Mặc cho bản tính có phần khác người không hề nhẹ, cô gái tên Hanashiro ấy không mất quá lâu để chứng minh được sự thành thạo đáng ngạc nhiên trên mọi khía cạnh.
Trước mọi câu hỏi giáo viên đưa ra, cô ấy đều nhanh như chớp đưa ra được câu trả lời. Và trong tiết thể chất, cô khiến thành viên nhanh nhất trong câu lạc bộ điền kinh phải hít khói.
Song, trước sự tán dương tới từ những bạn nữ cùng lớp, cô không hề, dù chỉ một lần, tỏ vẻ kiêu căng hay kênh kiệu. Thay vào đó, đáp lại những nữ sinh kia chỉ là một ánh nhìn lạnh lẽo, khó thấu hiểu, cứ như thể cô đang đánh giá những bạn học ấy trước việc họ tỏ ra bị ấn tượng chỉ vì chút việc cỏn con.
Một vài bạn học táo bạo hơn còn cố gắng ngỏ lời mời cô ấy tham gia vào câu lạc bộ hoặc đội thể thao của bọn họ, song tất cả những lời mời mọc ấy đều chịu chung số phận bị từ chối một cách cộc lốc và thờ ơ.
Nhìn chung, Anzu Hanashiro dường như không hề có ý định kết bạn với bất kì ai ở trên trường. Toàn bộ thời gian nghỉ giữa tiết, cô đều dùng vào việc đọc sách.
Thường thì sẽ chẳng mất bao lâu trước khi người ta nở một nụ cười nhếch và không còn bỏ một kẻ “người ngoài” khó gần và bất tuân khuôn phép như cô ấy vào mắt nữa. Nhưng có vẻ như trình độ học vấn cũng như năng lực thể chất có số má mà cô thể hiện đủ để biến ấn tượng của bạn bè trong lớp về cô từ cái mác “Đồ lập dị khó đối phó” trở thành “Thiên tài bị hiểu lầm”.
Khi giờ nghỉ trưa tới, cô yên vị tại chốn riêng của mình như một ví dụ điển hình của một kẻ độc cô, trong khi hầu hết phần còn lại hài lòng với việc không tiếp cận quấy rầy mà chỉ ngắm nhìn cô từ xa với vẻ ngưỡng mộ.
Nhưng không phải ai trong lớp cũng vừa mắt với danh tiếng mới nổi này của cô.
“Ê, người mới. Biết điều thì xuống chỗ máy bán hàng tự động tầng dưới mua cho tao một chai Cheerio Cola, nghe rõ chưa?”
Một kẻ thách thức mới hùng hổ tiến tới bàn của Anzu, đập lên mặt bàn đồng xu 100 yên và dõng dạc lên tiếng.
Đó là Koharu Kawasaki—người được số đông công nhận với cái danh “Nữ sinh xinh đẹp nhất lớp”. Với mái tóc tém ngang vai nhuộm màu nâu vàng sáng, chiếc chân váy dài không quá vài đốt ngón tay và phần đế sau của chiếc giày đi trong nhà bị giẫm bẹp dúm dó bởi đôi gót chân, nhỏ không thể lẫn đi đâu được là một ví dụ biết đi của hành vi vi phạm tới từng tấc nội quy ăn mặc học đường.
Không thể phủ nhận rằng nhỏ là một đứa con gái có nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn. Song với cái bộ tịch vênh váo, kiêu kỳ cùng với vẻ hợm hĩnh thượng đẳng, ta đây thì còn khuya nhỏ mới có chỗ đứng trong lòng tôi.
Trên hết, nhờ có mớ tin đồn được lan truyền khắp hang cùng ngõ nẻo của ngôi trường này rằng nhỏ đang cặp kè với một trong những gã bất hảo khét tiếng nhất khối trên mà không ai dám kiếm chuyện với nhỏ. Bởi vậy cái tôi của nhỏ lại càng dâng lên ngút trời.
Có một tên khối trên máu mặt như vậy chống lưng, không khó hiểu khi nhỏ ung dung yên vị ở vị trí Nữ vương không ai có thể soán ngôi của lớp chúng tôi trong suốt một khoảng thời gian dài.
“Cheerio gì cơ?”
Anzu hỏi lại, dùng ánh mắt ngờ vực quan sát đồng xu 100 yên.
“Ủa, khoan?”
Koharu ngập ngừng.
“Mày chưa từng nghe tới Cheerio trước đây hả?”
“Chưa từng.”
“Thật luôn…...Mà, thế nào chả được. Lanh lợi cỡ mày, kiểu gì cũng tìm thấy.”
“100 yên có đủ không?”
“Tất nhiên là đủ.”
“Ít nhất thì, vị có ngon không?”
“Hử, chuyện đó thì có liên quan gì?”
“Có vị khác không hay chỉ mỗi hương cola thôi?”
“Ngậm cái miệng lại và đi nhanh nhanh đi!”
Koharu gầm gừ, giáng cho cái ghế bên cạnh chỗ Anzu ngồi một cú đá mạnh nhất có thể.
Anzu thậm chí còn chẳng buồn né. Cô nàng chỉ đứng dậy, mặt lạnh như tiền, chẳng nói chẳng rằng bước ra khỏi lớp học.
Koharu nhìn theo bóng lưng đi khuất, sau đó khệnh khạng trở về chỗ, ngồi phịch mông xuống ghế và bắt đầu khoác lác với đám lâu la.
“Thấy chưa? Tao đã bảo rồi, con nhỏ đó đang làm bộ làm tịch thôi. Chỉ việc dạy cho nhỏ hiểu ai mới là vua xứ này thì đâu lại vào đấy ngay.”
Chỉ vài phút sau, Anzu đã quay trở lại với lon Cheerio Cola trên tay. Koharu nở một nụ cười tự mãn, ngồi nhìn kẻ hầu cận mới bước về phía mình, mang theo chai cola y lệnh nhỏ.
Nhưng ngay sau đó, Koharu phải một phen há hốc kinh sợ khi Anzu nhìn thẳng vào mắt nhỏ rồi bật mở lon cola và nốc sạch toàn bộ lon nước ngay trước mũi nhỏ.
Với sự nể sợ tới câm nín đi cùng với vẻ khó tin, toàn thể lớp học chứng kiến cảnh cô nữ sinh mới tới dốc ngửa lon cola, từ tốn lật chiếc lon lên xuống hòng vớt vát những giọt cuối cùng trước khi phát ra một tiếng “ợ” đầy hơi ga từ đôi môi bóng hồng, cuối cùng trút ra một tiếng thở dài mãn nguyện.
“Cảm ơn nhé. Đã ra phết.”
Anzu dộng chiếc lon nước có ga đã trống rỗng xuống mặt bàn của Koharu, sau đó trở về chỗ ngồi và mở lại cuốn sách của mình như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sau khoảng chừng 5 giây ngây đơ, Koharu cuối cùng cũng phát hoả và nhảy ra khỏi chỗ ngồi của mình để dạy cho Anzu một bài học. Xui cho Koharu (nhưng là hên cho bọn tôi) là đúng vào lúc đó, giáo viên bước vào trong lớp. Nhỏ miễn cưỡng phải trở về chỗ, chỉ kịp tặc lưỡi một phát và ném cho Anzu một ánh nhìn lạnh băng. Sau đó, những tiếng xì xào như ong vỡ tổ nổi lên.
“Vãi chưởng thật. Chắc không phải mình tao thấy gái mới ngầu bá cháy đâu nhỉ?"
“Mèn ơi, cho Kawasaki biết thân biết phận, tôi chẳng bao giờ làm được như vậy đâu.”
“Ê mậy, thấy kĩ năng nốc lon nước của nhỏ không?! Nhỏ thuộc dạng biết chơi đấy chứ đùa.”
Gương mặt của Koharu lúc này đã đỏ ửng, nói không ngoa thì còn đỏ hơn cả lon Cheerio Cola ban nãy. Ngay tới tôi cũng phải thừa nhận rằng việc Anzu có thể dạy cho Nữ vương của lớp một bài học về tính khiêm nhường ngay trong ngày đầu nhập học là vô cùng ấn tượng.
Đồng thời chuyện này càng chỉ củng cố thêm trong lòng tôi rằng dù có cả triệu năm nữa, tôi cũng chẳng thể nào có cơ hội làm quen được với cô ấy.
Từ giờ cho tới tận ngày tốt nghiệp, hai chúng tôi chắc chắn vẫn sẽ chẳng có bất cứ cơ hội giao thiệp nào, rồi vỏn vẹn vài tháng sau sẽ lãng quên hoàn toàn về đối phương. Một con người quá đỗi tự do tự tại như cô ấy sẽ chẳng bao giờ nảy sinh chút hứng thú nào với một đứa nhàm chán, gió chiều nào theo chiều nấy như tôi, và cũng chẳng phải tôi nảy sinh sự thôi thúc rù quến muốn cô để mắt tới mình hay gì cả.
Thế giới hai chúng tôi sống căn bản là quá đỗi khác biệt, chẳng thể nào mà có dính dáng gì tới nhau. Chỉ đơn giản như vậy thôi.
*
Bất chấp cái bầu không khí hào hứng được gây ra bởi cô nàng học sinh mới chuyển đến, quãng thời gian còn lại của ngày vẫn trôi qua một cách chậm rãi và vô vị.
Khi tiết thứ sáu kết thúc và cả lũ chính thức được giải thoát, tôi vớ lấy cặp sách và đứng dậy khỏi chỗ nhưng vẫn không thoát khỏi cảnh bị một Koharu vẫn còn đang hậm hực tức tối tới bắt chuyện.
“Ê, Tono.”
Nhỏ cộc cằn gầm gừ.
“Có chuyện gì vậy?”
Tôi quay lại mặt đối mặt với nhỏ, cất tiếng hỏi.
“Đi mua giùm cây cà rem.”
Khi nói tới cà rem, thì nhỏ đang ám chỉ tới loại ốc quế hương vanilla kiểu cũ của hãng Sentan có bán ở dưới căng tin. Chúng được đóng gói bởi một lớp vỏ nhựa trong suốt, với phần chóp của cây cà rem được chuốt một cách hoàn hảo. Mà cái đó cũng chẳng phải là vấn đề.
“Thế còn tiền?”
Tôi đáp.
“Cái gì cơ? Ý cậu là muốn tôi xì tiền túi ra ấy hả?”
Với những kinh nghiệm đã có, tôi thừa biết rằng tốt hơn hết là không nên bật lại nhỏ về chuyện này.
Dù lòng đau như cắt song tôi vẫn phải tự thừa nhận một điều rằng, từ đầu năm học này, nhỏ đã coi tôi là chân chạy vặt của riêng mình.
Tôi vẫn nhớ như in cái ngày định mệnh ấy, khi tôi đang đi dọc hành lang, chìm trong những suy nghĩ riêng tư của bản thân thì nhỏ từ đâu chui ra, đường đột hỏi xem tôi có thể cho nhỏ vay 100 yên được không. Lúc đó tôi nghĩ rằng “Tại sao lại không nhỉ?”
Thế rồi, ngày hôm sau, nhỏ tiếp tục hỏi vay tôi 100 yên nữa. Dù chuyện ấy không khỏi khiến tôi cằn nhằn, song 200 yên cũng chỉ là một số tiền nhỏ cho nên tôi vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Kể từ đó, nhỏ bắt đầu bám tôi như sam và thỉnh thoảng lại lê la tới để vòi tiền tôi hoặc sai tôi đi mua đồ cho nhỏ. Dễ dàng để bị thao túng như vậy, nói thật tôi cũng chẳng lấy làm tự hào gì cho cam.
Song mỗi lần tôi nỗ lực phản kháng thì mấy phường bất hảo lớp 12 mà nhỏ hay giao du lại nhìn tôi như thể một kẻ đang ngứa đòn. Có điều, tôi chắc chắn không muốn kiếm cớ giao lưu bằng nắm đấm với bọn họ, thành thử rốt cục lần nào cũng đành xuống nước.
“Rồi, sao cũng được.”
Tôi dịu lại.
“Tốt. Giờ thì đi đi. Khẩn-trương!”
Koharu gọi với theo khi tôi rời khỏi lớp học để đi mua cây kem ngu ngốc kia cho nhỏ.
Trong lúc tôi đang xuống lầu thì bị ai đó chọt vai. Tôi giật thót và lập tức quay đầu lại, nhưng té ra chỉ là Shohei.
“Kìa, mày đừng để nhỏ bắt tình bắt tội dễ dàng như thế chứ.”
Cậu ta nhảy cóc vài bậc thang để xuống ngang với tôi, sau đó rũ đầu và nói.
“Hầy, tao chỉ là ở không đúng nơi đúng chốn thôi mà. Và sau sự kiện ban nãy thì tao không nghĩ lúc này đi chọc ổ kiến lửa là ý kiến hay đâu.”
Tôi đáp bông đùa để cố làm dịu đi tình hình.
Nhưng Shohei lại tỏ ra không thuyết phục. Cậu ta lấy cặp sách đập nhẹ vào lưng tôi và lắc đầu ngao ngán, vẻ không tán thành.
“Cứ như vậy là không ổn đâu. Mày cứ càng nhân nhượng, thì nhỏ sẽ càng được nước lấn tới đấy.”
“Ừ thì, nói vậy cũng không sai. Cơ mà hình như mày quên béng mất gã đầu trâu mặt ngựa mà nhỏ đang bồ bịch rồi sao ấy nhỉ? Tao không muốn làm nhỏ phải đi méc gã và đám anh em của gã để rồi khiến bản thân ăn sút trên đường đi học về chỉ vì cái miệng vạ cái thân đâu.”
“Không có cái mùa xuân đó đâu.”
“Cơ sở đâu mà mày nói chắc cú thế?”
“Chán thanh niên. Mày nghĩ có thằng nào đang ở trong giai đoạn căng não nhất đời học sinh cấp ba lại liều lĩnh dính vào chuyện có thể ăn đuổi học chỉ vì một chuyện cỏn con như vậy không? Bây giờ lão kia chả đang phải lo đủ thứ chuyện. Nào là thi tuyển sinh, rồi thì kiếm việc làm, vân vân mây mây. Với cả còn chưa ai rõ rốt cuộc liệu hai người đó có đang hẹn hò thật hay là điêu nữa mà. Theo như những gì tao hóng hớt được thì chưa từng có ai chứng kiến nhỏ và lão kia đi chung đôi như một cặp hết ráo.”
“Ý mày là, có khả năng nhỏ Kawasaki cố tình để mặc những lời đồn thổi đó lan rộng nhằm khiến mọi người kính sợ nhỏ ấy hả?”
“Khó nói lắm. Chính nhỏ lại là kẻ khơi mào tin đồn cũng nên. Tao là tao không chừa khả năng này ra đâu.”
Tôi không thể không đồng ý với lời của cậu ta. Suy cho cùng thì nhỏ rõ ràng đang say đắm trong thứ quyền lực trong tay kia.
“…Cơ mà, nhỏ mà dám tung những tin đồn ấy ra thì tao tin chắc rằng hẳn phải có một phần sự thật trong đó. Ý tao là, nhỡ gã kia mà phát giác và đính chính thì người ăn đủ ở đây là nhỏ mà, đúng không? Mà dù sao thì, mày không cần lo cho tao đâu. Chút tiền này không đáng khiến tao bận tâm để gây náo động làm gì hết á.”
Đó là lời nói thật lòng. Nếu vài trăm yên nhỏ nhoi này là cái giá để tôi không trở thành cái gai trong mắt Koharu thì tính ra vẫn còn rẻ chán.
Shohei lại thở dài thật lớn.
“Chán thanh niên ghê. Không “cứng” một chút nào hết thế nhỉ?”
“Cơ mà tao thực sự cần phải “cứng” hả?”
“Cần chứ, nếu như mày muốn trở thành người thành đạt và không bị đè đầu cưỡi cổ ngày này qua ngày khác. Đó, cứ nhìn gái mới mà xem. Không chừng mày lại học được kha khá điều hay ho từ nhỏ ấy chứ.”
“Người ta nói “Cứng quá thì gãy”, về lâu về dài chẳng tốt lành gì cho cam. Với lại, tao có phải hoàn toàn là đồ không xương hay gì đâu.”
“Vậy cơ? Nói rõ tao nghe coi?”
“Chuyện hành xử như đồ không xương ấy, nó giống như dạng cơ chế tự vệ chính của tao hơn.”
“Và chính xác thì điều đó khiến câu chuyện nghe bớt thảm hại hơn ở điểm nào?”
“Thì, thử nghĩ mà xem. Mày có biết thật ra hầu hết các trụ cột điện đều rỗng ruột không? Như vậy sẽ giúp chúng chắc chắn hơn và giảm thiểu khả năng bị gãy đổ bởi chính trọng lượng nặng nề của chúng khi chịu tác động ngoại lực. Điều tao đang làm về cơ bản cũng tương tự như vậy. Nếu từ đầu đã chọn làm một thằng không xương thì sẽ chẳng có gì để mất cả. Cho dù đối phương có ra đòn mạnh cỡ nào đi chăng nữa thì tao cũng chỉ oằn người, sẽ không bao giờ bị gãy vụn. Tao biết chuyện này có hơi đối nghịch với người như mày, nhưng nói thật đây là một chiến lược hơi bị cao tay đấy.”
Shohei tỏ vẻ ngờ vực cực độ.
“Thím đang giỡn chơi mị đấy hả?”
“Ờ, phần đa là thế.”
Cậu ta ngay lập tức huých đầu gối vào đùi tôi.
“Au! Được rồi, được rồi! Tha đi mà!”
Tôi rền rĩ, thiếu chút nữa là không né được miếng đòn thứ hai Shohei tung ra. Phù, suýt soát. Nếu ai mà có suy nghĩ rằng ăn trọn một phát lên đầu gối vào xương đùi mà không đau thấu xương thì cũng không trách được, cơ mà Thần Phật ơi, thốn tới tận óc.
“Tới lúc mày cần nghiêm túc hơn với chuyện chết dẫm này rồi đấy thanh niên.”
Shohei nói.
“Thằng Shohei này, ra đòn bẩn thực sự…”
Khi xuống tới căng tin thì tôi lúc này vẫn đang nỗ lực xoa bóp phần đùi trong một nỗ lực đầy tuyệt vọng hòng mau chóng xua tan đi cơn đau. Rồi tôi ba chân bốn cẳng phi tới tủ cấp đông và sực nhớ một cách muộn màng ra rằng vào thời điểm này trong năm, cà rem luôn khan hiếm vì đắt hàng.
May sao, trong tủ vẫn còn sót lại một cây ốc quế hương vani mà ban nãy đã đề cập, với phần chóp ốc quế hình nón của cây cà rem nhô ra khỏi đống đồ đủ các món đông lạnh khác.
“Phù, đa tạ Trời Phật. Được rồi, mua cái này xong là chúng ta có thể lượn ra khỏi đây.”
Tôi thò tay xuống và lấy cây cà rem ra khỏi tủ cấp đông.
“Gượm đã. Cho tao ngó một cái coi.”
“Đưưược thôi…”
Tôi miễn cưỡng đưa cây cà rem cho cậu ta.
“Giờ thì, nhìn đây nè.”
Nói rồi Shohei dùng một ngón tay búng phần chóp đuôi của cái vỏ ốc quế. Trong nháy mắt, nó vỡ nát và trở thành một đống vụn nằm gọn trong chiếc vỏ nhựa.
“Này! Mày làm cái quái quỷ gì thế?!”
“Đó, mày nhìn mà xem. Rốt cuộc thì rỗng ruột có vẻ không phải là chiến lược tốt nhất trong mọi trường hợp nhỉ.”
“Quào, hay lắm. Lấy cây cà rem ốc quế rẻ tiền đó để chứng minh cho luận điểm của bản thân. Giỏi.”
Tôi giật lại cây cà rem từ tay cậu ta và khiến cho cây kem vốn đã vỡ vụn, giờ càng thêm nát bấy.
“Hay lắm, bố khỉ…Giờ thì đống cà rem này sẽ rớt long tong xuống váy Koharu trong lúc nhỏ dùng nó…”
“Hể. Cơ mà chính xác thì chuyện đó có điểm gì tệ?”
Shohei cười khẩy đáp.
“Ờ, mày nói thì dễ rồi. Suy cho cùng thì đứa phải đối mặt với hậu hoạ đâu phải mày đâu.”
“Xời, không việc gì phải lo hết, bạn tôi ơi. Trước khi bóc ra thì còn khuya con nhỏ mới để ý thấy. Mà kể cả cứ cho là có đi, thì mày cứ việc nói cà rem đã bị như thế trước khi mày mua là xong rồi. Chưa kể, mày là người chi cơ mà. Ít nhất thì mày cũng xứng đáng trả đũa một chút cho số tiền đã mất của bản thân chứ.”
“Tao không biết liệu đó có phải là thứ trả đũa mình muốn hay không nữa…”
“Là nó chứ còn cái gì nữa.”
Shohei quay đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Mày ấy, không phải là cái cột điện, mà cũng chẳng giống vỏ ốc quế của cây cà rem đâu. Mày đôi khi cũng phải biết tự bảo vệ lợi ích cho bản thân đi. Cứng lên một chút cho tao coi! Bật lại con nhỏ đó!”
“…Một ngày nào đó con nhỏ khiến tao đủ điên tới tăng xông thì tao sẽ làm vậy.”
“Hể. Ờ, hẳn là sẽ có một ngày như thế…”
Shohei thở hắt, giọng chế giễu.
*
Giao nộp lại cây cà rem cho Koharu xong, tôi ba chân bốn cẳng chuồn khỏi trường. Sau đó, hệt như mọi ngày, tôi bắt chính con tàu đã đưa mình tới trường mỗi sáng để trở về nhà.
Nghĩ kĩ thì tuyến đường ấy tương đối ngắn. Tôi thường phóng tầm nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ hoặc chúi đầu vào nghịch điện thoại, để rồi tàu đã tới điểm xuống của tôi từ lúc nào chẳng hay.
Khi tàu tiến vào sân ga mà mình sẽ xuống, tôi đứng dậy và giơ vé đi tàu lên cho nhân viên lái tàu xem. Cơ mà giờ ông ấy đã nhẵn mặt tôi tới nỗi hành động này chỉ còn mang tính hình thức. Ông thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt để kiểm tra chiếc vé nữa.
Tôi nhấn nút “OPEN” nằm cạnh cánh cửa đôi và nhảy xuống khỏi tàu. Thứ chào đón tôi ngay sau đó vẫn là cái nắng như đổ lửa cùng với tiếng ve râm ran mà bản thân đã phải chịu đựng hồi ban sáng.
Chẳng mấy chốc, tôi đã có thể cảm thấy mồ hôi thấm qua chiếc áo sơ mi mình đang mặc và nhận ra bản thân đang thầm ước cho ai đó hãy mở rộng tuyến đường sắt. Như vậy thì tôi có thể tận hưởng chuyến tàu mát lạnh đầy sảng khoái cho tới tận cửa nhà.
Tôi đi bộ men theo đường kẻ màu trắng bên rìa đường, cố giữ cho đầu cúi thật thấp để không bị những tia sáng mặt trời chói chang không chút từ bi làm cho loá mắt.
Nếu cứ đi dọc theo con đường này, băng qua một đại lý phân phối gạo tư nhân và một trạm cứu hoả cũ chưa từng một lần mở cửa là sẽ tới căn nhà nhỏ của tôi.
Bây giờ mới là đầu hè, nhưng mặt đường trải nhựa màu đen đã sáng loá hệt như một tấm gương, toả sáng lung linh, trông chẳng khác nào đang được bao phủ bởi một lớp nước mỏng.
Tôi nhớ rằng mình đã có lần từng xem một chương trình tư liệu trên TV về hiện tượng ảo ảnh đường nhựa đặc biệt này[note45747], và rằng chúng chỉ xuất hiện khi nhiệt độ vượt ngưỡng 35 độ C.
35 độ C. Bảo sao cái nóng nó lại quá quắt tới vậy.
Quẹt mồ hôi trên trán, tôi ngước lên nhìn mặt trời. Đôi mắt tôi nheo lại, thể hiện sự phản đối kịch liệt. Cảm thấy quá chói chang cho nên tôi đã đưa tầm mắt của mình trở lại với con đường nhựa. Ấy chính là lúc “chuyện đó” xảy tới.
Qua kẽ mắt, tôi thoáng nhìn thấy bóng dáng một cô bé đứng xa xa nơi con đường. Tôi chết lặng, chớp mắt thêm vài lần nữa để đảm bảo rằng đó không phải là vệt đen do việc nhìn lên mặt trời gây ra.
Cô bé kia mặc một chiếc áo ba lỗ quá khổ, đi cùng với đó là một chiếc quần cộc bò, để lộ ra nước da rám nắng tự nhiên, và từ đuôi chiếc mũ lưỡi trai thò ra một chỏm tóc đuôi gà nho nhỏ.
Ngay cả khi nhìn từ xa thì vẫn không khó để thấy được đôi xăng đan cô bé đi từng có màu đỏ tươi, song giờ đã cũ sờn và bạc màu. Chính đôi xăng đan ấy càng làm nổi bật hơn bản tính thích phiêu lưu chân trời góc bể của cô bé.
“Anh thấy không? Đây là đường lằn ranh giữa nơi mưa và nơi tạnh nè!”
Cô bé nói, quay lưng lại với tôi, chỉ tay về nơi con đường bắt đầu toả sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Giọng cô bé êm ái và dịu dàng, song tai tôi vẫn bắt trọn được từng thanh âm. Chuyện đó không khiến tôi ngạc nhiên là bao, bởi mọi âm thanh khác trong buổi chiều hè đã bỗng chốc im bặt, kể cả tiếng ve kêu râm ran không dứt kia.
Một sự tĩnh lặng kỳ quái chợt bao trùm lên cả khu phố, gần như thể thời gian đã bị ngưng đọng lại.
Cô bé quay mặt lại với tôi và nở một nụ cười tươi tắn nhất và hào hứng nhất tôi từng được chứng kiến.
Là con bé. Karen – Em gái tôi.
“Nhìn xem nè, Kaoru! Lúc nào nước cũng khô hết trước khi anh với em tới kịp hết á! Nhưng nếu như chạy đủ nhanh thì có khi bọn mình vẫn kịp thấy chấm nước còn đọng lại trên mặt đường đấy!”
Một cảm giác déjà vu[note45748] ào ào chạy dọc cơ thể tôi một cách dữ dội.
Phải rồi, giờ tôi nhớ ra rồi.
Hồi ấy, vì không hề biết “con đường ướt sũng nước dưới bầu trời quang đãng không gợn mây” ấy là sản phẩm của ảo ảnh, cho nên hai anh em tôi đã vắt óc suy nghĩ để tìm lời giải và đi tới kết luận rằng: Nó bắt nguồn từ một loại đường ranh giới phân chia giữa mưa và nắng.
Giờ đây, khi đã là một học sinh cấp ba, việc giải thích hiện tượng “Ảo tượng” không phải là một việc gì khó khăn đối với tôi. Tôi muốn nói với con bé điều ấy, rất nóng lòng để giải thích cho con bé nghe.
Song, tôi lại không thể làm được.
Cơ thể tôi bị tê liệt, giống như bản thân đang chìm trong một giấc ngủ sâu, và tôi bất lực trong việc thốt ra bất cứ lời nào.
Lúc này, nơi duy nhất trên cơ thể tôi vẫn còn chuyển động là trái tim đang đánh trống dồn như sắp sửa xổ ra khỏi lồng ngực.
“Nè, có chuyện gì thế? Sao anh cứ đứng đực ra đấy vậy?”
Con bé cất tiếng hỏi.
“Nếu anh mà không qua đây thì em đi trước đây, kệ anh đấy.”
Karen một lần nữa quay lưng lại với tôi và bắt đầu rời đi.
Tôi cố gắng gọi con bé, nhưng vẫn như vậy, không một lời nào cất lên được. Thứ âm thanh duy nhất tôi có thể thốt ra từ cổ họng khô khốc của mình là tiếng thở khò khè.
“Quay lại, đợi đã, đừng đi mà”—Tất cả những lời muốn nói mà tôi cố gắng nhưng bất lực để có thể thốt lên ấy, chỉ có thể kẹt lại nơi lá phổi, bị cuộn xoáy cùng với những điều tôi vẫn chưa có cơ hội nói ra, tạo thành một màn sương độc.
Khoang ngực tôi bị cái thôi thúc muốn thốt ra tất cả thiêu đốt, nhưng tâm trí tôi lúc này đã quay cuồng với tốc độ chóng mặt tới nỗi quên đi cả thở, và đầu tôi dần trở nên nhẹ tênh.
Để rồi trước khi tôi kịp nhận ra, Karen đã biến mất vào làn sương nóng rực, lấp lánh mờ ảo lơ lửng trên bề mặt con đường nhựa.
Và thế là thêm một lần nữa, tôi bất lực trong việc ngăn con bé biến mất.
Sau đó, âm thanh đinh tai nhức óc của đàn ve bỗng chốc quay trở lại với âm lượng tối đa, cứ như thể chúng vừa mới trở về từ quãng nghỉ trưa.
Những giọt mồ hôi đã lịch sự chờ đợi trên đầu mi cuối cùng cũng chảy vào giác mạc tôi, và tôi theo phản xạ nhắm nghiền mắt lại để gột đi cảm giác đau nhói của muối lẫn trong mồ hôi.
Sau đó, tôi chạy thục mạng một mạch về nhà.