Về đến nhà, tôi thò tay vào cặp để lục tìm chìa khoá cửa, sau đó bước vào trong tiền sảnh. Tốn không ít thời gian thì mắt tôi mới thích nghi được với cái tối tăm bên trong căn nhà, mặc dù phần đa nguyên nhân đều bắt nguồn từ cái sự chói chang tới loá mắt bên ngoài kia.
Tôi về thẳng phòng mình để thay vào một chiếc áo phông và quần đùi, sau đó trở ra phòng bếp. Sau khi mất một hồi để lấy lại nhịp thở và xua tan cơn khát nơi cổ họng bằng một cốc trà đại mạch có đá, tôi đi tới phòng Tatami.[note46257]
Trong không gian khiêm tốn—chỉ rộng vỏn vẹn 8 chiếu[note46258]—với vài món trang trí ít ỏi, có hai tấm bình phong vẽ phong cảnh núi non yên bình được treo ở một góc tường.
Giờ khi hai mắt đã có đủ thời gian thích ứng với ánh sáng yếu ớt bên trong nhà, việc trông ra phía bên ngoài hiên qua cánh cửa trượt chẳng khác nào đang nhìn ra một vùng đất hoàn toàn khác lạ, tràn trề sức sống hơn cái thế giới nơi tôi đang tồn tại.
Tôi tiến lại gần và ngồi khoanh chân trên chiếc nệm được bày ở một góc phòng, ngay trước chiếc bàn thờ gia đình tôi đã dựng lên để tưởng nhớ người em gái quá cố Karen của tôi. Con bé nhỏ hơn tôi hai tuổi, là anh chị em ruột duy nhất của tôi, và đã qua đời 5 năm trước sau cú ngã từ trên cao vô tình và đầy bi thảm.
Cái ngày chuyện xảy ra cũng là một buổi hè oi bức như hôm nay. Tôi và Karen, trong tay lăm lăm chiếc rọ đựng côn trùng và chiếc vợt bướm, ra ngoài để đi bắt bọ ở khu rừng gần nhà. Mục đích chính trong chuyến đi này của chúng tôi là để bắt bọ cánh cứng tê giác.[note46259]
Nhưng tới tận khi trời sắp xẩm tối, hai anh em chúng tôi vẫn tay trắng.
Kỳ thực, không phải tôi và Karen khát khao tới nỗi phải bắt cho bằng được một con mới thoả, song hai đứa đã ba hoa với mẹ rằng sẽ mang về một con thật bự chảng để khiến mẹ choáng ngợp, và chẳng ai trong hai đứa bớt cứng đầu để bỏ cuộc giữa chừng.
Bởi vậy, không khó để tưởng tượng ra sự vui sướng của hai anh em tôi khi phát hiện ra không chỉ một, mà những hai con bọ, một cánh cứng và một xén tóc, đang cùng lắt lẻo trên một cái cây cao ngất. Thế là liền hạ quyết tâm, bằng mọi giá, chúng tôi phải tóm gọn được cả đôi.
“Thưa trung uý Karen! Chúng ta có rắc rối!”
Tôi oang oang, bắt chước chất giọng quân đội để tạo không khí vui nhộn. Karen cũng khoái trí hùa theo và đáp lại tôi bằng cái chào nghiêm trang.
“Trung sĩ Kaoru, xin ngài hãy báo cáo về rắc rối.”[note46260]
“Xin thưa, lưới của chúng ta sẽ không thể với tới độ cao đó được!”
“Giỏi lắm! Lần này bọn khốn ấy quả nhiên đã dồn được chúng ta vào chân tường nhỉ, ngài Trung sĩ!”
Lời của con bé không khỏi khiến tôi bật cười sặc sụa.
“Phụt! Em học ở đâu ra cái kiểu ăn nói đó đấy?”
“Em xem trên TV đó!”
Con bé đáp, miệng nhoẻn nụ cười đầy ranh mãnh.
“Sao anh lại không đoán ra được nhỉ?”
Tôi nhe nhởn đáp lại con bé.
Quả thực, vị trí nơi hai con bọ đang đậu nằm ngoài tầm với của chúng tôi. Nếu muốn hốt gọn cả mẻ thì bắt buộc phải trèo lên trên cây. Song cũng chẳng có lấy một cái cành nào đủ thấp để với tới, thành thử phương án này cũng không khả dĩ.
“Ừm, kể cả có giậm nhảy thì anh vẫn không với tới tận đó được.”
Tôi kết luận.
“Chúng ta phải làm gì giờ?”
“Thực ra…em thấy khá là rõ ràng mà nhỉ. Chúng ta chỉ việc trèo lên trên đó thôi.”
“Hả? Không thể đâu. Tít dưới này còn chẳng có cái gì để mà đu lên nữa là…”
“Trời ơi, ông anh ngốc nghếch này. Thử suy nghĩ đột phá lên một lần xem nào!”
“Hả, nói vậy tức là em có ý tưởng nào khả thi hơn à?”
“Đương nhiên rồi! Em sẽ cần anh làm bệ đỡ! Làm vậy thì tối thiểu em cũng sẽ với tới cành cây thấp nhất rồi, đúng không?”
Tôi ngước lên quan sát cành cây mà con bé đang nhắc tới ấy. Nó nằm cách mặt đất khoảng chừng 2 mét.
“…Làm vậy chẳng phải có hơi nguy hiểm hay sao?”
“Ôi dào, anh cứ chỉ giỏi lo xa! Em đây chính là cao thủ trèo cây đấy nhé!”
“Anh không chắc mình nên làm vậy đâu, Karen à…”
“Nếu còn cứ chần chừ là bọn chúng sẽ bay mất tiêu đó!”
Con bé nói không sai. Có thể nói gần như đây là cơ hội cuối cùng chúng tôi có ngày hôm nay. Nghĩ vậy, tôi miễn cưỡng đồng ý với đề xuất của Karen.
“Được rồi, vậy thì thử một lần xem sao” Tôi cất lời. “Nhưng lên trên đó nhớ phải cẩn thận nghe chưa?”
“Rồi rồi, em biết rồi. Nào, để em leo lên vai anh đi.”
Tôi khuỵu người xuống. Karen tháo đôi xăng đan màu đỏ đã cũ sờn mà bản thân hết mực trân quý ra, sau đó trèo lên lưng tôi. Tôi giữ lấy mắt cá chân Karen rồi đứng thẳng dậy và đưa con bé hướng về phía cành cây kia. Và thoắt một cái, con bé đã trèo lên được lên đó, không tốn lấy một giọt mồ hôi.
Con bé sau đó đu từ cành nọ qua cành kia, dễ dàng tới mức lúc này trông con bé chẳng khác nào một chú khỉ, mặc dù đương nhiên tôi không nói suy nghĩ có thể hiểu sang một góc độ có phần hơi vô duyên ấy ra miệng.
Tuy nhiên, vì tin chắc rằng con bé có thể tự lo liệu được từ đây, cho nên tôi rời mắt xuống để cho cái cổ lúc này đang biểu tình dữ dội được nghỉ ngơi.
Giờ đây khi nhớ lại, đó chắc hẳn là khoảnh khắc cuối cùng của con bé. Đáng lẽ tôi không được rời mắt khỏi Karen, dù chỉ là một giây một khắc.
Phần ký ức còn lại của ngày hôm ấy chỉ còn là những vệt mờ—giống như chuyện xảy ra khi bật chế độ tua nhanh.
Bất giác, tôi nghe tiếng cành cây gãy phía trên đầu và tức tốc nhìn lên. Khi ấy, chuyện đã quá muộn màng.
Karen ngã từ trên cây xuống, đầu va chạm trực tiếp với nền đất. Tôi vẫn còn nhớ như in âm thanh hộp sọ của con bé nứt vỡ vang lên rõ mồn một vào thời khắc va chạm với mặt đất.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Tôi đứng chết trân mất năm, mười giây gì đó, trước khi hoàn hồn và réo gọi tên con bé. Lúc đó con bé đã mất rồi. Không có lấy một giọt máu vương trên nền đất, song con bé đã ngừng thở.
Tôi không còn nhiều ký ức về chuyện xảy ra sau đó, chỉ còn nhớ được rằng mình đã vô cùng, vô cùng sợ hãi và đã dùng hết sức bình sinh để bỏ chạy cho tới tận khi tìm thấy một người lớn sống ở gần đó và cầu xin sự giúp đỡ.
Cho tới tận ngày hôm sau khi nghe từ bố mẹ mình, tôi mới biết con bé đã không còn trên đời, kèm theo chút may mắn nho nhỏ rằng khám nghiệm tử thi cho thấy con bé đã ra đi ngay sau cú va chạm, không phải chịu bất cứ đau đớn nào.
Dẫu vậy, kể từ ngày hôm ấy trở đi, không một ngày nào trôi qua mà tôi không đau đáu với suy nghĩ đáng lẽ ra mình đã có thể làm được gì đó khác.
Giá như tôi từ chối đỡ con bé lên, hay nói với con bé rằng trời đã muộn rồi, nên về nhà thôi, hoặc là ngay từ đầu, vốn dĩ chúng tôi đã không nên ra ngoài bắt bọ ngày hôm ấy…Giá mà chuyện xảy ra như vậy, thì gần như chắc chắn Karen vẫn còn đang sống trên cõi đời này.
Tôi ngồi lặng lẽ trước bàn thờ của con bé một lúc, sau đó thắp cho con bé một nén nhang và rồi vừa rung cái chuông nhỏ, vừa thầm viết lên một lá thư xin lỗi trong thâm tâm – bức thư mà bản thân biết rõ sẽ mãi mãi không tới được tay người nhận.