Tôi trở lại chỗ Matisse, người mà nãy đã được tôi đưa ra phía trước căn nhà đang cháy, và đặt đống hạt giống Hoa Nữ Vương lên đùi cô. Xét tới ngọn lửa này, có lẽ cũng sắp tới lúc có người khác chú ý và gây ồn ào rồi. Tôi phải trốn đi trước khi chuyện đó xảy ra mới được.
“Ugh..”
“Oh, cậu đã tỉnh dậy rồi sao?”
Dù ma thuật của tôi không có tác dụng mấy nhưng có vẻ như nó vẫn đủ để phục hồi được ý thức cho cậu ấy. Khuôn mặt tôi lúc này đang phủ kín nhọ nồi, còn mái tóc thì được che đi bằng một cái khăn nên cô ấy sẽ không thể đoán ra tôi chỉ qua một cái liếc nhìn.
Tôi đang cố để giữ tone giọng của mình thấp nhất có thể, thế nên, hẳn là nó nghe vẫn tự nhiên…chắc vậy.
“Bạn..là ai?”
“Tôi tới để giải cứu cậu. Những người khác cũng sẽ sớm tới đây nữa. Cậu sẽ sớm được về nhà thôi.”
“T-thật sao?”
“Ừm. Đổi lại, tôi muốn cậu hãy gửi lại thứ này cho Cortina. Nó là một thứ quan trọng.”
“Tới…Cortina-sama...”
“Phải. Nhờ cả vào cậu nhé”
Tôi đặt cái túi chứa đầy hạt giống Hoa Nữ Vương lên tay cô và đang chuẩn bị rời đi. Matisse chẳng còn chút sức lực nào để đi lại cả, thế nhưng cháy cỡ này thì việc các cảnh vệ tới đây cũng chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi. Có thể nói là sự an toàn của cậu ấy đã được đảm bảo.
Khi ngoái đầu nhìn lại, tôi phát hiện ra một bóng hình đang phát sáng ở phía góc tầm nhìn. Tôi ngay lập tức vung sợi thép và bao bọc Matisse khỏi thứ ánh sáng đó.
“Ngươi là ai!”
“Không ngờ ngươi có thể né được nó đấy.”
Một gã đàn ông xuất hiện đằng sau cái cây cứ như thể bản thân nó đang rỉ ra bóng tối vậy. Gã là một người đàn ông cao và mảnh khảnh, trên mỗi tay thì cầm lỏng lẻo một thanh đoản kiếm. Hắn trông khá giống tôi, đen kịt từ đầu tới chân.
“Ta sẽ hỏi lại một lần nữa…Không, bỏ đi.”
“Vậy sao?”
Quả thật, nghĩ lại thì, tôi đã cảm thấy ánh nhìn lúc còn ở tập đoàn Horton. Hay nói cách khác, có kẻ nào đó đã quan sát nơi đó. Và kẻ nào đã có thể luồn qua được mạng lưới tuần tra của Treant chắc hẳn phải sở hữu Gift ẩn thân. Có nghĩa là, hai kẻ đó chính là một người.
Tuy nhiên, chẳng có kẻ nào sở hữu Gift đó ở trong căn nhà này cả. Nếu như bọn chúng có ai đó có thể ẩn mình đi thì chắc chắn hắn sẽ cắm trại ở gần tập đoàn Horton. Và hắn sẽ không trở lại khi mà cuộc thương lượng sẽ diễn ra vào ngày hôm sau.
Kể cả khi xét tới Gale, đáng lẽ ra hắn phải xóa bỏ sự hiện diện của bản thân và bỏ trốn ngay khi nhận thấy sự hiện diện của kẻ khác trong căn nhà. Thế nhưng sự thật rằng hắn đã không làm thế, chứng tỏ hắn không hề có kĩ năng nào như vậy.
Tất cả những điều đó đã gợi ý rằng còn có thêm một kẻ địch khác ở bên ngoài. Và đó chính là kẻ đã quan sát tập đoàn Horton nhưng đã tức tốc trở lại khi hắn thấy đám lửa. Thế rồi, hắn lộ mặt để xóa sổ những nhân chứng là tôi và Matisse.
“Là ngươi phải không? Kẻ đã trộm lấy hạt giống của Hoa Nữ Vương.”
“Oh, vậy ra ngươi đã biết nhiều như vậy sao? Giống như ngươi nói hết đó.”
Gã đàn ông chậm rãi nâng kiếm của mình. Chúng tôi đều không muốn thu hút sự chú ý của người khác, và điều đó cũng đồng nghĩa với việc cả hai cũng chẳng có chút thời gian nào để tán ngẫu cả.
“Có vẻ như ngươi vẫn còn là một đứa trẻ nhỉ, nhưng tất cả những chuyện này lại là do một mình ngươi gây ra sao? Nếu là như vậy thật thì ngươi quả thực rất tuyệt vời đấy? Hay là ngươi gia nhập cùng ta đi, thấy sao?
“Ta thẳng thừng từ chối !”
Tôi phóng sợi thép về phía gã. Đó là một đòn phóng dọc rất lớn, mang sức mạnh chẳng kém gì một cú chém cả. Sẽ rất khó để kẻ địch có thể cảm nhận được đòn tấn công như vậy giữa đêm tối.
Ấy vậy, gã đàn ông lại dễ dàng né nó.
Hắn nhảy bật lại về phía sau và nới rộng khoảng cách giữa hai chúng tôi. Cơ mà tôi cũng chẳng mong chờ đòn đó đánh trúng đâu. Mục tiêu vốn là để giữ hắn tránh xa Matisse nhất có thể.
Dẫu vậy, nếu hắn đã có thể né được sợi thép của tôi trong đêm thì hắn cũng chẳng còn lạ gì những trận chiến vào ban đêm nữa. Phía sau hắn đúng là có thêm ngọn lửa đang rực cháy thật, thế nhưng, điều đó cũng không đồng nghĩa với việc hắn có thể né những sợi thép của tôi dễ dàng như vậy được.
“Một kẻ dùng dây huh? Ngươi sở hữu kĩ năng khó chịu đấy!”
Gã đàn ông hét lên và di chuyển cơ thể của hắn một lần nữa.
Và ngay sau đó, hắn xuất hiện ngay trước mắt tôi.
“Gì cơ!?”
“Sheh!”
Hắn bỗng dưng xuất hiện cứ như thể thực tại bị trễ đi một giây vậy. Nhận thấy tầm đánh đặc biệt của hắn, tôi ngay lập tức bật lùi lại để nới rộng khoảng cách mà hắn mới vừa thu hẹp.
Tôi phóng hai sợi thép vào những cái cây ven đường phía đằng sau rồi kéo nó bằng toàn bộ sức mạnh của mình và rút lui thành công. Ngay sau đó, cây đoản kiếm của hắn chém xuống nơi tôi vừa đứng vài tíc tắc trước.
Trong lúc tôi còn đang sửa lại thế đứng và chuẩn bị thanh katana của mình thì gã đàn ông lại biến mất một lần nữa. Đó hẳn là do Gift Ẩn Thân của hắn. Kĩ năng đó rất tuyệt vời trong việc ẩn náu, thế nhưng nó không thể xuất sắc tới mức cho phép người dùng biến mất ngay trong tầm mắt được. Ấy thế mà thực tế là hắn đã ngay lập tức biến mất ngay trước mắt tôi.
Trước tiên là tiếng rì rào, và theo ngay sau đó là một cú chém của hắn. Tôi đỡ, né và bẻ hướng của tất cả những đòn tấn công đó bằng thanh katana của mình.
“Ngươi khá là quen thuộc với việc chiến đấu đấy nhỉ, nhãi con này!”
“Ngươi cũng vậy, đó quả một cách dùng gift kì lạ”
Tôi cũng sở hữu gift Ẩn Thân, thế nhưng lại chưa bao giờ dùng nó theo cách của hắn cả. Nó là một gift đơn thuần chỉ để tấn công bất ngờ và trinh thám. Ấy vậy mà gã đàn ông này lại biến nó thành kĩ năng chiến đấu.
Hắn không thể biến mất khỏi tầm mắt của người khác được, thế nhưng hắn lại có thể làm ý thức của kẻ đó phân tâm trong thoáng chốc. Thế nhưng, cái thoáng chốc đó cũng là đủ để đem lại sự ảnh hưởng khủng khiếp trong trận chiến.
Hắn lợi dụng khoảnh khắc đó để thu hẹp khoảng cách, thế rồi lại lùi lại phía sau. Khi xét tới một trận chiến, khoảng cách là một thứ rất quan trọng và hắn đã sử dụng Ẩn Thân, vốn không phải là một gift chiến đấu, để đem lại khả năng kiểm soát chặt chẽ nó.
Là một người sử dụng Gift tương tự, tôi không thể không ngưỡng mộ kĩ năng của hắn được.
Bởi tôi sở hữu Thao Mịch, vốn dễ sử dụng hơn trong trận chiến, nên tôi đã dành thời gian của mình để thành thục nó. Một khi tôi đã quyết định phong cách chiến đấu xoay quanh những đòn tấn công bất ngờ thì cơ hội để chiến đấu trực diện sẽ giảm thiểu đi đáng kể.
Thế nhưng hắn lại có thể luyện tập kĩ năng Ẩn Thân của mình cho chiến đấu trực tiếp và biến nó thành một phong cách chiến đấu mới. Thực lòng mà nói thì tôi chưa từng xem xét về thứ như vậy. Đây là điều mà bạn chỉ có thể hiểu được nếu như đã quen với kiểu chiến đấu mặt đối mặt với kẻ địch thôi. Thế nhưng, xét tới những gì có thể xảy ra nếu như thất bại thì đây là chuyện mà hiếm có ai sẽ dám sử dụng ngay giữa trận chiến như thế này.
“Ngươi có kĩ năng tốt như vậy—Đáng tiếc thật.”
“Ừm, nó chỉ tốt cho việc đấu tay đôi thôi.”
Trong thế giới này, bạn chỉ có thể đạt được danh tiếng nếu như bạn dấn thân vào chiến trường hay đi săn lùng quái vật. Nhưng với cái phong cách chiến đấu này, bạn sẽ chẳng thể nào tận dụng được nó trên chiến trường, nơi yêu cầu phải hạ nhiều kẻ địch cùng một lúc, và nó cũng gặp bất lợi khi phải đối mặt với những con quái vật tiếp cận bằng sức mạnh tàn bạo của chúng nữa.
Phong cách của hắn chỉ mạnh trong những trận chiến khi một đối một. Hay nói trắng ra đó là một kĩ năng mà bạn chỉ có thể dùng trong những trận đấu tay đôi thôi. Có lẽ bởi vậy mà thủ lĩnh của đám này là Gale chứ không phải hắn.
“Xin lỗi nhé nhãi con, ta không có nhiều thời gian nữa. Chết luôn đi!”
“Ta không tính bỏ mạng khi còn trẻ như vậy đâu.”
Chúng tôi trao đổi vài lời rồi một lần nữa đọ kiếm với nhau. Chẳng còn bao lâu nữa nơi này sẽ trở nên ồn ào thôi. Nếu như chúng tôi tiếp tục thêm vài phút nữa thì có người nào đó sẽ phát hiện ra mất.
Giữa lúc đọ kiếm, tôi chuyển dịch vị trí của mình đi một chút rồi phóng thẳng vào màn đêm đen ngay khi cơ hội xuất hiện. Gã đàn ông bỏ qua Matisse và chạy đuổi theo tôi.
“Không ngoài dự tính.”
Suốt lâu nay hắn luôn ẩn mình quan sát tập đoàn Horton thế nên, khả năng Matisse nhìn thấy mặt hắn là rất thấp. Vì vậy, hắn ưu tiên tôi trước cũng là lẽ tự nhiên thôi.
Và như vậy, tôi đã có thể đảm bảo an toàn được cho Matisse và đồng thời thay đổi được địa điểm chiến đấu.