Chương Thế thân Bạch Nguyệt Quang ()
Editor:KL
"... Chúng ta hãy cùng vỗ tay hoan nghênh màn biểu diễn ballet 《Hồ Thiên Nga》!"
Tấm màn được kéo lên, hơn chục nữ sinh trong trang phục múa ba lê trắng đang tạo dáng trên sân khấu, cùng với âm thanh du dương của tiếng vĩ cầm, các vũ công trên sân khấu giống như những chú thiên nga nhỏ đang múa.
Không thể không thừa nhận, giá trị nhan sắc của các cô gái học viện điện ảnh kinh đô mười phần xuất sắc,một thân trắng noãn không tì vết múa ba-lê,trang phục nổi bật càng lộ ra tinh xảo mà đẹp đẽ, làm nên cảnh đẹp ý vui.
Nhưng cho dù vậy, khuôn mặt thanh lệ thoát tục cùng dáng người uyển chuyển vẫn khiến Đường Ninh cảm thấy mình giống như một nàng công chúa thiên nga rơi vào bầy thiên nga bình thường.
Khi cô xoay người lại, sân khấu ánh đèn đánh vào trên mặt cô, khán giả bất luận nam nữ, cơ hồ cũng là hoặc nhẹ hoặc nặng mà hít vào một hơi, tiếp đó thở phào giống như chỉ sợ thở lớn một chút đều có thể đem tiên nữ thiên nga trên sân khấu kia dọa chạy.
Mà ngồi ở dưới đài,với Phó Dần Tắc loại mỹ nhân nào chưa từng thấy qua, từ đầu đến cuối đều mỉm cười cũng không khỏi tự chủ đôi mắt nhìn càng lúc càng sâu,ngón tay trên lan can chậm chạp gõ nhẹ, người hiểu hắn đều biết, đây là biểu hiện Phó Dần Tắc đối với một sự kiện hoặc một người sinh ra hứng thú .
Hắn đối với con tiểu thiên nga xinh đẹp này sinh ra hứng thú nồng hậu.
Thẳng đến khi điệu vũ kết thúc, Đường Ninh tiến vào gian phòng thay đồ sau đó, nhẫn nhịn ròng rã suốt buổi mới hưng phấn mà kêu lớn lên.
[Đường Bảo, Đường Bảo! Tăng, tăng thật nhiều! Phó Dần Tắc hảo cảm vừa mới lập tức từ đã tăng tới , hắn là người tăng hảo cảm nhanh nhất mà tôi thấy, Đường Bảo cô thật lợi hại ! Vừa nảy hắn ngồi ở dưới đài một mực nhìn chằm chằm vào cô, xem ra đối với cô vô cùng có hứng thú, xem ra chúng ta có thể nhất cổ tác khí, trực tiếp đem hắn bắt lại!]
(nhất cổ tác khí:Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
Ma quyền sát chưởng
(Ma quyền sát chưởng:xoa tay; hăm he; hằm hè; xắn tay áo lên (trước khi làm việc, trước khi đánh nhau))
Đường Ninh đang thay quần áo nghe nó nói lời này cũng chỉ cười không trả lời, để lại hệ thống nhỏ đang quá kích động qua một bên.
Mãi đến khi thay xong quần áo, Đường Ninh mới vươn ngón tay búng nhẹ lên mặt nó.
“Nhất cổ tác khí?Đem hắn bắt lại? Ngươi nghĩ nhiều quá.....” Cô cười nói.
[Có, có vấn đề gì sao?]
Che đi khuôn mặt nhỏ bé của mình vừa bị búng.
“Có, đương nhiên là có. Ngươi có thể không biết có một loại người cảm tình tới cũng nhanh đi cũng nhanh, loại ưa thích này chỉ như cây cỏ mà thôi, hôm nay có thể thích ngươi, ngày mai cũng có thể thích người khác, hắn sủng ngươi, quen ngươi, thương ngươi, đem ngươi nâng ở trong lòng bàn tay, ngươi muốn cái gì hắn đều nguyện ý cho ngươi, duy chỉ có một thứ, hắn mãi mãi cũng sẽ không cho ngươi, đó chính là -- tâm của hắn.”
Đường Ninh khóe miệng dương phải thật cao.
“Người đều là ích kỷ, Phó Dần Tắc càng là ích kỷ nhất trong mọi người . Kịch bản cuối cùng hắn sở dĩ sẽ cùng Diệp Hi cùng một chỗ cũng là bởi vì đối phương dùng sinh mệnh chứng minh mình có bao nhiêu yêu hắn, mới đánh động thỏa mãn hắn, nhưng lại như cũ không có vì cô ta mà động tâm. Hắn chỉ cảm thấy ta ưu tú , ngươi thấy thế này mà có thể xứng đáng với ta sao?Tình yêu này, trả càng nhiều, lại muốn hồi báo càng nhiều. Phó Dần Tắc có thể bỏ ra cái gì, đại chế tác điện ảnh? Cao cấp đại ngôn? Vài câu dỗ ngon dỗ ngọt? A! Những vật kia chỉ đại biểu cho ưa thích,không đại biểu cho tình yêu! Với hắn mà nói, càng là không quan trọng gì!”
Nói đến chỗ này, Đường Ninh đưa tay vuốt vuốt tiểu bánh bao Hamster đang có chút mờ mịt.
“Bây giờ độ thiện cảm cũng không thể đại biểu cái gì......”
"Thứ ta muốn là tâm của hắn!”
trước đó còn có chút mơ hồ,nghe được câu này,đôi mắt liền phát sáng lên.
Lão bản, lão bản, ta muốn ôm đùi!
Lúc này, Phó Dần Tắc vẫn đang ngồi trong khán phòng xem màn song ca nam nữ trước mặt, bên tai có mấy vị lãnh đạo đang huyên thuyên không ngừng giới thiệu, đường đường là tổng giám đốc giải trí Nguyên thị đi tới học viện điện ảnh kinh đô, bên cạnh làm sao không có lãnh đạo trường học đi cùng.
Chỉ bất quá lúc này sự chú ý của Phó Dần Tắc không ở chương trình trước mặt, cũng không phải ở những người đứng đầu bên cạnh, mà vẫn đang hồi tưởng lại màn múa tuyệt vời vừa rồi.
Đáng tiếc hắn hồi tưởng dư vị kia không được bao lâu,điện thoại di động rung lên lại đem hắn trở về hiện thực.
“Xin lỗi.”
Hắn mỉm cười xin lỗi ,đi ra ngoài.
Chờ tiếp xong cú điện thoại này, hắn biết hắn lại bỏ lỡ kế hoạch dự định tiếp xúc lẫn nhau cùng vị tiểu cô nương mới vừa quen, công ty có việc muốn đi xử lý.
Hắn không còn cách nào khác phải chào lãnh đạo trường đi cùng, đồng thời yêu cầu tài xế Lưu lái xe đến khán phòng đón hắn.
Bên này, Đường Ninh không đợi được Phó Dần Tắc,các nữ sinh nhóm múa ba-lê âm dương quái khí dùng ngôn ngữ công kích,cô cũng không có ý tứ tiếp tục lưu lại .
Thu thập đồ đạc xong,được vị học trưởng tổ chức kỷ niệm thành lập trường kia cấp cho thẻ người tốt, liền cất bước đi ra ngoài.
Phó Dần Tắc không ngờ rằng mình đang chuẩn bị rời đi thì đã nhìn thấy tiểu thiên nga mặc một bộ thường phục và đeo tai nghe, đang đợi xe buýt ở trạm xe buýt ở cổng trường. Hắn vừa mới chuẩn bị để tài xế lái xe qua đó, một giây sau tiểu thiên nga liền lên chiếc xe buýt trước mặt, an vị ở vị trí cạnh cửa sổ .
Không chỉ có như thế, xe sau khi khởi động, hắn còn trông thấy cô nhường chỗ cho một bà lão đang run run bên cạnh.
Phó Dần Tắc khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Ngã tư đường, đèn đỏ
Hai chiếc xe song song ngừng lại, ma xui quỷ khiến, Phó Dần Tắc nhấn xuống cửa sổ xe.
Rồi hắn nhìn thấy tiểu thiên nga đang cười nói với bà cụ đang ngồi bên cạnh, sau đó mắt sáng lên,chen vào trước cửa sổ, nhưng cửa sổ không mở được, gấp đến độ cô nhẹ nhàng vỗ vỗ cửa sổ xe buýt, trong miệng cũng đang lo lắng nói cái gì, gọi người căn bản nghe không rõ.
Thấy thế, cô liền vội vàng đi đến cửa xe buýt phía trước.
Tiếc là cô chưa ra tới cửa, đèn đỏ chuyển xanh, hai xe cùng nhau chạy.
Đường Ninh không thể xuống xe, chỉ có thể mạnh mẽ vẫy tay về phía anh, sau đó liên tục làm ra những động tác xin lỗi, khiến Phó Dần Tắc suýt nữa cười thành tiếng.
Tài xế tiểu Lưu một mặt kinh ngạc nhìn kính chiếu hậu thấy khuôn mặt tươi cười tổng giám đốc nhà mình,mặt khác cố ý giả vờ vô tình nhìn xe buýt.
Đáng tiếc xe sớm lái đi, ngoại trừ đằng sau đuôi xe, hắn cái gì cũng không thấy.
Cùng lúc đó, trong xe buýt công cộng, ỷ vào người khác không nhìn thấy nó cũng nghe không đến thanh âm của nó, nhảy quanh Đường Ninh.
[Lại tăng điểm, Đường Bảo, Đường Bảo, chúng ta thẳng tiến lên nào!]
Trong không khí vui vẻ như vậy, một người, một hệ thống đã trở lại căn hộ thứ chín mươi.
Trong phòng, trên bàn cơm món ăn và bánh gatô màu trắng vẫn như cũ yên lặng ở đó.
Thấy thế, Đường Ninh đi đến thẳng hướng bàn ăn .
[Không muốn a, Đường Bảo, những thức ăn này đều lạnh, ăn không ngon, bánh gatô cũng chảy rồi, ngươi đừng ăn,sẽ đau bụng đó.]
Tiểu hệ thống liền vội vàng kéo quần áo cô.
Nghe nó nói như vậy, Đường Ninh cong cong khóe miệng, “ai nói ta muốn ăn những thứ này?”
[Vậy cô......]
“Chẳng qua là cảm thấy nguyên chủ làm cũng đã làm rồi dứt khoát đừng lãng phí!”
Đường Ninh móc ra điện thoại.
: [???]
Cùng lúc đó,khách sạn Hoằng Đằng.
Bởi vì vừa mới nhận được lời chúc mừng sinh nhật của Diệp Hi, Phó Nguyên Khải mang theo một bụng kích động cùng hưng phấn trở lại gian phòng của mình , cảm nhận được điện thoại di động rung, vừa lấy ra, bên trên hiển thị hai chữ Đường Ninh .
Khẽ chau mày, hắn vẫn mở điện thoại di động.
Tiếp đó nhìn thấy --
Trong tấm ảnh đầy bàn có món ăn cùng bánh sinh nhật đã tan chảy một chút.
Đằng sau còn theo một câu nói.
Đường Ninh:.
Nguyên Bảo là biệt danh hai người mới vừa ở cùng nhau Đường Ninh đặt cho hắn.
Oong --
WeChat lại một lần nữa vang lên.
Lần này cũng là ảnh chụp nhưng là chính Đường Ninh . Có thể là vừa tỉnh, tóc hơi có chút lộn xộn, cầu vai trượt đến bả vai, khuôn mặt có lẽ bởi vì vừa mới tỉnh ngủ ửng hồng nhàn nhạt, chóp mũi cũng không biết là ăn bánh ngọt không chú ý hay là thế nào phía trên đang dính màu trắng bơ.
Phó Nguyên Khải lông mày chậm rãi giãn ra, đôi mắt cũng đi theo không tự giác nhu hòa, ngón tay bắt đầu gõ chữ điện thoại di động .
Nguyên Bảo:.
Chữ đánh tới ở đây, tay hơi dừng một chút, hắn lại bồi thêm một câu.
Nguyên Bảo:.
Đầu kia, trơ mắt nhìn ký chủ nhà mình từ chụp hình đến trang điểm, thay quần áo, xõa loạn tóc, hướng về trên mặt xóa bánh gatô, phát WeChat một loạt hành vi phía sau, liền tiếp nhận được tăng điểm độ thiện cảm của Phó Nguyên Khải ở khách sạn xa kia,vội vàng không kịp chuẩn bị mà thông tri, trực giác nó cảm giác đầu gối của mình không khống chế được liền cùng đại địa tiếp xúc thân mật.
Đường Ninh khóe miệng hơi vểnh mà gửi WeChat.
Đường Ninh:
Vừa gửi xong, cô ném điện thoại di động sang một bên không quan tâm, liếc nhìn bánh bao hamster đang mừng thầm đến mức đỏ mặt vì sợ làm phiền cô.
“Độ thiện cảm tăng?”
[Ân ân ân!]
Không ngừng gật đầu.
“Đi, lúc này mới là chuyện nhỏ. Ngày mai Phó Nguyên Khải trở về, khi đó mới là màn kịch lớn!”
[Ân!]
Hệ thống dõng dạc gật gật đầu.
Nó cảm giác công trạng đệ nhất đang cùng nó vẫy tay.
A a a a a, Đường Bảo, yêu thương cô một vạn năm!
Sáng hôm sau, sau khi Đường Ninh tỉnh dậy, cô đã gọi người làm theo giờ, cô không muốn dọn dẹp!
Cô rời giường đi ra ngoài chạy bộ, thuận tay mua bữa sáng yêu thích về đến nhà, ăn xong,bắt đầu trang điểm.
Chỉ cần là động vật đương nhiên yêu cái đẹp, huống chi Phó Nguyên Khải lẫn vào vẫn là ngành giải trí loại kia tuấn nam mỹ nữ tụ tập một chỗ, con mắt sớm đã trở nên kén người.
Hãy nhìn xem nguyên chủ đã làm gì mỗi khi hắn về, ừm, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ không tì vết, sàn nhà sáng như gương, trang trí ấm cúng cho đẹp mắt, rồi nấu vài món.Toàn là món hắn thích, tất cả đều được giữ ấm trong tủ cách nhiệt để đảm bảo rằng hắn có thể ăn những bữa ăn nóng hổi khi trở về.
Mà chính mình lại váy dài vải bông mặc ở nhà ,dạng ống tròn, không lộ ra eo không nói, còn đặc biệt cũ, không có khác điểm tốt, chỉ ngoại trừ mặc vô cùng thoải mái. Trên tóc, trên thân tản ra mùi khói dầu đồ ăn ,cũng không trang điểm, chỉ bôi cái son môi, tay lại càng không bảo dưỡng, trên ngón tay thậm chí còn có mấy vết xước.
Vẻ đẹp tự nhiên không thể bị làm ra như vậy được.
Cùng ngành giải trí trộn lẫn , lấy Diệp Hi từ sợi tóc đến móng chân móng tay đều tinh xảo ra so sánh không phải liền bị so đến thành bụi trần sao?
Thực sự không biết phải nói thế nào để nguyên chủ tốt hơn,nguyên chủ thực sự nghĩ hai người đã sống kiếp vợ chồng già rồi, chồng già vợ già còn có ly hôn sao!
Tiểu cô nương, thật sự là quá ngây thơ đơn thuần khả ái.
Chờ Đường Ninh tất cả mọi thứ đều chuẩn bị kỹ càng, tới gần chạng vạng tối , thời tiết giống như có chút không đúng, mây tối om om, sắc trời cũng ám đến kịch liệt, xem ra giống như là trời muốn mưa.
h
Cánh cửa mở bằng thẻ từ bên ngoài.
Đường Ninh quay đầu, thấy --
Đứng ngoài cửa, một người đàn ông đeo khẩu trang, đeo kính râm và đội mũ lưỡi trai, trên đầu có hàng chữ màu tím rất lớn.
Phó Nguyên Khải.
Hệ thống cho điểm: .
Độ thiện cảm: .
Còn không cao bằng Phó Dần Tắc chỉ gặp qua lần kia!
Phi, cặn bã !
h //-h //