Quay trở lại thời gian vào cái lúc mà Levisia tỉnh dậy sau giấc ngủ dài tận hai tuần.
“...Phyl.”
“Siaphyl.”
“.…Ồ, vâng. Anh đang gọi người em trai này sao?” Siaphyl quay lại nhìn với nụ cười trên môi. Cái cau mày lập tức biến mất trên khuôn mặt của vị Hoàng tử thứ mười tám khi anh nhìn thấy khuôn mặt của Siaphyl và đáp lời “Tại sao em có vẻ giật mình thế?”
“Ồ, em á?”
“Đúng thế. Em giật nảy cả mình lên kia mà.”
“Hmm…em không biết.” Siaphyl nghiêng đầu suy tư, Hoàng thứ mười tám vò tóc cậu rối bù. “Em trai ạ, đầu óc của em để đi đâu ấy.” Siaphyl chỉ nở một nụ cười đáng yêu với mái tóc rối của mình.
Siaphyl Bear Kraiden, vị hoàng tử út luôn được mọi người yêu quý. Là con trai của vị hoàng đế đương nhiệm, anh sở hữu một trí tuệ sáng suốt và có những năng lực đặc biệt, vào một năm trước, khi chỉ mới mười ba tuổi, anh
đã được ban tặng cái tên ‘Kraiden’. Anh được mọi người yêu mến vì anh đối xử với những anh chị em vô danh khác và Kraidens giống nhau, trái ngược với những Kraidens khác. Có một sự khác biệt giữa ‘những
Kraidens thực sự’ và những người không, và Siaphyl là người duy nhất không chịu ảnh hưởng của ranh giới ấy. Vì lý do này, đó là một lợi thế khi trở thành người trẻ nhất được
mọi người ngưỡng mộ. Tất nhiên, đối với Siaphyl nó có chỉ có thế.
‘Điều này thật phiền phức.’
Siaphyl khẽ nhíu mày khi việc bị vò đầu vẫn tiếp diễn. Anh sẽ để nó tiếp tục như thế lâu hơn vào ngày nào đó nhưng không phải hôm nay. Cậu bé một lần nữa giả bộ làm khuôn mặt rạng rỡ của một đứa trẻ, nắm lấy cổ tay của vị Hoàng tử thứ mười tám. Việc vò đầu thô bạo bị dừng lại đột ngột.
“Này anh trai!”
“Hả?”
“Anh có cảm thấy điều gì kỳ lạ vừa rồi không?”
“Kỳ lạ? Ý em là gì?”
Siaphyl nhớ lại cảm giác mà anh cảm thấy được trong một khoảnh khắc lúc nãy. Tóc dựng lên và thứ gì đó rờn rợn trên lưng, từ gì để miêu tả cảm giác đó nhỉ? Một cảm giác kỳ lạ? Không, giống như là….ớn lạnh. Đúng, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh cảm thấy ớn lạnh.
“Ôi trời, chỉ là bữa tối diễn ra quá muộn mà nó khiến em đã quá mệt để suy nghĩ rồi sao? Đúng là trẻ con mà.’
Siaphyl nở một nụ cười. ‘Đúng là tên ngu.’
Vị Hoàng tử thứ mười tám là một tay ăn chơi có tiếng. Tất cả những gì anh ta làm là những trò đùa thô tục, thở, ăn, và đi đại tiện. Anh ta bị coi là một kẻ ăn bám hoàng gia và thậm chí còn bị một số người hoàng tộc ghét bỏ.
‘Tôi thậm chí còn chẳng trông đợi gì vào việc anh cảm nhận được nó cơ.”
Cái rùng mình đó chỉ có thể cảm nhận được bởi những người có tinh thần nhạy bén như anh. Siaphyl định thần lại và dụi dụi mắt. Anh sẽ lấy một cái cớ để thoát ra khỏi tình cảnh này.
“Anh nói đúng. Em hơi mệt một chút.”
“Đúng thế. Đi ngủ đi nhóc. Đó là cách em sẽ trưởng thành lên giống anh.”
“Vậy thì ngủ ngon nhé, anh trai.”
“Ý em là sao? Đêm của anh mới vừa bắt đầu thôi. Đấy không phải là thứ em cần biết.”
Tất nhiên, Siaphyl liếc một cái nhìn khinh bỉ vào nụ cười khẩy của Hoàng tử thứ mười tám và quay người bỏ đi.
“Ồ và hãy gửi cho chị gái xinh đẹp của chúng ta, Nhị Công chúa về tin của anh nhé. Anh sẽ làm nó nhưng cô ấy rất ghét nhìn thấy anh.”
‘Nếu tôi đưa cho cô ấy tin về anh, đó sẽ những lời nói cuối cùng của anh đấy.’ Nhưng Siaphyl không nói lên điều đó và thay vào đó lại trả lời rằng “Được, em sẽ làm.” Ngay sau đó, Siaphyl rời khỏi nơi của Hoàng tử thứ mười tám. Và không như những gì anh nói trước đó, anh đi vòng quanh khu đất của hoàng gia thay vì trở về thẳng cung điện của mình. “Mình cần tìm hiểu xem đó là gì.”
Nó chắc chắn chỉ ở đâu đó quanh đây. Anh phải là người đầu tiên tìm ra trước anh em mình. Đôi mắt của Siaphyl sáng lên lấp lánh.
***
Levisia được bác sĩ ghé thăm ngay sau buổi sáng.
“Ta đã nói là ta ổn mà.”
Trong khi bác sĩ kiểm tra mạch, cô nhìn chằm chằm vào Sheila đang khăng khăng đòi gọi bác sĩ. Bà ấy cứ kiên quyết giữ vững ý định của mình. Levisia biết bà ấy luôn phớt lờ khi cô nói rằng cô không sao và lại nói với bác sĩ rằng: “Cô ấy gần như là đã thức từ đêm qua.”
“Hm….” Bác sĩ liên tục kiểm tra mạch của cô và hỏi xem có chỗ nào cảm thấy khó chịu không. Cô chỉ được thả tự do sau khi liên tục khẳng định rằng mình hoàn toàn ổn.
“Hả…Thật đáng kinh ngạc” Bác sĩ lẩm bầm.
“Điện hạ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sao?”
“Không, hoàn toàn ngược lại. Lần trước tôi gặp cô ấy, cô ấy dường như không có tiến triển gì, nhưng bây giờ cô ấy đã bình phục hoàn toàn. Thật đáng kinh ngạc với cái cách cô ấy đã hồi phục nhanh như thế.
“Ôi trời…
Levisia cảm thấy tự hào khi Sheila thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù cô tự khẳng định rằng mình ổn, nhưng có sự xác nhận từ bác sĩ khiến cô tin tưởng hơn.
“Điều đó rất tuyệt. Trừ khi cô ấy uống nước từ con suối trong khu rừng cổ tích. Không, máu của rồng….Đây đích thị là một phép màu.” Khi vị bác sĩ hãy còn đang kinh ngạc,
Pel nói “Tất cả là nhờ phước lành từ Tiên vương đối với Điện hạ.”
“Pel nói phải.”
“Làm ơn, không thể nào có thứ gì hoành tráng hơn để đến thế xảy ra với tôi đâu.” Khi Levisia lặng lẽ thả tay áo xuống, bác sĩ bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình và đưa ra câu trả lời: “Dù thế nào đi nữa, tôi rất vui vì người đã bình phục.”
“Đây không phải là điều mà một người chẳng làm cái thá gì nói trước khi chuẩn bị rời đi.”
“Cẩn thận lời nói, Pel!”
Đôi mắt của Pel từ từ lướt qua cô và nhìn vào bác sĩ. Đôi mắt vàng thường mờ ảo của anh, vì lý do nào đó lại sáng lấp lánh và trở nên sắc bén.