạo áp lực lên vết thương và đặt hình nhân nằm xuống. Nếu vết thương nằm ở đùi, nhấn vào vị trí bên trên gần tim hơn và cầm máu đến một mức nào đó trước khi kiểm tra lại.”
Millis nghiêm túc thực hiện theo hướng dẫn của Reid, và xác nhận với Wiesel trước khi đến bước chữa trị hồi phục kế tiếp.
“Đ-đến đây thì ―― ổn rồi!!”
Và ngay khi Millis thi triển ma pháp hồi phục vừa thất bại khi nãy, con số hiển thị trên đùi của hình nhân dừng lại.
“N-như thế là được chưa…!?”
“…Toàn bộ cơ chế đã được giải quyết xong. Chữa trị cho hình nhân này cũng có vẻ là điều kiện để mạch ma pháp của các con khác ngừng hoạt động.”
Khi Wiesel đang kiểm tra các hình nhân còn lại, Millis ngồi thụp xuống tại chỗ.
“Pheewww… Mừng quá đi àaaaaa…!”
“Ừm, cậu làm tốt lắm.”
“Cảm ơn Reid nhiềuuu lắmmm nhaaaaaa…!!”
Millis bày tỏ lòng biết ơn với giọng như sắp khóc, có lẽ vì quá lo lắng và cảm nhận được trách nhiệm to lớn của việc cứu giúp người bị nạn trong thời gian giới hạn. Chắc hẳn đó là một gánh nặng đối với Millis, người trực tiếp tham gia vào việc chữa trị.
Wiesel bước đến bên cạnh Reid và Millis.
“Wiesel, ông cũng làm tốt lắm đấy.”
“…Không hẳn, tôi chỉ kiểm tra mấy cái mạch thôi mà, lần này thành tựu hoàn toàn thuộc về tiểu thư Millis.”
“Ông hiểu nhầm rồi, bởi vì ta cần phải theo dõi tình trạng của nạn nhân trong khi chữa trị, trong trường hợp này thì đó là mạch ma pháp, đồng thời, khi quan sát quá trình cấp cứu, ta cũng cần phải nói chuyện với nạn nhân để giúp họ bớt lo âu, nên vai trò của ông là vô cùng quan trọng.”
“…Nếu ông đã nói vậy thì tôi cũng xin cảm ơn.”
Wiesel nở nụ cười hạnh phúc, thứ mà ít khi anh bộc lộ. Nhưng sau khi cân bằng lại cảm xúc, Wiesel hạ giọng hỏi.
“Reid, ông đã từng thấy ai đó trên bờ vực cái chết chưa?”
“Oh? Sao tự nhiên lại hỏi thế?”
“Thì… chỉ dẫn của ông quá chính xác, và ông giải thích từng bước như thể đã tận mắt chứng kiến ai đó sắp ra đi vậy.”
Wiesel run rẩy hỏi.
Reid đánh mắt đi hướng khác và trả lời.
“Ừ… tôi đã từng thấy những người như vậy, và có cả những người tôi đã không thể cứu lấy. Nên là, cho dù lần này là một hình nhân, điều hai người vừa làm thực sự vông cùng đáng ngưỡng mộ.”
Reid nhớ về khung cảnh nơi những người lính ngã xuống và hy sinh khi còn bao nuối tiếc. Bạn hay thù khi đó cũng chẳng còn quan trọng nữa, khi ai đó ra đi, người đau lòng nhất là những người từng biết họ. Reid đã chứng kiến cảnh tượng ấy biết bao nhiêu lần rồi.
“Vì thế ―― cảm ơn hai người đã cứu chữa cho các hình nhân.”
Reid nói những lời ấy với nụ cười gượng gạo trên môi.
“Reid, ông ――”
Wiesel định hỏi gì đó, nhưng…
“UWAAAAAAAHHHHHHHH!!”
“Này, dừng ngay việc gào lên mỗi khi có gì đó xảy ra đi!!”
“Không không, nhìn kia kìa! Có ai đó đang đến!!”
Nhìn theo hướng Millis chỉ, Reid và Wiesel quay lại phía cửa hang.
Có ba bóng dáng người đang chạy về đây.
Cả nhóm đã nhận ra đó là ai.
“Đấy là… thằng nhóc Faregh và hai tên hầu cận của nó?”
“K-Không thể nào… họ không định cướp thành quả của bọn mình đâu, đúng không!?”
“Không...Có gì đó hơi bất ổn.”
Wiesel chỉnh kính, quan sát ba người kia, và tròn mắt ngỡ ngàng.
“Reid! Gọi ba người kia vào đây nhanh lên, họ đang bị thương nặng!!”
Ngay lập tức, Reid phóng vọt ra ngoài, chạy thẳng đến chỗ Faregh và đồng bạn.
Faregh ngẩng đầu lên khi thấy Reid tiến đến.
“Ngươi là ――”
“…Chuyện gì đã xảy ra với hai tên này?”
Faregh đang dùng vai đỡ thuộc hạ.
Cả hai đều đang thương tích đầy mình, một người với cánh tay treo lủng lẳng, còn người kia thì có một chân bị vặn một cách bất thường.
Reid giúp Faregh đỡ họ sau khi xác nhận cả hai không trong tình trạng hiểm nghèo.
“Được rồi, vào hang nào. Không có con ma thú nào đâu nên khá an toàn.”
Ngay khi Faregh nghe thấy từ “ma thú”, cậu ta rùng mình, run rẩy sợ hãi, ánh mắt vô định, thất thần. Khuôn mặt cũng tái nhợt đi.
Reid dẫn cả đám vào hang, tự hỏi Faregh bị làm sao.
“Millis! Cứu chữa cho hai người bị thương!!”
“EEEHHHH!?” Cậu muốn mình chữa trị cho họ luôn á!?
“Theo quan sát thì hai tên này chỉ bị gãy xương thôi, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cứ kiểm tra chắc chắn vào. Tôi cần nói chuyện với thằng nhóc một tí.”
Reid hướng ánh mắt về phía Faregh.
“Nhóc, giải thích mọi chuyện đã xảy ra xem nào. Hai tên kia bị ma thú tấn công hay sao?”
“Ma thú…”
Nghe thấy cụm từ đó, Faregh run rẩy ngồi thụp xuống.
“Ta không biết… ta không biết…!!”
“…Ý nhóc là sao?”
“Chắc chắn đó là ma thú… nhưng ta chưa từng thấy thứ đó bao giờ…!! Ta chưa bao giờ nghĩ rằng con quái vật như thế có thể tồn tại…!!”
Khi Faregh vẫn còn đang lẩm bẩm, Wiesel đang quan sát phía ngoài nói.
“…Reid, tôi nghĩ chuyện này có hơi tệ.”
“Ông thấy những gì?”
“Tôi chưa xác nhận được nó như thế nào… nhưng có gì đó đang di chuyển trong rừng.”
Wiesel nói với giọng hơi run.
“Ít nhất… đó không phải là ma thú cỡ nhỏ hay trung bình. Tồn tại này hoàn toàn khác biệt so với những gì chúng ta từng thấy.”
Và rồi ―― có động tĩnh từ cánh rừng trước mắt. Hàng cây đổ rạp, để lộ bóng hình màu đen ẩn hiện bên trong.
Đó, là “Giáp”. Cơ thể khổng lồ bao bọc bởi lớp vảy đen kịt toả ánh kim xô đổ từng gốc cây, và giữa những hàng cây cao vút, cổ của nó chầm chậm nâng lên. [note51613]
Đó, là “Rồng”. Chiếc cổ dài được bao phủ bởi vảy, mặt bọc trong lớp vỏ cứng chắc. Khoang miệng đỏ lòm để lộ vô số chiếc răng nanh trắng sáng, cái đầu quay qua quay lại như thể đang tìm kiếm thứ gì đó… và, dừng lại ở cửa hang.
Và khi đôi mắt đỏ ngầu của nó nhìn thấy Reid và những người khác ――
OOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO ―― !!
Tiếng gầm long trời lở đất vang dội giữa những tán cây.
◇
Tiểu nhị, cho ba đĩa thịt rồng :ok_hand: