[Edit,Xuyên Nhanh] Công lược đều là Tu La Tràng

chương 4: thế thân bạch nguyệt quang(4)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương Thế thân Bạch Nguyệt Quang()

Editor:KL

"Nguyên Khải!"

Vừa mở cửa, còn chưa kịp cởi bỏ trang bị trên người,Phó Nguyên Khải đã cảm thấy một bóng dáng như gió quyện với mùi hương quen thuộc của cây dành dành, vọt vào trong ngực của hắn.

Trong lúc nhất thời, người đàn ông nhanh chóng đóng cửa ôm lấy cô gái đang chạy về phía mình.

"Em còn tưởng rằng anh sẽ không trở về nữa! Trời thật tối, cảm giác một hồi sẽ mưa, không nghĩ tới anh vậy mà thật sự đã trở về, em rất cao hứng,rất vui vẻ đó!"

Giọng nói hưng phấn của Đường Ninh không ngừng vang lên, đôi tay ôm eo anh tuy rất cố gắng nhưng vẫn luôn bị khống chế trong một lực lượng sẽ không khiến người ta cảm thấy khó chịu.Đồng thời khi nói,cô nâng khuôn mặt nhỏ lên.

Cũng là lúc này, ôm cô, Phó Nguyên Khải mới phát hiện người trong ngực đuôi mắt hơi có chút đỏ lên, mí mắt còn có một chút nước thoáng qua, dường như cao hứng kích động đến khóc,cho dù vậy, đối mặt hắn,cô lại vẫn luôn lộ ra khuôn mặt tươi cười rực rỡ.

Thấy cô như thế, Phó Nguyên Khải mới biết được người trước mặt rốt cuộc có bao nhiêu chờ mong hắn đến, lại có bao nhiêu cao hứng khi hắn đến.

Có thể ánh sáng trên đầu quá ấm, hoặc có thể khuôn mặt tươi cười của cô gái quá mức tươi đẹp, khiến trái tim Phó Nguyên Khải run lên không ngừng.

Hắn vô thức tay giơ lên,vuốt vuốt mái tóc thoáng chút rối bù của đối phương , buông ra ôm ấp, cười nói, "Anh đây không phải trở về rồi sao? Đi, chớ đứng ở chỗ này,lái xe từ lúc h, còn chưa ăn cơm đây, buổi tối có món gì ăn ngon không?"

Vừa dứt lời, Phó Nguyên Khải đã nhìn thấy Đường Ninh đang đứng trước mặt mình, nhanh chóng cúi đầu xuống, véo hai tay vào nhau mà cựa quậy, dùng sức mạnh đến mức ngón tay trắng bệch.

"Sao thế?"

Phó Nguyên Khải trực tiếp nắm lấy tay cô, chuẩn bị đưa cô vào phòng khách.

Không ngờ, Đường Ninh nửa ngẩng đầu lên, cắn môi vừa lúng túng lại khó xử mở miệng, "Em.... Em không làm cơm,em cho là...... Cho là trời muốn mưa,anh nhất định là không trở lại,sợ đến lúc đó em lại giống như trước đây một mình một bàn ăn,......"

Nói đến đây, Đường Ninh lần nữa cúi đầu, nói khẽ, "Một người ăn cơm tư vị thật sự...... Rất khó chịu, trong phòng một chút âm thanh cũng không có,em thực sự ăn không vô...... nên không có....không có.....Em không phải là cố ý......"

Lạch cạch...

Lời còn chưa nói hết, một giọt nước mắt chợt rơi xuống.

Nước mắt chạm trực tiếp tay đang nắm tay cô của Phó Nguyên Khải, không hiểu sao nóng đến làm hắn run run lên.

Thấy thế, tâm Phó Nguyên Khải tự dưng rối loạn, hắn cho tay vào túi trong túi móc móc, nhưng hắn vừa mới đổi quần áo cái gì đều không móc ra, cuối cùng cũng chỉ có thể dùng lòng bàn tay giúp lau đi nước mắt ở hốc mắt đỏ bừng của Đường Ninh, tiếp đó đưa tay ôm lấy cô, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Có lỗi với em, là anh không tốt,em cũng biết,lịch trình anh từ trước đến nay rất chặt chẽ, căn bản là bận quá không có thời gian tới, về sau, chỉ cần rảnh anh nhất định sẽ trở về cùng em được không? Ngoan, đừng khóc,em buổi tối muốn ăn cái gì? Anh bây giờ liền dẫn em đi ăn được không? Muốn ăn cái gì? Hửm?"

Không thể không thừa nhận, là một idol đỉnh cấp lưu lượng, Phó Nguyên Khải vốn liếng vẫn là rất hùng hậu, giọng nói được trời ưu ái, khó trách có thể dỗ nguyên chủ nguyện ý núp ở nơi lớn bằng bàn tay này, vì hắn rửa tay làm canh thang.

(Nguyên văn 洗手作羹汤/tẩy thủ tác canh thang: Xuất phát từ câu "版自此长裙当垆笑,为君洗手作羹汤" của nữ thi sĩ Trác Văn Quân. Câu thơ ý nói hình ảnh người con gái từ bỏ lối sống xa hoa sẵn sàng chịu đựng khó khăn xuống bếp nấu ăn cho chồng).

Bây giờ chỉ e tùy tiện tìm cô gái nào đến đây,đối phương đều có thể vứt áo tháo giáp dưới sự dụ dỗ của hắn.

Nhưng Đường Ninh không là một người trong số đó, hơi hít mũi một cái, ngửa đầu, nói khẽ, "Lẩu."

"Nào, không khóc......" Bên này Phó Nguyên Khải còn tưởng rằng phải tiếp tục dỗ, hắn không nghĩ tới, một giây sau Đường Ninh thì cho hắn một đáp án ngoài dự đoán.

"Lẩu sao?"

"Ân!"

Đường Ninh gật đầu một cái.

"Được rồi, chúng ta đi đến đường..."

"Không muốn, đừng đi ra ngoài ăn,em muốn mua nguyên liệu về chúng ta cùng nấu được không?" Đường Ninh ý tưởng đột phát.

Nói cái gì ý tưởng đột phát, bất quá là mưu đồ đã lâu.

"Hửm?" Phó Nguyên Khải do dự một chút sau liền gật đầu một cái.

Bất quá là đi siêu thị mua chút đồ vật thôi, đội mũ cùng mang kính râm, sẽ không có người nhận ra hắn.

"Vậy chúng ta bây giờ nhanh đi, trời càng lúc càng tối, chúng ta thừa dịp trời chưa mưa có thể trở về sớm chút!"

Đường Ninh hưng phấn giữ chặt tay Phó Nguyên Khải đi ra ngoài.

Tiếp đó --

Hai người vừa mua rau xong đứng ở lối vào siêu thị gần nhà, nhìn màn mưa dày đặc trước mặt, khóe miệng giật giật

Mưa này tới thật đúng là nhanh ha!

May thay, cả hai sợ bên ngoài trời mưa nên đã cầm dù khi đi mua sắm trong siêu thị.

Mở dù ra , Phó Nguyên Khải lôi kéo tay Đường Ninh,vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài, ống tay áo lại đột nhiên bị người kéo một cái.

Quay đầu, hắn liền nhìn thấy tiểu cô nương nhà mình một mặt đáng thương chỉ chỉ đôi dép thỏ trắng lông tơ trên chân , bên ngoài lộ toàn bộ ướt đẫm,nếu đi trở về,đôi dép lê đẹp mắt vừa mua không bao lâu này sẽ không còn.

Thấy thế, Phó Nguyên Khải không khỏi bật cười, "Em đây là có chuyện gì? Biết trời muốn mưa còn mang loại giày này đi ra ngoài?"

"Em đi ra quá nhanh không có chú ý tới....."

Đường Ninh lẩm bẩm âm thanh.

Nhìn cô như vậy tựa như một con chó nhỏ đáng thương trời mưa xuống bị ném bỏ ven đường, Phó Nguyên Khải bất đắc dĩ lắc đầu một cái, mắt nhìn bên ngoài mưa to, đi về phía trước hai bước, nửa ngồi tại trước mặt Đường Ninh , "đi, lên đây đi!"

Nhìn thấy động tác ngồi xổm vô cùng tự nhiên của đối phương, Đường Ninh đôi mắt hơi nheo lại.

Nhất cử nhất động cô cũng có thể cảm giác được Phó Nguyên Khải đối với nguyên thân cũng không phải không yêu, đúng vậy, là yêu,Phó Nguyên Khải cũng không phải loại không đau thì sẽ không yêu, đây rốt cuộc vì cái gì hai người cuối cùng đi dến một kết cục như vậy! Còn có độ thiện cảm, không phải chỉ thấp như vậy, chẳng lẽ cái gọi là bạch nguyệt quang có lực sát thương lớn như vậy, lớn đến thậm chí có thể che đậy tâm của hắn sao?

Quên đi,bao nhiêu lý do cũng không thể che giấu sự thật rằng người đàn ông trước mặt hoàn toàn là một tên cặn bã!

Về phần hắn có yêu nguyên chủ hay không,có cô ở đây từ không cũng phải trở thành có!

Sau khi nghĩ xong những thứ này, Đường Ninh liền dựa vào lưng người kia.

Nhưng không nghĩ tới, cô vừa mới nằm sấp lên, nam nhân liền giở trò đùa quái đản bỗng nhiên đứng dậy chạy về phía trước.

"Về nhà thôi!"

"A! Anh chậm một chút, chậm một chút!Em cầm dù không được, mưa toàn bộ thổi trên mặt rồi......"

Tiếng cười nói đùa giỡn của cả hai cứ thế xa dần, khuất dần trong màn mưa.

Mà hậu quả của sự vui vẻ này chính là rõ ràng có dù, hai người khi về nhà vẫn là bị xối trở thành ướt sũng.

Đường Ninh toàn thân ẩm ướt câm lặng đứng ở cửa nhìn Phó Nguyên Khải còn đang cười thở hồng hộc .

"Được rồi, được rồi,em thay quần áo trước đi, anh đi chuẩn bị nguyên liệu được không? Đừng nóng giận,về phòng đi, đừng để bị lạnh!"

Vừa nói Phó Nguyên Khải vừa đẩy Đường Ninh về phía phòng ngủ.

"Một mình anh làm được không?"

"Hoàn toàn có thể."

Thế là chờ Đường Ninh thay quần áo xong đi ra, cô nhìn thấy vóc dáng cao lớn của Phó Nguyên Khải đang thu mình lại trong phòng bếp nhỏ, vừa đun nước nóng vừa dùng điện thoại di động tra cách nấu lẩu trên Baidu.

Thấy vậy, Đường Ninh cười cầm tạp dề bên người, tiến lên buộc vào cho hắn.

"Tra Baidu ra gì rồi?"

Trong lúc nói chuyện, Đường Ninh giúp đối phương thắt lại tạp dề, đồng thời cả người tiến lại gần.

"Không sai biệt lắm,em xem chúng ta trước tiên......"

Phó Nguyên Khải chỉ vào điện thoại,quay đầu định nói gì đó thì đôi môi hơi khô của anh lướt qua gò má non mềm của Đường Ninh.

Trong lúc nhất thời, hai người đều ngẩn ra, thậm chí ngay cả hô hấp cũng bắt đầu nhẹ nhàng hơn.

Lúc này Đường Ninh cũng nhận ra mắt của đàn ông Phó gia đều rất đẹp,nếu như nói Phó Dần Tắc đôi mắt tựa như một giếng cổ sâu thẳm,thì Phó Nguyên Khải mắt lại giống như bầu trời đêm, bên trong thậm chí còn có tinh quang nhỏ vụn, hết sức mê người.

Ngoài cửa sổ mưa đã dần dần hơi nhỏ, tích tích tịch tịch,nhiệt độ trong phòng bếp vẫn còn đang không ngừng lên cao,mùi mập mờ trong không khí chậm rãi lên men......

Phó Nguyên Khải đầu bỗng nhiên hướng đến gần, cái cằm khẽ nâng lên.

Đường Ninh nhìn người bên kia chậm rãi tới gần, môi hơi mím lại.

Càng ngày càng gần, càng là gần càng dễ cảm giác được hô hấp đối phương có chút ướŧ áŧ , khoảng cách gần cũng khiến cho hô hấp của hai người dây dưa với nhau......

"Cạch, cạch, cạch, cạch..."

Đúng lúc này, nước trong nồi sôi trào, hơi nước bốc lên nắp nồi đồng thời phát ra tiếng động chói tai, lập tức đánh thức hai người bọn họ.

"Nước, nước trào ra rồi..."

Đường Ninh chỉ vào nồi lắp bắp nói.

"Là...... Đúng vậy a!"

Phó Nguyên Khải vội vàng bước tới và nhấc nắp nồi lên.

"Em...... em đi rửa rau!"

Đường Ninh cũng vội vàng chạy đến bồn rửa chén bên cạnh.

Trong lòng nghĩ thầm, năm a, hai người cùng một chỗ năm a, Phó Nguyên Khải không biết là trong lòng còn nhớ bạch nguyệt quang sợ tội lỗi, hay là sợ phụ trách, từ đầu đến cuối cũng không vượt giới hạn. Còn nguyên chủ từ nhỏ đến lớn được giáo dục rằng chuyện đó sau khi cưới tốt hơn, đối với việc Phó Nguyên Khải khắc chế, chỉ cảm thấy hắn là đang trân quý cô.

Sau khi cả hai bận rộn cùng nhau, bầu không khí khó xử và mơ hồ dần biến mất,nồi lẩu cũng rất nhanh thành hình.

Ngồi vào bàn ăn, nhìn nồi lẩu đang bốc ngùn ngụt trên bàn,Phó Nguyên Khải vừa mới chuẩn bị động đũa, Đường Ninh vội vàng mở miệng, "chờ một chút!"

Nói xong, cô nhanh chóng chạy đi, lần nữa trở về trên tay nâng bánh ngọt nhỏ bên trên cắm cây nến, "ngày hôm qua sinh nhật, em không có cùng anh trải qua,lúc nảy đi siêu thị vụиɠ ŧяộʍ mua bánh gatô,em bây giờ bù đắp cho anh được không?"

Đường Ninh nhìn Phó Nguyên Khải bên bàn ăn với vẻ mặt mong đợi.

Nghe vậy, Phó Nguyên Khải ngẩn người, lập tức đứng dậy, "vậy anh đi tắt đèn......"

Lời còn chưa dứt, điện thoại hắn để trên bàn bỗng nhiên rung lên.

Vừa nhìn thấy tên hiện bên trên, Phó Nguyên Khải nơi nào còn nhớ được cái gì sinh nhật, cái gì bánh gatô, vội vội vã vã tiếp nhận,vui mừng không thôi đi ra ban công.

(mé thằng tró này!!!,cho em chửi xíu chứ em tức quá)

Tuy đối phương tốc độ tay rất nhanh nhưng Đường Ninh mắt vẫn thấy tên trên màn hình điện thoại di động lóe lên -- Tây Tây.

(convert để là "phân khối",em tra mới ra Tây Tây,thực ra em muốn dịch là"khối phân"=))))

Diệp Hi, nguyên danh Diệp Tây, nhũ danh Tây Tây.

Nghĩ đến đây, Đường Ninh nhướng mày, sau đó chậm rãi đi đến bàn ăn, đặt bánh xuống, nhìn bóng lưng người đàn ông đứng trên ban công, trực tiếp đẩy ví tiền trên bàn xuống đất, đá vào dưới ghế sofa bên cạnh.

Lại đợi rất lâu, Phó Nguyên Khải mới rốt cục nói chuyện điện thoại xong đã trở về, vừa về đến liền nhìn thấy vẻ mặt Đường Ninh chờ mong xen lẫn một chút lo lắng.

Nắm chặt tay, anh cầm lấy áo khoác bên cạnh giải thích:"Anh có chút việc gấp cần ngay lập tức đi xử lý,em từ từ ăn!"

"Là chuyện làm ăn sao?"

"...... Ừ."

"Vậy anh đi nhanh đi,em bên này không vội, ngày mưa đường trơn, anh trên đường chậm một chút!"

"Được!"

Nói xong một câu như vậy, hắn thậm chí cũng không kịp quay đầu cho Đường Ninh một ánh mắt, phịch một tiếng mở cửa phòng, người liền không có bóng dáng.

[Đường Bảo, Đường Bảo, độ thiện cảm trướng đến thật tốt, hắn như thế nào đột nhiên bỏ cô lại liền đi?]

Không cam lòng nói.

Vì cái gì?

Đường Ninh chậm rãi lấy điện thoại cầm tay ra, mở ra Weibo, nhìn xem bên trên hiện lên tổng giám đốc Nguyên thị lại có niềm vui mới, tin tức bạn gái của ông chồng quốc dân.

Còn không phải là vì cái này sao?

Phó Dần Tắc bên kia chỉ cần có bạn gái, Diệp Hi liền đau đến không muốn sống, Diệp Hi thống khổ, liền sẽ gọi điện thoại tìm Phó Nguyên Khải, Phó Nguyên Khải vừa nhận được điện thoại, Đường Ninh cũng chỉ còn lại một mình.

Rất giống cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn con tôm, quy tắc sinh tồn tàn khốc của giới động vật.

Nhưng bây giờ tôm khô đã tiến hóa, cô không chỉ muốn ăn cá nhỏ, mà còn muốn nuốt cả cá lớn!

Sau khi đếm thời gian, Đường Ninh lấy ví từ dưới ghế sô pha chạy ra ngoài.

[Đường Bảo, Đường Bảo, bên ngoài mưa lớn như vậy, cô đi đâu vậy?]

"Đương nhiên đi xoát một đợt độ thiện cảm !"

Giơ ví tiền, Đường Ninh cười phá lệ rực rỡ.

Vừa mới xuống lầu, Phó Nguyên Khải lái xe ga ra tầng ngầm đi ra, lao vùn vụt qua trước mặt cô.

"Nguyên Khải!"

Thấy thế, Đường Ninh liền vội vàng đem túi tiền nhét vào trong ngực, một đầu đâm vào trong mưa.

"Nguyên Khải!"

Cô trong mưa to vừa chạy vừa hô lên.

Mưa bụi làm ướt tóc,làm ướt quần áo của cô ,nhưng cô như cũ kiên trì không ngừng mà đuổi theo.

Thẳng đến phía trước góc rẽ, Phó Nguyên Khải mắt nhìn kính chiếu hậu mới phát hiện không thích hợp, vội vàng tắt máy dừng xe, mở cửa xe chạy tới.

"Trời mưa lớn như vậy, em chạy đến làm cái gì? Con đường này ngay cả một cái đèn xanh đèn đỏ cũng không có! Em có biết nguy hiểm cỡ nào hay không!?"

Nghe được tiếng trách cứ của hắn, Đường Ninh kịch liệt thở phì phò, tiếp đó cẩn thận từng li từng tí từ trong túi lấy ra một túi nhựa bao quanh túi tiền, thở hồng hộc nói, "Anh...... ví tiền, vừa nảy anh sau khi ra cửa em mới phát hiện anh bỏ ví tiền lại......Em thấy thẻ căn cước đều ở bên trong, sợ ảnh hưởng công việc của anh, cho nên vội vàng đuổi theo ra tới đem nó cho anh, cuối cùng...... Cuối cùng đuổi kịp...... Em không sao , chỉ dính chút mưa, về nhà còn có lẩu nóng hổi, sau đó lại tắm nước nóng, chắc chắn sẽ không...... Sẽ không...... A......hắt xì...... Không có chuyện gì,công việc anh quan trọng hơn, đừng ở đây hậm trễ thời gian, đi nhanh đi, trên đường phải cẩn thận a!Đừng lái xe quá nhanh! Hắt xì!"

Vừa nói chuyện Đường Ninh vừa đẩy hắn về phía xe.

Một giây sau, cả người cô liền bị Phó Nguyên Khải cái ôm vào trong ngực, ôm rất chặt.

"Ai, anh làm gì vậy? Ở đây mặc dù vắng vẻ, nhưng vẫn là có rất nhiều người ,anh sẽ bị chụp đó, đến rồi gọi điện thoại cho em là được rồi, em ở nhà chờ anh trở về!"

Đường Ninh tránh ra ngực của hắn, ngẩng đầu cười híp mắt nhìn hắn.

Nhìn Đường Ninh như thế này, Phó Nguyên Khải cảm thấy lòng mình trước nay chưa từng có kích động như vậy, thậm chí ... thậm chí còn muốn ở lại, không nỡ rời đi, về nhà ăn lẩu cùng cô vừa mới làm ....

Có thể Diệp Hi còn đang chờ hắn...... Hắn không thể......

Nghĩ được như vậy, Phó Nguyên Khải cúi đầu nhắm mắt hôn trán Đường Ninh một cái, khàn giọng nói, "Ở ngoan trong nhà, chờ anh trở về!"

"Ân!"

Đường Ninh dùng sức gật đầu một cái.

Tin ngươi ta liền là heo ^-^

Đưa mắt nhìn nam nhân xe biến mất ở góc rẽ, Đường Ninh từ trong túi móc ra cái khăn giấy, nhẹ nhàng lau trán của mình.

(sợ dơ a=))

[A a a a! Đường Bảo, Đường Bảo, , vậy mà lên tới ! A a a a!]

Nghe bên tai tiếng thét chói tai, Đường Ninh mỉm cười, liền đem khăn tay ướt đẫm trong tay vứt vào thùng rác bên đường .

h //-h //

Hơn chữ=))))

Truyện Chữ Hay