“Tôi không làm gì sai cả.”
“Thật vô phép tắc khi anh làm điều đó trước mặt Điện hạ và khách của chúng ta! Đi theo tôi ngay!” Sheila lôi Pel ra khỏi phòng, mắng anh ấy một cách gay gắt nhất là điều mà bà ấy hiếm khi làm. Và vì một lý do nào đó, khi nhìn Pel rời khỏi phòng lại mang tới một sự bất mãn tới Levisia. Tinh thần của anh ấy có gì đó khác thường ngày.
“John, cho ta gửi lời xin lỗi vì ..”
“Không cần đâu, thưa Điện hạ. Tôi hiểu là người hầu của người không hài lòng với tôi. Dù sao tôi đã từ bỏ việc chữa trị cho chủ nhân anh ấy” Vị bác sĩ xua tay và cười “Tôi đã rất xấu hổ, thưa Điện hạ. Đó là lý do tại sao tôi lại rất mừng khi người tỉnh lại với tình trạng khỏe mạnh.” Với cây gậy trong tay, vị bác sĩ cúi đầu rất thấp về phía cô. Levisia bảo rằng ông ấy không cần phải lịch sự như vậy và cho ông ấy rời đi.
“Điện hạ, xin đừng đối xử quá khắt khe đối với người hầu của người.”
“Hm….”
Khi Levisia không trả lời, ông ấy cười nhạt và rời đi. Cô chắc chắn rằng Pel đang phải nghe thuyết giáo từ Sheila, nhưng cô không thể để việc này tiếp diễn. Những gì anh ấy làm lúc vừa nãy hơi quá so với cách anh ấy cư xử thường ngày. Và cô, ít nhất thì cũng cần biết lý do tại sao. Nếu anh ấy làm thế vì lo lắng cho cô, có lẽ cô sẽ cân nhắc lời khuyên từ John.
Levisa đứng dậy khỏi ghế và đi ra khỏi phòng. Cung điện nơi cô sống thuộc một phần của khu đất hoàng gia, từng là nơi những người hầu sống. Vì nó từng là nơi ở của người hầu, nơi đây không quá lớn cho cô để tìm một ai đó…
“A, cuối cùng cũng tìm thấy.”
Ngay khi cô vừa bước xuống cầu thang từ sảnh chính, cô nghe thấy một giọng nói xa lạ. Giọng nói không ở cách xa cô; Nó là của một cậu nhóc đang nhìn lên cô từ đầu cầu thang. Bức tường nhìn như một khoảng bầu trời xanh lạnh lẽo đang ngày càng cao lên và bị bẻ cong khỏi hình dạng ban đầu. Và sau đó một lời chào thân thiện, ngọt ngào như thể họ đã quen nhau được ít nhất một thập kỷ vang lên.
“Xin chào chị gái.”
Cô ngay lập tức nhận ra cậu nhóc này.
Anh ta là hoàng tử, ngôi sao thứ sáu đầy triển vọng của đế quốc, Siaphyl Bear Kraiden. Lớn lên bởi tình yêu và được yêu quý bởi tất cả mọi người. Mặc dù là người trẻ nhất, anh ta đã là một ‘Kraiden’ vì anh ta đã thể hiện những khả năng xuất chúng của mình. Không như cô, người ở độ tuổi 19 và có rất ít sự chú ý tới. Nói một cách đơn giản, họ không có một mối liên hệ nào cả.
“Tại sao anh ta lại gọi mình là chị? Chúng ta thậm chí còn chưa bao giờ gặp nhau’ Và đấy cũng chưa phải là điều bất thường duy nhất ở anh ta. Anh ta đang làm gì ở đây? Đây không phải là nơi mà một hoàng tử được yêu quý nên lui tới. Nơi ở của Levisia nằm trong khu hẻo lánh nhất của cung điện. Không những không được chăm sóc, mà nó còn chẳng có bất cứ thứ ánh sáng nào chiếu tới.
“Thưa Điện hạ” Levisia cố kìm lại. Cô biết vị trí của mình ở đâu; Cô không ở một đẳng cấp mà cô có thể nói chuyện thân thiết với vị hoàng tử này được.
“Làm ơn đi mà chị, chị có thể nói chuyện thoải mái với em mà.”
Siaphyl dễ thương hơn cô nghĩ. Rõ ràng cái cách anh ta gọi cô là “chị”, và cái cách anh ta không hề bỏ cuộc sau câu chào hỏi trang trọng và cứng nhắc của tôi. Điều đó lý sao anh ta được mọi người yêu quý kể cả khi còn rất nhỏ. Ngay cả thế, cô cũng không có thời gian để ngưỡng mộ điều đó.
“Có lẽ sẽ là vào lần tới. Cho đến lúc đó…”
“Chị đang bận lúc này à?” Siaphyl nắm lấy góc tay áo của cô khi cô bước qua anh ta. Khi anh ta nhìn cô với đôi mắt xanh đó, ngay lập tức Levisia hiểu đã sao người khác hành đồng như thể họ sẽ đánh cắp cả những vì sao cho anh ta.
‘Một Chú mèo đi hia sao?”
Đôi mắt của Siaphyl rất giống Chú mèo đó. Nhưng cô sẽ không mềm lòng bởi chúng đâu vì vị hoàng tử dễ thương này đang che giấu đi bản chất thật sự của mình. Anh ta là một con sói đội lốt cừu. Siaphyl sẽ trở thành một kẻ đáng sợ vào một ngày nào đó, kẻ sẽ giết tất cả những anh chị em vô danh của mình, bao gồm cả cô.
“Đúng thế, tôi rất bận lúc này.”
Sau câu trả lời của cô, bàn tay nhỏ ấy buôn tay áo cô ra.
‘Mình đã làm được chứ? Mình hy vọng mình sẽ không bao giờ đụng độ anh ta lần nữa.’ Siaphyl là người đứng đầu danh sách những người cô cần phải né tránh bằng mọi giá. Cho tới lúc cô an toàn thoát khỏi lâu đài và cả sau đó nữa, bởi vì cô biết về tương lai của anh ta, anh ta là kẻ sẽ truy lùng người kế vị kể cả khi kẻ đó đã từ bỏ quyền kế vị. ‘Sự thật là, anh ta rất nguy hiểm.’ Là một Chú mèo đia hia thì sao chứ, cô cần phải cứu lấy bản thân đã.
“Liệu có cách nào để em giúp chị không?”
“Không” Câu trả lời cộc lốc và khô khan, Levisia đang che giấu ý định thật sự của cô. Cô hy vọng mình sẽ không bị nhìn thấu, cầu nguyện cho mạng sống của cô.
Siaphyl dường như chìm đắm trong suy nghĩ của mình một lúc, nhưng anh ta lập tức trả lời với nụ cười rạng rỡ, “Vậy thì em sẽ lại tới vào lúc khác thưa chị ạ. Em không hề biết chị đang bận và ghé thăm không báo trước. Cho em xin lỗi.”
‘Vào lúc khác?’
“Lần tới, hãy hứa với em là chúng ta sẽ trò chuyện thật thoải mái.”
Với lời nói đó, anh ta nhanh chóng nở một nụ cười thơ ngây và nhanh chóng rời cầu thang trước khi cô đuổi kịp anh ta. Anh ta bước đi quá nhanh, và cô không thể di chuyển một chút
nào cho tới khi Siaphyl rời khỏi nơi ở của cô.
“Chuyện gì vậy …?”
Levisia có thể nghe được âm thanh đổ vỡ của cái kế hoạch rời khỏi cung điện.
Có lẽ, nó chỉ là một cảm giác mà thôi.