Tôi đọ kiếm với gã đàn ông trong đêm tối. Sau mỗi cú va chạm, tôi lại đổi vị trí và hướng tới nơi có ít sự hiện diện của con người hơn.
Bằng cách làm như vậy, tôi sẽ có thể tạo được khoảng cách giữa hắn và Matisse đồng thời lùa được hắn tới nơi mà tôi có thể bung hết sức chiến đấu.
Gã đàn ông có vẻ như đã nhận ra kế hoạch của tôi nhưng hắn cũng không cố quay trở lại vị trí ban đầu.
“Ngươi chắc về việc bỏ lại cô gái đó là một ý hay chứ?”
Tôi hỏi hắn trong lúc chạy đi. Sự tồn tại của Matisse chẳng còn quan trọng với hắn nữa. Sau cùng thì gần như chẳng còn cơ hội nào để thương lượng với tập đoàn Horton nữa. Thế nhưng, nguồn tiền, hay nói cách khác, hạt giống Hoa Nữ Vương vẫn ở chỗ cậu ấy. Hắn hẳn đã phải thấy việc tôi giao lại chúng cho cậu ấy rồi chứ.
Thế mà hắn vẫn lựa chọn loại bỏ tôi trước. Nghe thấy thắc mắc của tôi, hắn đáp lại với nụ cười khó ưa.
“Đừng lo, công việc chính của ta là đi trộm cướp. Kể cả nếu đám cảnh vệ có tới thu hồi lại đống hạt giống đó, ta vẫn luôn có thể trộm lại chúng từ trụ sở cảnh vệ sau khi giải quyết xong ngươi mà.”
“Đó không phải là nơi duy nhất nó có thể được đem tới, ngươi biết chứ? Nơi này có những chỗ phiền phức hơn thế rất nhiều.”
Ví dụ như, phòng kho báu của Maxwell chẳng hạn. Lão già khốn nạn đó có dư thừa quá nhiều thời gian và sử dụng đủ kiểu ma thuật bảo vệ lên nó. Bạn hỏi tại sao tôi lại biết ư? Câu trả lời là…Tôi chính là người đã vào vai kẻ đột nhập để kiểm tra khả năng bảo vệ của nó.
Thực lòng thì hồi đó tôi cũng suýt ngỏm đấy. Nếu như đống hạt giống được đưa vào trong đó thì không có gift Ẩn Thân nào là đủ để lẻn vào nơi đó đâu.
“Ý ngươi là Sáu Anh Hùng sao? Trong trường hợp đó, rõ ràng là ta sẽ chạy cụp đuôi rồi. Hạt giống Hoa Nữ Vương đúng là đáng giá thật, thế nhưng như vậy cũng không đủ để khiến ta đối mặt với mấy con quái vật có thể thổi bay một, hai cái vương quốc đâu.”
Hắn hẳn đã tính toán hết những tổn thất và lợi lộc từ trước rồi. Tôi không chắc về Gale, những gã này thông minh hơn rất nhiều đám tùy tùng kia. Thế nhưng như vậy cũng chẳng có gì là lạ cả, nếu như hắn không thông minh thì sẽ chẳng đời nào có thể phát minh ra cái phong cách chiến đấu bằng việc sử dụng gift không thuộc dạng chiến đấu như vậy cả.
Kể cả trong lúc trò chuyện, vị trí của hắn vẫn không đồng nhất. Hẳn là hắn lại đang sử dụng gift Ẩn Thân của mình nữa. Gift này có khả năng xóa hoàn toàn đi sự hiện diện của người sở hữu, thế nhưng nó vẫn không thể xóa kẻ đó khỏi tầm mắt của người khác.
Sau khi hắn xóa sự hiện diện thì sẽ có một khoảng trễ ngắn trước khi mắt bạn có thể xác định lại được sự tồn tại của gã. Và gã đã tận dụng chính khoảng trễ đó trong trân chiến.
“Tsk!”
Bởi hắn đã dịch chuyển vị trí của chính mình đi đôi chút nên sợi thép của tôi chém phải không khí. Tôi gần như luôn sử dụng len để cường hóa tay phải và đôi chân của mình, với mỗi ngón điều khiển một bộ phận. Thế nên tôi chỉ có thể tự do sử dụng hai ngón còn lại.
Thêm vào đó, ma thuật Can Thiệp bị giới hạn thời gian. Tôi đã tính kết thúc trận đấu một cách nhanh gọn thế nhưng bản thân lúc này lại đang chịu bất lợi quá lớn so với hắn.
“Đống dây đó khá là phiền phức đấy. Chúng làm ta không thể tiếp cận được.”
“Ta cũng chỉ là một thiếu nữ mỏng manh thôi mà. Đâu thể để một tên biến thái như ngươi lại gần được chứ.”
“Hah, mấy con ‘thiếu nữ’ duy nhất có khả năng ám sát xuất sắc tới mức này thì chỉ có mấy con làm điếm như là một nghề tay trái thôi.”
Gã đàn ông không ngừng điều khiển thanh kiếm của hắn và tấn công một cách điêu luyện. Bởi ba ngón tay tôi còn đang bận cường hóa tay phải và đôi chân nên hiện tại tôi chỉ còn mỗi thanh katana và hai sợi thép để tấn công hắn.
Chúng tôi chuyển động ngang nhau, hoặc là tôi đã chuyển động nhiều hơn một chút. Tuy nhiên, sức nặng của mỗi đòn tấn công giữa hai bên lại khác biệt đáng kể, và mỗi lần tôi đỡ đòn tấn công của hắn thì cơ thể lại bị văng đi. Vốn dĩ hắn cũng chẳng quá mạnh, mà đơn giản chỉ là cơ thể tôi nhẹ quá mức thôi.
Và như vậy, sau một chuỗi dài những đòn tấn công, chặn đòn và né tránh, tôi cuối cùng cũng tới được địa điểm mình mong muốn. Đó chính là cái xưởng gỗ nơi tôi thường xuyên luyện tập vào buổi đêm. Đây chính
là nơi mà tôi nắm rõ được địa hình xung quanh. Thế nên tôi đã tốn gần hai phút để tới được nơi này, thành ra bây giờ chỉ còn lại chưa tới một phút để chiến đấu.
“Chào mừng tới sân chơi của ta.”
“Hump, ta không hứng thú với sân chơi của lũ nhãi các ngươi!”
Hắn cất lên những lời đó rồi tiến lại gần. Dù có nói vậy thì hắn vẫn chọn vị trí cho bản thân sao cho đống gỗ vẫn nằm bên phải hắn, không để lại khoảng trống nào cả. Hắn tính sử dụng nó để phòng ngự trước những đòn tấn công bằng sợi thép của tôi từ hai bên.
Điều đó trông có vẻ như bất lợi đối với tôi bởi tôi đã sử dụng những sợi thép như roi, thế nhưng thực ra lại không phải vậy. Bởi giá trị thực thụ của những sợi thép này nằm ở việc thiết lập bẫy, chứ không phải để tấn công. Và nếu như là một nơi có đầy chướng ngại vật như chỗ này, thì chúng có thể biến nó thành một bãi săn tuyệt vời.
Vung tay một cái, tôi nhắm sợi thép vào khúc gỗ nơi hắn đang sử dụng làm tường. Hiển nhiên, làm cách này thì việc gây sát thương gần như là bất khả thi. Tuy nhiên, sợi thép bào đi một khối gỗ lớn tại nơi nó tiếp xúc và khiến mùn gỗ tung bay trước mặt hắn.
Bởi quán tính, gã đàn ông chẳng thể nào tránh né được nó cả.
“Kh, cố làm ta mù sao.”
“Không như cát, mùn gỗ nhẹ hơn nhiều, thế nên nó có thể lơ lửng trên không được một lúc đấy.
Tất nhiên, nếu như đủ nhỏ thì tới cả hạt cát cũng lơ lửng được khá lâu. Cơ mà nếu cùng kích cỡ thì mùn gỗ vẫn trụ được lâu hơn do chúng nhẹ hơn cát.
Tôi sử dụng một sợi thép nữa để tấn công, thế nhưng hắn vẫn suýt soát né được nó. Do tầm nhìn đã bị cản lại nên tư thế của gã bị xáo trộn đi rất nhiều.
Nắm bắt lấy cơ hội này, tôi tấn công trực diện và vung thanh katana của mình. Tuy nhiên, nó bị cản lại bởi gã nhảy về tận phía đằng sau để tấn công tôi. Bằng cách chủ động nhảy về phía trước thay vì né đòn, hắn đã có thể thu hẹp phạm vi tấn công của tôi.
Tầm đánh của katana và sợi thép có thể nói là khá xa. Nó có thể sánh ngang được với kiếm cầm hai tay về độ dài. Và bởi hắn tấn công kiểu áp sát nên tôi chẳng có cách nào để tấn công lại cả.
Ngay từ đầu thì tôi chẳng có đủ sức mạnh để có thể đỡ được sức nặng của một người trưởng thành. Bởi vậy tôi đã bị đẩy ngã xuống đất và để hắn ngồi đè lên người. Ở khoảng cách này, đoản kiếm của hắn sẽ đem lại hiệu quả cao hơn.
Trong lúc cưỡi lên tôi, hắn nâng kiếm của mình lên và đâm nó về phía đầu. Tuy nhiên, bởi cả hai tay đều đang cầm kiếm nên hắn không thể ghì tôi chặt xuống được. Tôi sử dụng sợi thép bằng tay trái và thoát ra qua đũng quần hắn, và một lần nữa tạo được thêm một chút khoảng cách với kẻ địch.
“Con nhãi…ta cứ tưởng ngươi chỉ là một con nhãi, nhưng ngươi khá quen với việc chiến đấu đấy nhỉ. Ngươi là một thần lùn sao?”
“Tệ quá. Ta đơn thuần chỉ là một đứa nhỏ bảy tuổi thôi.”
Mặc dù tôi đã cường hóa các chi nhưng nó cũng chẳng thể bù đắp được việc cơ thể của bản thân yếu đuối tới mức nào. Lý do duy nhất mà tôi có thể chiến đấu ngang cơ với hắn là nhờ vào kinh nghiệm ở tiền kiếp.
Thế nhưng vẫn còn đó vấn đề giới hạn về mặt thời gian. Tôi chỉ còn vài chục giây nữa thôi. Nếu như không sớm kết thúc trận chiến này thì nó sẽ chỉ khiến tôi gặp nguy hiểm thôi.