Đường hầm dẫn đến mùa hạ cùng lối ra từ biệt

bonus ss mừng bản movie anime chuyển thể

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một năm đã trôi qua kể từ mùa hè năm ấy.

Đã tròn một năm kể từ ngày tôi bước chân vào đường hầm Urashima ở tuổi mười bảy. Về lí thì năm nay tôi sẽ bước sang tuổi thứ 18, song chuyện không đơn giản như thế. Trong quãng thời gian tôi thám hiểm đường hầm Urashima, thế giới bên ngoài đã trải qua mười ba năm.

Mười ba năm. Bằng ấy năm, thế giới đã đổi khác rất nhiều. Điện thoại thông minh lên ngôi, và tivi đã chuyển từ sóng truyền hình tương tự[note51357] sang kĩ thuật số mặt đất[note51358]. Những chương trình truyền hình lâu đời tôi cứ ngỡ sẽ kéo dài mãi mãi đã thôi sóng từ lâu, còn bộ manga dài tập tôi đang theo đọc cũng sắp sửa đi tới hồi kết. Không có những cú thay đổi ngoạn mục kiểu xe bay trên trời, song với tôi, thời gian giống như ngừng trôi, bị thế giới bỏ lại phía sau, phải nếm trải hai trái đắng mang tên “Cô đơn” và “Sầu muộn”.

Dẫu vậy, có những điều vẫn không đổi thay.

Hiệp ước chung tôi cùng Hanashiro thiết lập mùa hè năm đó vẫn còn hiệu lực cho đến tận nay.

“Thế, em cảm nhận sao về bộ phim?”

Đó là câu tôi hỏi Hanashiro sau khi bước xuống từ chiếc thang cuốn đơn. Xung quanh đông đúc những khán giả vừa mới rời khỏi cùng rạp chiếu phim với tôi, ai nấy đều đang sải bước dọc theo hành lang mát rượi gió điều hoà để hướng về lối ra.

Ban đầu, Hanashiro chỉ đáp “Ư hưm” và lấy tay xoa cằm. Góc nhìn nghiêng từ gương mặt đang chìm đắm trong những dòng suy nghĩ ấy đẹp tựa tấm bích hoạ.

Dù giờ đã lớn tuổi hơn tôi, vẻ điềm tĩnh toát ra từ Hanashiro dường như vẫn vẹn nguyên y như thời cấp ba.

“Em muốn nghe cảm nhận của Tono trước cơ.”

“Ể, cảm nhận của anh á?”

Hanashiro đẩy câu hỏi trở ngược về phía tôi. Sau một hồi suy nghĩ, tôi nêu cảm nghĩ trong lòng.

“Anh thấy bộ phim khá vui. Chắc gu của anh vẫn là Happy Ending. Và mặc dù có một vài chuyển biến lẫn khúc ngoặt ở giữa phim, anh vẫn mừng là hai nhân vật chính đã có thể nở nụ cười lúc kết phim.”

“Công nhận. Đó là một cái kết đẹp.”

“Còn Hanashiro thì sao? Em thấy phim có hay không?”

“Ừm, cũng khá hay đó. Tuy cảm xúc vẫn còn lẫn lộn, nhưng bản thân em đã học được nhiều điều.”

“Vậy là tốt rồi.”

Hanashiro có màn chào sân trong vai trò là hoạ sĩ manga ở tuổi mười bảy. Bộ manga đầu tay của cô thu về thành công lớn. Và dù đã kết thúc từ lâu, nó vẫn được đón nhận bởi đông đảo bộ phận độc giả. Giờ loạt truyện tiếp theo của cô đang trong thời kì thai nghén.

Chúng tôi đã ra tới khán phòng của rạp chiếu phim.

Tiền sảnh ồn ã và chật kín người. Hôm nay là ngày phim ảnh, cho nên vé xem phim rẻ hơn thường lệ.

Tất cả mọi người đều tới để xem bộ phim, từ các cô cậu học trò trong bộ đồng phục tới những cặp đôi lớn tuổi.

“Đây là bộ phim đầu tiên em đi xem mà không phải là cùng với người nhà đó.”

“Ể. Thế thì hôm nay được tính là một ngày kỉ niệm rồi.”

“Gì vậy? Nghe hơi buồn nôn nha.”

Hanashiro khẽ bật cười.

Cô dừng ở chính giữa tiền sảnh và ngước ánh mắt lên chiếc màn hình khổng lồ đặt phía trên khu ẩm thực. Trên màn hình ấy, trailer của những bộ phim sắp phát hành thời gian tới thay phiên trình chiếu.

“Em từng cho rằng xem phim là phải đi một mình. Như thế thì mình mới tập trung hơn được cũng như có những suy ngẫm kĩ càng hơn sau khi xem xong. Nhưng giờ em mới thấy, có thêm một người đi xem cùng cũng thật hay. Ta có thể chia sẻ cảm nhận ngay khi bộ phim kết thúc.”

“Và còn có thể chia sẻ bỏng ngô nữa.”

“Chính xác.”

Ánh mắt Hanashiro rời xuống và lần nữa trở lại tôi.

“Thế Tono thích xem phim một mình hay xem cùng người khác?”

“À ờm…nếu phải chọn thì anh vẫn thích xem một mình hơn. Cơ mà ấy là còn tuỳ thuộc vào nội dung bộ phim nữa. Ví dụ xem bộ phim lần này cùng Hanashiro là tuyệt nhất.”

“Em hiểu. Tức là mỗi bộ phim mỗi cách thưởng thức khác.”

Chúng tôi bước vào trong thang máy, bấm nút, vừa tiếp tục cuộc trò chuyện vừa nhẩm đếm số tầng hiển thị trên màn hình điện tử.

“Nếu là phim huyền bí thì đi xem chung sẽ hay hơn.”

“À, như vậy sẽ có những thảo luận kiểu, tới đoạn nào thì cậu để ý thấy biểu hiện của thủ phạm, đúng không?”

“Chính nó đó. Và cả dòng phim khiến người ta ngộ ra khi kết thúc, vân vân. Hồi trung học, anh với Kaga có đi xem phim cùng nhau vài dịp, sau đó thì tranh luận với nhau xem liệu cái kết của bộ phim được coi là hài kịch hay bi kịch, đại khái thế.”

“Ể, thích ghê. Có bạn như vậy thật khiến người khác ghen tỵ.”

Tôi không khỏi bất ngờ trước lời bình của Hanashiro.

Thời trung học, về cơ bản thì Hanashiro chính là mẫu người “Dám bén mảng lại gần thì đừng trách sao cỏ xanh mộ.” Nhất là sau lần chuyển trường, tính khí ấy trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Không cần biết đối phương là ai, cô tỏ ra vô cùng mẫn cảm, thậm chí còn tặng cho Kawasaki một cú đấm. Song với tôi, cô đã mở lòng ngay từ đầu. Có lẽ lúc bấy giờ, điều cô muốn là một người bạn không khách sáo câu nệ.

“Ể, nhưng mà Hanashiro này, em và Kawasaki giờ có quan hệ tốt với nhau nhỉ. Sau khi làm hoà, hai người còn thường xuyên qua lại với nhau nữa. Em với cô nàng thậm chí vẫn hay trò chuyện ríu rít với nhau qua điện thoại nữa đúng không?”

“À thì, anh nói vậy cũng không sai.”

Có vẻ Hanashiro vừa mới chỉ sực nhớ ra chuyện đó. Tôi không khỏi có chút đồng cảm với cô.

Ấn tượng đầu giữa Hanashiro và Kawasaki thực sự thuộc vào dạng tệ nhất có thể. Ai mà ngờ rốt cuộc họ lại có thể làm lành với nhau. Tôi chỉ biết thở dài và ngẫm, loài người đúng là thứ sinh vật khó hiểu.

“Nói mới nhớ, em chưa từng đi xem phim với Koharu. Kiểu gì cô ấy cũng ngủ gật giữa chừng cho coi.”

“Phải ha. Lần tới nếu gặp được Koharu, bọn mình mời cổ đi xem cùng nhé?”

“Vâng. Để em xem thế nào.”

Cánh cửa thang máy mở ra, tôi và Hanashiro bước vào trong. Bên trong thang máy đầy nhóc người, sau đó cánh cửa khép lại và chiếc thang máy chầm chậm đi xuống.

“A, cơ mà…” Hanashiro chợt thốt lên giống như vừa chợt nảy ra điều gì, rồi mỉm cười.

“Bây giờ em cũng có thể đi xem phim với Tono mà. Với em, có lẽ nhiêu đó là đủ rồi.”

“Haha……em nói vậy anh cũng thấy vui.”

Khi xuống tới tầng trệt, cả hai bước ra ngoài thang máy. Vào lúc đó, cái nóng một lần nữa dần bao trọn lấy cơ thể chúng tôi. Trên đầu cả hai là ánh nắng lúc 3 giờ chiều, gay gắt không chút nhân từ. Trước tác động của ánh mặt trời chói loá, bọn tôi miễn cưỡng nheo đôi mắt mình. Phía xa xa, tiếng ve râm ran không dứt liên hồi khuấy động màng nhĩ. Hôm nay là ngày cao điểm nắng nóng giữa hè.

Trên đường, người đi bộ hối hả qua lại như thoi đưa, và tiếng còi từ những chiếc xe tải dán quảng cáo gần đó còn đinh tai nhức óc hơn cả điệp khúc của lũ ve.

Ở Shinjuku, con người lẫn cảnh vật đều mang thứ màu sắc rực rỡ mà Kagawa quê tôi không thể bì được.

Sau khi ra khỏi đường hầm Urashima, Hanashiro và tôi đã chuyển tới Tokyo sống.

Hiện tại cả hai đang ở chung trong một căn hộ, kiếm kế sinh nhai bằng việc Hanashiro ở nhà vẽ manga, còn tôi ra ngoài bươn chải. Không bằng cấp, tôi không dễ dàng gì kiếm cho mình một công việc ở thời điểm hiện tại, song tôi đang dần thích nghi và kiên trì trước những khó khăn của cuộc sống.

“Hanashiro có muốn ghé siêu thị trên đường về không?”

Rời khỏi rạp phim, chúng tôi hướng về phía nhà ga Shinjuku.

“Hừm, tối nay ăn gì được đây?”

“Anh chưa nghĩ ra. Em có muốn ăn món gì không?”

“Thế thì mì lạnh Trung Hoa nhé?”

“Đồng ý. Vậy tối nay mình làm món đó đi.”

Vừa tản bộ, tôi vừa ngước nhìn lên bầu trời. Phía trên khung trời bị cắt gọt bởi những toà nhà cao chót vót, những đám mây vũ tích mở rộng theo phương thẳng đứng.[note51359]

Đã được một năm kể từ mùa hè chúng tôi khám phá ra đường hầm Urashima, song mỗi khi nhớ lại, một nỗi buồn khó tả lại dâng lên trong tôi.

“Mắt không để đằng trước là sẽ ngã dập mặt cho mà coi, Tono à.”

“À ừ.”

“Anh đang nghĩ gì sao?”

“Không có, chỉ là anh có cảm giác thời gian vẫn đang vùn vụt trôi, như thể mình vẫn đang ở trong đường hầm Urashima vậy.”

“Nói quá lên rồi…nhưng mà thật sự, dạo gần đây đúng là đầu tắt mặt tối.”

Nhắc mới nhớ, hiện tại là quãng thời gian tương đối bận rộn. Tôi phải đi làm bán thời gian 6 ngày trên tuần, còn Hanashiro sẽ phát hành một bộ truyện mới trên tạp chí nguyệt san trong tuần tới.

Ba tập đầu tiên đã hoàn thiện, khung dàn ý cho những tập kế cũng trong trạng thái sẵn sàng, song chưa phải lúc có thể nghỉ xả hơi.

Hiện giờ, ra ngoài xem phim cốt cũng chỉ nhằm thư giãn chút đỉnh, hơn nữa hôm nay là ngày phim ảnh.

Hanashiro vừa sải bước vừa vươn vai, cất lời.

“Rốt cuộc thì, đường hầm Urashima là gì mới được nhỉ?”

“Anh chịu. Nói không chừng nó lại là ảo ảnh tạo lên bởi ma quỷ ấy chứ…”

Sau khi thoát khỏi đường hầm Urashima, chúng tôi đã ghé thăm lại nơi đó một lần. Song, không còn đường hầm Urashima nào ở đó hết, như thể vốn dĩ nó chưa từng tồn tại trên cõi đời.

Tại đó chỉ có độc nhất một tảng đá dựng đứng. Hiển nhiên sốc và hoang mang là những gì chúng tôi cảm thấy, tuy nhiên còn có thứ cảm giác tự do xuất phát từ suy nghĩ “Vậy là kết thúc rồi.”, khiến tôi và Hanashiro chỉ có thể ngượng ngùng cười khổ.

“Cơ mà bọn mình có cả hiện vật đúng không? Con vẹt Tono từng nuôi, hay bộ manga đầu tay của em, chúng đều được mang ra ngoài đường hầm thành công. Ngoài ra đường hầm còn tạo ra sự chênh tuổi giữa bọn mình, cho nên tối thiểu thì chắc chắn đó không phải ảo ảnh.”

“Nếu vậy thì…sản phẩm của người ngoài hành tinh chăng?”

“Đừng chiếu lệ vậy chứ Tono.”

“Ờ, ừm…nói sao nhỉ, theo anh thấy, bỏ công suy nghĩ về cái đường hầm Urashima ấy sẽ chẳng đi về đâu. Nơi đó không thể áp giả thuyết thông thường vào để giải thích được.”

“Nhưng mà, em bận tâm.”

Hanashiro vừa bước vừa nhìn tôi. Tôi có thể thấy được từ sâu thẳm trong đôi mắt ấy lấp lánh vẻ tò mò.

A, không hay rồi. Trông như thứ công tắc nào đó trong người cô vừa được bật lên. Những lúc như này Hanashiro cứng đầu vô cùng.

“Thôi được rồi, nghiêm túc suy nghĩ.”

Chúng tôi bước qua cửa phía nam của nhà ga Shinjuku. Thoát khỏi cái nóng hầm hập, cảm giác oi bức thuyên giảm đôi phần. Kế tới, chúng tôi đi qua cổng soát vé và đi theo biển chỉ dẫn hướng tới đại sảnh.

“Vậy Hanashiro, theo như em nói, ta thừa nhận rằng đường hầm không phải là một ảo ảnh, dù cho thực ra anh cũng nghĩ thế. Dùng thuật ngữ “ảo ảnh” để giải thích một cách hấp tấp về đường hầm thì quá gượng ép rồi.”

“Hừm.”

“Anh từng nghe Kaga nói rằng, thời gian trôi chậm lại khi chúng ta du hành ở tốc độ tiệm cận với vận tốc ánh sáng, hoặc ở một nơi có siêu trọng lực. Nghe giống như đường hầm Urashima đúng không?”[note51360]

“Tớ hiểu rồi, là hiệu ứng Urashima nhỉ?”[note51361]

“Đúng rồi. Cho nên nó không được gây nên bởi sự gián đoạn trong dòng chảy thời gian, và việc giải thích bằng giả thuyết là hoàn toàn khả thi.”

“Không đúng, lời giải thích này hình như vẫn hơi khiên cưỡng quá? Liệu chúng ta có thực sự du hành với vận tốc tiệm cận vận tốc ánh sáng vào lúc đó? Hay có chắc chắn tồn tại cái gì đó giống như siêu trọng lực trong đường hầm Urashima hay không?”

“Mấy cái đó, tóm lại đừng quá xa đà vào những chi tiết chúng ta không hiểu…Dù sao thì, hãy cứ nghĩ rằng đường hầm Urashima có thể được giải thích bằng giả thuyết.”

“Nhất trí.”

“Vậy thì, câu hỏi là, tại sao lại có thể mang những thứ kể trên ra ngoài?”

“Tono.”

“Sao thế?”

“Tuyến Keiyo đằng này cơ mà.”

“À, ừ nhỉ.”

Suýt chút nữa thì lên nhầm tuyến. Nhà ga ở Tokyo phức tạp thực sự.

“Rồi? Anh nói tiếp đi.”

Hanashiro giục giã. Không hiểu sao nhưng có cảm giác cô đang vui vẻ.

“Rồi, dù sao thì, câu hỏi được đặt ra là, vì sao ta lại có thể mang đồ vật ra khỏi đường hầm? Chiếc xăng đan của Karen, vẹt đuôi dài Kee, bộ manga của Hanashiro……Những thứ đó, từ đâu mà đến, và bằng cách nào chúng lại xuất hiện trước mặt bọn mình?”

“Hừm.”

“Phải chăng ai đó đã âm thầm đặt chúng bên trong đường hầm? Nhưng Kee đã chết rất lâu trước đó rồi, và bộ manga của Hanashiro cũng đã bị đem vứt từ lúc còn nhỏ. Chúng không phải thứ ai đó có khả năng chuẩn bị được. Rốt cuộc, bây giờ cũng chẳng thể xác minh được liệu đường hầm Urashima có tồn tại hay là không nữa…Cho nên…”

“Cho nên?”

“Dù có dày công suy nghĩ về chuyện này ra sao thì cũng tốn công vô ích.”

“Ầy”, Hanashiro thở dài.

“Thôi suy nghĩ chẳng tốt tý nào.”

“Cái đó là bất đắc dĩ…điều ta không biết là điều ta không biết.”

“À vâng.”

Một câu đáp gỏn lọn và lạnh lùng. Song vì Hanashiro cũng không hỏi vặn lại tiếp, tôi cũng thở phào an tâm. Tôi không biết mình sẽ phải làm gì nếu lỡ như cô ấy nói rằng hãy quay trở lại Kagawa và điều tra lại đi.

Chúng tôi đi từ thang cuốn xuống sân ga, chuyến tàu chiều về cũng vừa kịp lúc cập bến.

Cả hai bước lên toa tàu mát rượi điều hoà. Tôi có thể cảm nhận được mồ hôi trên cơ thể đang trở nên khô ráo.

Với một tiếng “cạch”, cánh cửa toa tàu đóng sập, và đoàn tàu bắt đầu lăn bánh.

Bất chấp việc đang là ngày trong tuần, đoàn tàu vẫn rất đông đúc. Không còn ghế trống, Hanashiro và tôi đành túm vào tay vịn và nắm tay nhau.

Ngắm nhìn dung nhan Hanashiro phản chiếu trên tấm kính cửa sổ, tôi cất tiếng.

“Anh thấy vẫn nên coi những điều khó tin là một loại bí ẩn thì hơn.”

“Em hiểu. Em cũng không nghĩ mình có thể nảy thêm được gì để mà nói. Chỉ là…”

Nét mặt Hanashiro hơi giãn ra.

“Năm bọn mình 17 tuổi, anh với em bàn luận đủ thứ trên trời dưới biển về đường hầm Urashima, anh nhớ không? Hồi tưởng về thời đó khiến em có chút hoài niệm.”

“À……”

Cũng dễ hiểu. Hơn nữa, sực nhận ra việc bản thân muốn kết thúc chủ đề này càng sớm càng tốt, tôi không khỏi cảm thấy có chút tội lỗi.

“……Vậy thì mình thảo luận thêm một chút đi ha. Về đường hầm Urashima ấy.”

Hanashiro vui vẻ gật đầu tắp lự. Những lúc như này, cô hệt một đứa trẻ.

“Tono này, nếu giờ trở vào đường hầm Urashima lần nữa, anh sẽ làm gì?”

“Để anh nghĩ xem…”

Tôi trầm ngâm một hồi rồi tiếp lời.

“Anh trân trọng những gì mình có ở hiện tại, và không còn cần tới đường hầm Urashima nữa. Anh đã có Hanashiro ở bên cạnh rồi mà.”

“Hừm, ra thế.”

Hanashiro cười hạnh phúc. Tuy nhiên, không như ban nãy, lần này nụ cười ấy lại toát ra nét trưởng thành, khiến tim tôi lỡ nhịp.

Đã chung sống cùng Hanashiro được vài tháng, song những khoảnh khắc khiến tôi rung động như này vẫn cứ đều đặn xuất hiện.

“Thế, cũng không còn thứ gì anh muốn lấy về nữa sao?”

“Anh nghĩ là không. A, cơ mà có một thứ này anh muốn có.”

“Ể, là gì thế?”

“Tiền.”

Hanashiro thở dài sườn sượt lần thứ hai trong ngày.

“Anh Tono nói chuyện tẻ ngắt.”

“Không hề nhé, cái đó quan trọng chứ bộ.”

“Thì công nhận tiền đúng là càng nhiều càng tốt.”

“Còn Hanashiro thì sao? Nếu đường hầm Urashima vẫn còn tồn tại, em sẽ vào trong chứ?”

Trên gương mặt Hanashiro lộ ra vẻ rối rắm.

“Ừm…có lẽ em cũng sẽ không. Đường hầm Urashima khiến em bận tâm rất nhiều, cơ mà em không muốn lãng phí thời gian, với cả giờ em không có điều gì muốn làm lại hết cả. Giống như Tono vậy.”

“Em thấy chưa, rõ ràng tiền vẫn quan trọng mà ha?”

“Không phải, em không có bảo quan điểm của em giống anh. Cơ mà cái đó cũng không thể phủ nhận được.”

Khi cả hai còn đang mải đốp chát, chuyến tàu đã cập bến sân ga gần nhà.

Chúng tôi xuống tàu. Nhiệt độ bên ngoài thật chẳng khác nào lò xông hơi, khiến mồ hôi đã khô lại lần nữa túa ra. Đi về phía nhà ga, qua cánh cổng soát vé, đập vào tai chúng tôi là tiếng ve kêu thậm chí còn inh ỏi hơn cả ở Shinjuku. Khu dân cư ở đây có nhiều công viên và ngọn đồi, cho nên số lượng cây xanh nhiều hơn so với trong phố.

“Oi quá…”

Tôi phe phẩy cổ áo sơ mi.

Chắc bởi cái nóng như thiêu như đốt, đường phố vắng bóng xe cộ. Dọc đường đi, chúng tôi cố gắng tránh ánh nắng mặt trời nhiều nhất có thể bằng cách bước vào trong những bóng râm. Từ nhà ga tới siêu thị chỉ mất chưa đầy 5 phút, song lại tưởng như kéo dài đằng đẵng.

Trong lúc cả hai đang bước đi, có hai nữ sinh trung học trong bộ đồng phục thuỷ thủ màu trắng và chân váy sọc ca rô tiến về phía chúng tôi.

Dưới tiết trời oi ả, họ vẫn đang cười đùa vui vẻ với nhau. Nữ sinh trung học Tokyo năng động thật đấy, tôi thầm nghĩ.

Khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng ngắn lại. Những tràng cười giòn giã từ hai cô nữ sinh cũng càng lúc càng rõ.

Song, vào đúng thời khắc chúng tôi lướt qua nhau.

“Nè, cậu có biết về đường hầm Urashima không?”

Hanashiro và tôi nhất loạt khựng lại.

Tôi quay đầu nhìn sang bên, và đụng phải ánh mắt của Hanashiro.

Dựa vào vẻ kinh ngạc trên nét mặt của cô, xem ra tôi không hề nghe nhầm.

“Tono này, vừa xong…”

“Đúng vậy. Họ đang nhắc về đường hầm Urashima…”

Tôi quay đầu lại quan sát hai nữ sinh trung học vẫn đang mải mê chuyện trò với nhau. Chẳng mảy may nhận ra chúng tôi đứng sững lại ra sao, cả hai đi xa dần.

Hanashiro cất lời, nét mặt đầy nghiêm trọng.

“Không phải đường hầm Urashima chỉ xuất hiện ở Kagawa thôi sao? Tại sao Tokyo cũng có vậy?”

“Anh không biết……Có khi nào lời đồn đã lan ra?”

“Để em đi xác nhận chuyện này.”

Lúc Hanashiro toan quay lại và đuổi theo hai nữ sinh kia, tôi vội cản lại.

“Từ đã.”

“Sao anh cản em?”

“Em tính xác nhận gì mới được? Rằng liệu có đường hầm Urashima ở Tokyo không hay sao? Chỉ là đồn đại thôi mà.”

“Anh không bận tâm sao Tono? Cụ thể lời đồn là như nào, đã được lan truyền rộng rãi ra sao, nếu muốn thì không thiếu câu để hỏi đâu.”

“Chuyện đó, cơ mà…”

Vì trời quá nóng cho nên tôi chỉ muốn chuyện này kết thúc sớm để còn đi về, cho nên đã kìm lại những suy nghĩ thực tế ấy.

“Đường đột bắt chuyện có thể khiến đối phương cảm thấy bối rối. Với cả…”

“Tono.”

Hanashiro gọi tên và nhìn thẳng vào tôi. Ánh mắt toả ra thứ hào quang không câu từ nào có thể át được như đang nói với tôi rằng “Dù thế đi chăng nữa, em vẫn sẽ làm.”

Ầy, lại thế nữa rồi. Mới một tiếng trước, điều tương tự cũng xảy ra ở Shinjuku. Tôi chỉ có nước giơ hai tay đầu hàng ánh mắt ấy mà thôi.

“……Đúng là hết cách mà.”

Hanashiro gật đầu hài lòng.

Nghe lời cô ấy lần này vậy. Song, thú thực, sâu trong thâm tâm, tôi cũng có một chút ngóng chờ những việc làm có phần vô nghĩa này của cô ấy. Đó là điều đã tạo nên một Hanashiro, và tôi thậm chí còn muốn khoe khoang điều ấy với mọi người xung quanh.

“Vậy đuổi theo họ thôi. Ơ, người đâu rồi?”

Phía trước Hanashiro, không có bóng dáng cô nữ sinh trung học nào cả. Hay là họ mới rẽ ở khúc ngoặt?

Nhất định phải nhanh chóng đuổi theo. Hanashiro tăng tốc, tôi cũng bám sát đằng sau.

Song, khi rẽ trái ở ngã tư gần nhất, Hanashiro chợt dừng lại.

“Không có ai cả……”

Hai nữ sinh trung học biến mất không một dấu vết. Tôi nghiêng đầu bối rối.

“Quái lạ. Họ chưa thể đi quá xa được……”

Phải chăng là họ đã vào trong một toà nhà nào đó? Có điều trong tầm mắt, xung quanh chỉ toàn những cao ốc văn phòng. Còn đâu đều là quán nhậu với quán nướng, đều không phải những chốn nữ sinh cao trung sẽ lai vãng.

Hanashiro chống tay lên cằm ngẫm nghĩ. Trong tâm thế này, tôi khó lòng có thể bảo “Thôi bỏ đi” được.

Dù vậy, đã để mất dấu rồi thì cũng chẳng thể làm gì hơn. Đúng vào lúc đang định nói với Hanashiro, tôi chợt nghe một giọng nói từ xa vọng lại.

“A ha ha.”

Một tiếng cười lanh lảnh, là giọng nữ sinh cao trung.

“Đằng này.”

Tôi lần theo hướng của giọng nói, quay mặt sang trái, chỉ vào con hẻm nằm giữa hai toà nhà tổ hợp.

“Sao anh biết.”

“Anh nghe thấy tiếng họ cười.”

“Thật sao? Em lại…chẳng nghe thấy gì hết.”

“Thôi cứ lại đó kiểm tra xem sao đã đi.”

Tôi trở thành thủ lĩnh cho công cuộc lần theo dấu vết. Tôi chuyển hướng đi vào con hẻm chật hẹp chỉ một mét bề rộng.

Bức tường đen kịt những khói xe và bụi bặm. Tôi bước đi thoăn thoắt, đồng thời điểm đó gắng hết sức không khiến áo mình bị dây bẩn.

Rất nhanh chúng tôi đã chạm mặt bức tường của một căn hộ nằm cuối con hẻm. Tại đây, con hẻm chia thành hai ngả trái phải.

Nếu rẽ trái đồng nghĩa với việc quay trở lại điểm xuất phát, nên tôi bèn chọn rẽ phải không chút chần chừ.

Tiếng bước chân của tôi và Hanashiro vang dội con hẻm nhỏ. Phía trên đầu, những cục nóng điều hoà vẫn đang phà phà chạy, phả ra luồng khí nóng. Những vỏ lon rỗng bị vứt bừa bãi tạo ra những tiếng kêu lanh canh chói tai mỗi lần bị đá trúng.

Chúng tôi chợt dừng lại.

Phía trước là một khu dân cư. Tới đây, con hẻm bị bao bọc bởi một lớp hàng rào, chặt chội tới mức nếu không xoay ngang người thì khỏi hòng lách qua.

Ngoại trừ những người muốn đi lối tắt, hẳn chẳng ai buồn chọn con đường này cả.

Khi tôi toan quay vòng lại, một làn váy khẽ vụt qua ngay trước lối đi. Hoạ tiết sọc ca rô. Không nhầm đi đâu được, đó chính là chân váy của những nữ sinh trung học chúng tôi đang đuổi theo.

“Đi thẳng.”

Tôi lên tiếng, Hanashiro lập tức đáp lại.

Tôi xoay ngang người, tiến về phía trước, có Hanashiro bám sát gót đằng sau.

Bị kẹp dí giữa hai bức tường, không ánh mặt trời nào chạm được trực tiếp tới chúng tôi. Song chẳng có lấy nổi một làn gió khẽ khiến không gian oi bức ngột ngạt.

Mồ hôi túa ra không ngừng, nhưng không ngăn được bước chân hai đứa tôi. Càng truy đuổi, chúng tôi càng thêm hiếu kì về hai nữ sinh trung học kia.

“Vụ này thú vị thật đấy Tono!”

“Đúng vậy!”

Dường như Hanashiro vô cùng hào hứng với chuyện này. Có lẽ do nó gợi cô ấy nhớ về mùa hè năm chúng tôi mới mười bảy.

Nhớ lại hồi đó, dù nóng tới mồ hôi đẫm áo, chúng tôi vẫn không ngừng chạy khắp nơi. Chưa một lần dừng lại.

Cả hai ra vào đường hẩm Urashima vài lần hòng lật mở được quy luật của nó.

“…Oái!”

Tôi lập tức dừng đà chạy.

“Đừng đùng cài dừng lại như thế chứ Tono!”

Phía đằng sau, Hanashiro buông lời phàn nàn.

Cơ mà chuyện này bất khả kháng, bởi trước mặt tôi là một con mương chắn ngang.

Dưới tác động của nhiệt độ, con mương đã cạn trơ đáy, lộ ra những mảng bùn nứt nẻ.

Lòng mương tuy không sâu, song nếu ngã nhào xuống trong tâm thế không chuẩn bị sẽ khó tránh khỏi thương tích. Thực sự là một điều nguy hiểm.

“……Hả?”

Trên nền đất cằn cỗi nứt toác là dấu chân, của hai người.

Coi bộ chủ nhân những dấu chân chỉ vừa mới nhảy xuống từ hướng này. Tức là hai cô nữ sinh trung học kia đã băng qua đây sao?

Ấy khoan. Bình tĩnh lại đã nào. Rõ ràng có uẩn khúc ở đây.

Đầu tiên, thực sự sẽ có ai đó lai vãng tới chốn này sao. Vả lại còn chơi trò đuổi bắt dẫn lối chúng tôi nữa. Không phải tôi đang bị cái nóng làm cho mất tỉnh táo rồi đó chứ?

Thật tình, nên quay về và quên chuyện này đi thôi.

“Anh có phát hiện gì không Tono?”

“À, không, anh không thấy gì cả.”

Còn chưa kịp dứt lời, lưng tôi đã bị Hanashiro nhoài về phía trước áp chặt vào. Qua bờ vai tôi, cô nàng nhòm xuống dưới con mương.

“Có dấu chân kìa!”

Hỏng bét. Cô ấy phát giác rồi.

“Chắc chắn là dấu chân của hai người bọn họ. Mau mau bám theo!”

“Đúng, nhưng…”

“Mau lên nào.”

Dưới lực đẩy từ Hanashiro, tôi miễn cưỡng nhảy xuống lòng mương. “Bộp”. Lúc chân tiếp đất, một tiếng động phát ra, đi kèm với bụi bay mù mịt.

Hanashiro cũng nhảy xuống rồi nhanh chân truy theo dấu chân còn lưu trên nền đất. Thứ năng lượng đang hừng hực trong cô thật đáng kinh ngạc.

Tôi thở dài bất lực rồi bám theo cô.

Con mương chúng tôi đang đi dọc theo trông có vẻ như được liên kết lần lượt tới từng hộ gia đình, sau đó kéo dài lên một ngọn đồi nhỏ và dốc dần.

Hơi thở của tôi dần trở nên gấp gáp bởi đã lâu tôi không chạy nhiều như thế này.

Càng ngày chúng tôi càng ra xa khỏi khu dân cư. Dần dà, những ngôi nhà xung quanh được thay thế bằng rặng cây bãi cỏ.

Lúc băng qua những cánh đồng và bãi cỏ, thỉnh thoảng mặt tôi lại bị những con côn trùng có cánh hay mạng nhện bám mặt. Hanashiro cũng không khá hơn, song không có vẻ gì là cô sẽ đi chậm lại.

Sau chừng bốn hay năm phút chạy dưới tình cảnh đó, chúng tôi dừng lại. Tôi chống hai tay lên đầu gối, thở phì phò. Giọt mồ hôi từ chóp mũi tôi rơi xuống mặt đất và tạo thành một vết nhoè.

“M-mệt chết mất…”

Ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hanashiro vẫn đang đứng thẳng người nhìn về phía trước. Quan sát kĩ liền thấy được bờ vai cô cũng đang nhấp nhô không ngừng. Mặc dù không ướt đầm mồ hôi như tôi, song vẻ mệt mỏi cũng lộ rõ.

Quệt mồ hôi bằng chiếc áo phông, tôi ngẩng lên.

“Đây là…”

Là lí do chúng tôi dừng lại – Trước mặt hai đứa lúc này chính là một đường hầm. Con đường hầm có lối vào vừa đủ để không phải khom đầu khi đi vào. Ngoài ra, không thấy được lối ra.

Đương nhiên phía bên trong không có lấy một ánh đèn nào, tối đen như mực.

Và những dấu chân để lại dẫn thẳng vào bên trong màn đen đó.

Hanashiro chầm chậm bước về phía trước. Tôi chụp lấy tay cô và giật ngược lại.

“Em đang định làm gì thế?”

“Em mới là người phải hỏi anh đấy. Anh vẫn muốn đi vào trong chứ?”

“Đã cất công đuổi theo tới tận đây rồi, làm gì có chuyện anh bàn lùi.”

Đó là một lời nói dối, tôi thầm nghĩ. Thực sự tôi đang không đoán định được suy nghĩ trong đầu Hanashiro lúc này. Phải chăng cô thực sự nghĩ rằng hai nữ sinh trung học kia sẽ đi vào trong đường hầm đó ư.

Kể cả có thật là thế……nội nghĩ tới thôi đã cảm thấy bất an.

Tôi buông tay, bước lên phía trước rồi mặt đối mặt với Hanashiro.

“Hanashiro, nghe này. Dù anh không muốn nói chuyện này, nhưng bọn mình không còn là mấy đứa trẻ con ưa khám phá nữa. Bỏ đi thôi.”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết. Cả Hanashiro và anh đều là người trưởng thành rồi, kể cả khi xét trên tuổi thực tế chứ không phải tuổi xã hội. Chưa kể em vẫn còn bộ manga đang chờ được vẽ, anh ngày mai vẫn phải đi làm. Hơn nữa liên tục ở ngoài trời dưới nhiệt độ này, không sớm thì muộn cũng bị sốc nhiệt. Tới lúc phải quay về rồi…”

“Em hiểu cả chứ.”

Hanashiro ngắt lời.

“Những điều anh nói em đều hiểu. Sẽ không có ai tới một chỗ như này cả. Chỗ dấu chân này chắc hẳn cũng không có can hệ gì tới hai nữ sinh kia. Mà kể cả họ có băng qua đường hầm, chắc chắn cũng chẳng có gì phía bên trong. Nhưng mà, dù thế đi chăng nữa, nhưng em vẫn không quan tâm. Có là vô ích, em vẫn muốn tiến về phía trước.”

“Tại sao…”

Hanashiro cúi đầu, hai tay siết chặt lấy quần, hít một hơi thật sâu rồi đáp.

“Bởi vì, em nghĩ rằng mình có thể tận dụng chuyện này làm ý tưởng cho bộ manga…”

Chỉ thế thôi sao…

Càng muốn viết lên được những nội dung thú vị thì càng đòi hỏi lượng kiến thức lớn hơn, tôi nhớ Hanashiro từng đề cập về điều này trước kia. Tôi không phản đối, thậm chí còn có phần ngưỡng mộ. Thế nên mới sinh ra những câu kiểu như hãy xách ba lô lên và đi khi còn có thời gian, vân vân mây mây.

Hanashiro cúi gằm, bộ dạng giống đang chực khóc. Dường như nội tâm cô đang bị giằng xé.

Chọn hành xử như một người trưởng thành, hay liệu có nên tiếp tục công cuộc “lấy tư liệu tham khảo” với tư cách là một hoạ sĩ manga?

Tôi nghĩ về điều đó, rốt cuộc thở dài.

“Vậy thì, cùng nhau vào trong nhé.”

Hanashiro ngẩng lên với vẻ mặt ngạc nhiên, tròn mắt.

“Được…sao?”

“Hừm, biết nói sao ta. Thì em thấy đấy…anh cảm thấy mình giống như chân trợ lí vậy. Hơn nữa, hiệp ước bọn mình lập mùa hè năm đó vẫn còn hiệu lực mà, đúng không?”

Nói ra câu này khiến tôi hơi ngượng.

Hanashiro ngây như phỗng. Đột nhiên, cô bật cười thật to, tiếng cười vui vẻ nhất trong ngày.

“Tốt rồi. Phải thế chứ.”

Hanashiro và tôi hướng sự chú ý trở lại con đường hầm. Lúc cả hai sắp sửa tiến vào trong, tay phải tôi chợt đụng phải bàn tay của Hanashiro. Tôi nắm chặt lấy bàn tay ướt đẫm mồ hôi ấy. Đáp lại, cô cũng đan chặt tay tôi.

Dùng cánh tay còn lại, tôi rút điện thoại ra, bật chế độ đèn flash lên thay cho đèn pin và bước vào bên trong đường hầm.

Những khúc quanh trong đường hầm tương đối thoải. Né những tấm mạng nhện giăng khắp nơi như bẫy, chúng tôi tiến về phía trước.

Tôi có thể cảm nhận rõ sự ẩm ướt nặng nề trong không khí nơi đây.

Một sự bí ẩn tới đáng sợ bao trùm. Tôi thầm cầu khẩn cho thứ cảm giác ngột ngạt đó chỉ là tưởng tượng.

“Hửm?”

Chiếc đèn flash điện thoại chiếu sáng một vật thể màu đen cách đó vài mét, trông giống một túi rác. Đột nhiên, nó xột xoạt di chuyển.

Tựa hồ bị doạ cho sợ hãi, Hanashiro víu chặt lấy tay tôi. Vật thể màu đen nhanh chóng bị lật lại và bay về phía lối ra.

Trong thoáng chốc, tôi nháng thấy đôi mắt của một con thú phản chiếu lại ánh đèn, có lẽ là một con chồn hay gì đó tương tự.

Hanashiro thở gấp gáp, khẽ lầm bẩm “Em sợ…”

Chúng tôi tiến vào sâu hơn.

“A.”

Hanashiro la toáng.

Phía trước mặt xuất hiện nguồn sáng. Là lối ra. Không mất bao lâu từ khi chúng tôi tiến vào đường hầm.

Vậy là, xem ra việc không thấy được lối ra từ đầu bên kia là do những khúc ngoặt có trong đường hầm. Đây đúng là một bất ngờ đầy thú vị.

Hanashiro và tôi tăng tốc, cuối cùng cũng ra khỏi đường hầm.

Lối ra thực ra ở ngay trên núi, bị cây cối che lấp. Con mương vẫn tiếp tục kéo dài, song tôi không còn biết những dấu chân nọ đã biến đi đâu.

Ngay cả Hanashiro dường như cũng không còn đủ động lực để bước tiếp. Cô trèo từ mương lên lại mặt đất và chìa tay về phía tôi.

“Lên thôi, Tono.”

“Ừ, cảm ơn em.”

Tôi nắm lấy tay Hanashiro và rời khỏi lòng mương.

Kiểm tra áo quần khiến tôi không tin nổi vào mắt mình. Mồ hôi trên áo tạo cảm giác thừa sức vắt ra được thành dòng, và trên phần cầu vai lấm tấm những vệt đen – hậu quả của những lần chạm phải vách tường của con mương cũng như đường hầm. Chưa kể đôi sneaker mới mua của tôi cũng đã lấm lem bùn đất.

Đương lúc mải nghĩ xem làm cách nào để giặt sạch đống đất cát ấy, tôi nghe Hanashiro gọi lớn “Lại đây.” Cô ấy bước đến khoảng trống phía trước.

“Từ từ đã nào, có chuyện gì nữa vậy…”

Tôi đáp bằng giọng hết hơi và đi về phía Hanashiro. Đúng khoảnh khắc đó, một cơn gió mạnh chợt thổi tung tóc mái của tôi.

“Oaaaa”

Đứng từ đây, chúng tôi có thể ngắm nhìn toàn cảnh khu phố mình đang sinh sống. Mặc dù có cảm giác leo dốc chút đỉnh, nhưng chỗ này thực sự tương đối cao.

Phong cảnh rất hữu tình, và gió thổi thực sự thoải mái.

“Không thể tin được ở đây có một nơi tuyệt thế này đó.”

“Ừ, thật nhỉ, sốc thật.”

“Được ngắm cảnh đẹp thế này, không phí công vô ích rồi.”

Tôi nói vậy, Hanashiro cũng gật đầu hưởng ứng, mỉm cười.

“Cơ mà…hai nữ sinh kia đã hoàn toàn biến mất. Mặc dù, em đã nhận ra điều đó một lúc lâu rồi.”

Giọng cô vô thức trầm xuống. Có vẻ như Hanashiro vẫn còn nuôi chút hi vọng nhỏ rằng có cơ may nào đó hai nữ sinh kia đã thực sự đi qua đường hầm.

“…Hai nữ sinh trung học đó, liệu họ có thực sự tồn tại?”

Tôi lẩm bẩm.

“Không có gì chắc chắn cả, chỉ là chút nghi hoặc, và cảm giác có gì đó không đúng lắm ở đây…nghe được tiếng cười từ giữa các toà nhà, trông thấy chiếc chân váy đoạn ở trong con hẻm, nói chung tương đối kì lạ, đúng không? Cả dấu chân nữa, cũng có gì đó không tự nhiên. Cứ như thể, nó cố tình dẫn bọn mình tới đây vậy.”

“Chờ một chút, anh đừng nói về những chuyện kinh khủng như vậy chứ……Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy được?”

“Cũng phải. Anh xin lỗi……”

“Hơn nữa, ai dẫn bọn mình tới nơi này được đây? Và với mục đích gì?”

Tôi thoáng nghĩ rồi đáp.

“Hanashiro có nhớ không, năm bọn mình 17 tuổi, chính em là người nói rằng thực ra là đường hầm Urashima tìm ra anh. Nếu thực vậy, thì thứ dẫn chúng ta tới đây ngày hôm nay cũng lại là…”

Nói đoạn, một cơn ớn lạnh nhói lên nơi bắp chân tôi.

Tôi lập tức quay đầu lại, song đằng sau lưng không có gì khác ngoài đường hầm chúng tôi vừa mới băng qua.

“……Xin lỗi nhé, quên điều anh vừa nói đi.”

Hanashiro có chút ngơ ngác, rồi liền tức nở một nụ cười che bớt vẻ lúng túng.

“Mình về thôi.”

Hanashiro gật đầu, và chúng tôi quay trở lại con đường đã dẫn cả hai đến đây.

Nghĩ tới việc ngắm nhìn phong cảnh nơi đây lần cuối, tôi dừng bước và ngoảnh lại. Thời khắc ấy, dường như có một thứ gì đó rơi xuống và lướt ngang qua tầm mắt tôi.

Một chiếc lá phong đỏ rực trái mùa…

Chắc không phải đâu, tôi thầm nghĩ. Có thể chỉ là một con bướm hay gì đó tương tự mà thôi. Hẳn là thế rồi.

Tôi quay người lại và đi về phía Hanashiro.

Truyện Chữ Hay