Trong khi cả hai đều đang giữ khoảng cách với kẻ địch, tôi chẳng thừa chút thời gian nào để lườm hắn cả. Nếu như không chủ động tấn công thì ma thuật cường hóa sẽ hết hiệu nghiệm mất.
May mắn thay, con mắt phải của gã vẫn chưa phục hồi lại được tầm nhìn, từ đó tạo ra một điểm mù. Nói vậy nhưng phía cánh phải của hắn lại được chặn bởi đống gỗ. Cơ mà từ chỗ đó thì sợi thép của tôi vẫn có thể tấn công tới được.
Nó uốn cong như một cây roi, sở hữu sự linh hoạt mà không một vũ khí bình thường nào có thể đạt được và chém đi từ nơi chật hẹp đó. Tuy nhiên, nó không chỉ đơn giản là một cú quét ngang, mà giống một cú đâm giáo hơn.
Thế nhưng, gã đàn ông có vẻ như đã dự đoán trước được điều đó, hắn vặn người lại để né đòn tấn công. Sẽ tốn một khoảng thời gian để thu hồi lại sợi thép sau đòn tấn công hụt đó. Hắn nghĩ rằng đòn đánh của tôi sẽ tạo ra một khoảng trống và một lần nữa tiến tới áp sát.
Nếu như bị một người trưởng thành đẩy, cơ thể nhẹ tênh của tôi sẽ dễ dàng bị hất văng đi. Và hắn hẳn đang nhắm tới điểm yếu đó.
Tuy nhiên, điều đó cũng đã nằm trong sự tính toán của tôi. Tôi vẫn còn một sợi thép nữa. Tôi vung nó xuống với ý định chẻ hắn làm đôi. Thế nhưng tới cả đòn đó cũng không thể trúng trực diện mục tiêu được.
Giữa lúc lao tới, hắn đặt cây đoản kiếm của mình xuống mặt đất và đột ngột thay đổi hướng đi của mình. Hắn tự tách vị trí của mình khỏi đống gỗ và để lộ bản thân ra khoảng không.
Đó là vùng nguy hiểm khi mà những đòn tấn công có thể lao tới từ bất cứ hướng nào. Tuy nhiên, sợi thép vừa đánh hụt của tôi lại không ở vị trí để có thể bồi thêm đòn tấn công đó.
Hắn lại một lần nữa đối mặt tôi và lao về phía trước. Do vị trí cả hai đều thay đổi, những chồng gỗ giờ đây lại ở ngay phía sau tôi. Nếu như hắn xô cơ thể mỏng manh của tôi vào đó thì chỉ lực tác động thôi cũng đủ để khiến tôi ngất lịm đi rồi.
Ấn thân là khả năng đặc biệt của hắn sao? Ngươi đang đùa chắc? Gã khốn này quen với việc chiến đấu quá thể đáng mà.
Tôi rủa hắn trong thâm tâm đồng thời thể hiện sự ngưỡng mộ của mình. Hắn chẳng hề lơ là cảnh giác cho dù đối thủ có là một đứa bé như tôi. Hắn còn luôn chọn kế hoạch tối ưu nhất và tấn công theo cái kiểu mà tôi ghét nhất.
Nhất là, hắn còn sống một cuộc sống đầy hiểm nguy, nơi mà chỉ một khoảnh khắc lơ đễnh cũng đủ để khiến hắn mất mạng. Đó là lý do tại sao hắn chẳng hề chủ quan khi đối thủ là một đứa nhóc.
Bởi đường lui của tôi đã bị chặn mất nên giờ đây tôi chỉ có thể tiến về phía trước thôi. Hạ quyết tâm, tôi đâm thanh katana của mình và chặn hắn lại. Việc có một cây kiếm đâm ngay trước mặt đã khiến đòn tấn công của hắn dừng lại. Hắn buộc phải né hoặc đỡ nó, nếu không thì lưỡi kiếm sẽ để lại vết thương chí tử.
Không còn nghi ngờ gì, hắn đã vung cây đoản kiếm sang bên và hất văng cây katana của tôi đi. Bởi sự cách biệt trong sức mạnh nên cây kiếm đã dễ dàng rời khỏi tay tôi. Thế rồi hắn dùng cây đoản kiếm còn lại để đâm thẳng vào tôi.
Cây katana đã bay mất, và hai sợi thép thì chưa sẵn sàng để sử dụng lại. Phía sau tôi là đống gỗ, và tôi thì lại chẳng thể di chuyển sang hai bên do quán tính từ việc tiến lên của mình.
Chiếu tướng…Gã nghĩ vậy và để lộ ra một nụ cười méo mó.
Tuy nhiên - hắn đã bất cẩn.
Trong suốt những lần đọ kiếm vừa qua, thanh katana chưa từng rời khỏi tay tôi. Nếu như tôi muốn thì thậm chí còn có thể quấn chặt phần cán kiếm với tay trái của mình. Đòn tấn công của hắn không thể hất văng thanh kiếm đi như vậy được. Thực tế rằng hắn không thể nhận ra điều đó chính là bởi hắn sơ hở.
Tôi nhanh chóng đưa tay ra sau lưng và rút con dao găm. Đó chính là con dao mà tôi đã lấy được ở nơi trốn của bọn chúng. Tôi chỉ biết đây là con dao ma pháp, nhưng lại không biết nó nắm giữ loại ma thuật nào. Kể cả vậy, nó vẫn là một con dao có thể chém được.
Trong thoáng chốc, tôi sử dụng gift Ẩn Thân. Tới giờ thì tôi vẫn chưa từng sử dụng nó, nên hắn hẳn sẽ bị bất ngờ. Hắn mất dấu tôi trong một khoảnh khắc và rồi một lần nữa lại nhận thấy tôi. Thế nhưng lúc đó thì tôi đã ở ngay bên cạnh và tóm lấy cái đầu gã rồi.
Tôi khóa chuyển động của tay hắn lại với cái tay đã được cường hóa của bản thân, thế rồi đòn tấn công của gã dừng lại. Theo sau đó, tôi dùng hết sức bình sinh để đâm con dao vào bụng kẻ địch.
“Kaaah!”
Hét lên một tiếng, hắn ngừng mọi chuyển động lại. Dưới lỗ rốn và sang bên trái một chút…hay là bên phải dưới góc nhìn của hắn. Đó chính là vị trí của thận. Để kết liễu, tôi vặn con dao và đục thủng vết thương, khiến nó trở thành vết thương không thể hồi phục. Như vậy, tới cả ma thuật chữa trị cấp cao nhất cũng chẳng thể cứu được hắn.
Hắn nôn ra một lượng lớn máu làm nhuốm đỏ vai tôi.
“Tới đây là kết thúc rồi.”
“T-Ta chưa từng nghĩ…mình sẽ thua trước một con nhóc…như ngươi…”
“Ngươi cũng khá tốt đấy.”
Gã đàn ông dựa vào tôi. Tôi đặt cơ thể hắn xuống và nói với hắn. Đương nhiên, cho dù hắn ta là ai đi chăng nữa thì tôi vẫn không thể hạ thấp cảnh giác được. Trong lúc cảnh giác cao độ trước khả năng của một đòn phản công… tôi lắng nghe những lời trăn trối của hắn.
“Giờ ta hết cách cứu chữa rồi…Đây là ước nguyện cuối cùng, hãy cho ta xem…mặt ngươi.”
Nghe thấy yêu cầu của hắn, tôi cởi bỏ chiếc khăn đã che kín tóc, miệng và nửa khuôn mặt. Thế rồi, khuôn mặt được phủ bởi nhọ nồi của tôi hiện ra, mái tóc bạc phất phơ trong gió. Và cuối cùng, đó là đôi mắt tạp sắc xanh và đỏ.
“Cái quái, vậy ra ngươi thực sự là một con nhãi…và là một đứa con gái nữa. Tên…ngươi?”
“Reid”
“Giống với…một trong Sáu Anh Hùng huh.”
“Ta chính là người đó. Ta được tái sinh bằng ma thuật. Cơ mà lại trở thành con gái.”
“Hahah…Hahahaha! Không đời nào! Cuối cùng…ta lại không bắt được con mồi to như vậy…”
Dồn chút sức mạnh cuối cùng, gã đàn ông cười phá lên, khiến máu và nước dãi vung vãi khắp nơi với đôi mắt đỏ ngầu của hắn. Hắn vẫn tiếp tục cười, cho tới khi cơ thể lịm đi và trút hơi thở cuối cùng.
Sau khi xác nhận tim đã ngừng đập hẳn, tôi đứng bật dậy.
“Chà, ngươi đúng là một đối thủ khó nhằn.”
Thế rồi lẩm bẩm những lời đó trong lúc nhìn xuống cái xác của gã.