Ngày hôm đó, cuối cùng thì Levisia cũng gặp được Pel, cô không thể nói gì. Lý do rất đơn giản: Khi Pel đến chỗ cô, anh đã xin lỗi trước khi cô kịp thốt ra lời nào. Chà, không còn gì để nói khi một người thừa nhận lỗi lầm của họ. Cô chỉ đơn giản là đưa cho anh ấy một câu trả lời sáo rỗng “Đừng làm như thế nữa.”
Và kể từ ngày đó, có một điều đã thay đổi.
“Chị có ở đó không chị ơi?” Siaphyl ló đầu qua khe cửa và mỉm cười.
Đúng thế, sự thay đổi này mang đến góc nhỏ của cô, sự hiện diện của một vị khách. Nhưng trong số tất cả mọi người trong đế quốc này, vị khách này lại là Siaphyl Bear Kraiden - Người mà cô cần tránh nhất. Để không tỏ ra thất lễ, cô ấy chào anh ta bằng cái gật đầu. “Chị hôm nay vẫn đang đọc sách.”
Siaphyl thậm chí đã đến phòng ngủ của cô. Lý do rất đơn giản: Xô không bao giờ rời khỏi phòng ngủ.
“Và chị luôn nằm trên giường.”
“Xin hãy hiểu cho. Tốc độ hồi phục của tôi rất chậm. Và không có nhiều chuyện để làm.”
Và cô sẽ gặp rắc rối với Pel nếu cô tự ý đi ra khỏi phòng. Anh ấy khó chịu mỗi khi cô bước ra khỏi giường. Bất chấp lời xác nhận từ bác sĩ rằng cô hoàn toàn bình phục, anh ấy vẫn bảo vệ quá mức cần thiết.
‘Mình cho rằng là bởi vì mình chưa bao giờ bị ốm’. Cô bất chợt lại nghĩ tới Pel, người đang ở đâu đó trong cung điện lúc này. Ngay sau đó, cô lại cảm thấy có một đôi mắt vô hồn đang nhìn chằm chằm vào mình. Khi cô quay lại để hỏi, Siaphyl dường như bị giật mình và cười “Chị biết không?”
“Biết gì cơ, thưa Điện hạ?”
“Chị có mùi như một khu rừng tươi mát ấy chị yêu.”
Rừng sao? Cô nhìn xuống cơ thể mình và ngửi, nhưng không ngửi thấy mùi gì. Tất nhiên, người ta không thể ngửi thấy mùi của bản thân, nhưng cô không nghĩ rằng cô có mùi giống một khu rừng như anh ta nói.
“Có thể là bởi vì bình hoa này chăng?” Cô chỉ vào bình hoa cạnh giường mà Pel mang đến. Siaphyl cười giống như anh ta đã nghe một câu đùa.
“Không. Nó phát ra từ người chị, chị ạ.”
“Không thể nào…” Cô chưa bao giờ đặt chân vào bất cứ khu rừng nào, và nước hoa cô dùng cũng không có mùi giống thế.
“Bất cứ khi nào ở bên cạnh chị, em cảm thấy mình đang ở bên cạnh Cây Tiên vì mùi thơm của chị.”
‘Cây tiên, ể?’ Levisia mới chỉ nhìn thấy nó vài lần từ xa. Rừng Tiên là khu rừng được bảo vệ cẩn mật nhất trong số các khu rừng hoàng gia và rất khó để đi vào, chưa kể đến việc nhìn thấy Cây Tiên, thứ cây lớn nhất trong rừng. ‘Anh ta muốn nhìn thấy Cây Tiên sao?” Họ nói rằng những người được Tiên Vương ban phước sẽ lôi cuốn đến Cây Tiên. Cô cũng cảm nhận được điều đó và đã đến để nhìn nó từ xa. Nếu Siaphyl cũng cảm thấy thế, anh ta có thể đến và nhìn nó.
Levisia quyết định nói cho anh ta biết suy nghĩ của mình. “Nếu người muốn nhìn thấy Cây Tiên, thì người có thể đi tới và nhìn nó không?”
Siaphyl lại cười một lần nữa “Em luôn luôn muốn nhìn cái cây đó, nhưng không phải vậy. Em có thể dễ dàng đến xem bất cứ khi nào em muốn.”
Đúng vậy, đặc quyền của Kraiden cho phép điều đó. Cô đang suy nghĩ thì ánh mắt của Siaphyl đột nhiên thay đổi.
“Tất cả em chỉ muốn nói là em thích chị và cảm thấy thoải mái mỗi khi ở cạnh chị. Đó là tất cả những gì chị cần biết đến lúc này.”
‘Đến lúc này?’ Đây không phải là từ duy nhất anh ta nói để khơi dậy sự tò mò của cô.
“Làm sao khi mà chị lại có mùi thơm đến vậy trong khi nơi này lại bốc mùi hôi khủng khiếp?”
“Nó hôi sao?” Levisia nhíu mày. Nơi ở của cô ấy đã từng bị bỏ hoang, nhưng nó không hôi. Pel và Sheila chăm sóc nơi này không ngừng nghỉ.
“Chị không biết à? Nơi này có mùi tanh tưởi.”
Làm sao có thể khi ở đây còn chẳng có lấy một cái ao? Levisia bắt đầu hoài nghi về khứu giác của anh ấy. “Điện hạ chắc hẳn tất nhạy cảm với mùi hương.” Từ việc cô có mùi như một khu rừng và nơi ở của cô có mùi tanh - tất cả chúng chỉ đơn giản là mùi mà thôi.
“Em á? Em không chắc lắm, thưa chị.”
Nhưng điều khiến cô sợ hãi nhất là khi Siaphyl chuyển từ ranh mãnh sang điệu bộ ngây thơ. ‘Mình không thể đọc được suy nghĩ của anh ta.’ Tại sao Siaphyl lại đi dạo với một người tầm thường như cô? Sự xuất hiện kỳ lạ không được cuốn sách đề cập tới.
[Siaphyl Bear Kraiden, người cuối cùng trong số những Kraiden đã sát hại hàng loạt những anh chị em vô danh của mình.]
Trong cuốn sách, anh ta được gọi là một con chó điên. Với suy nghĩ rằng cậu nhóc này được yêu quý bởi tất cả mọi người, một ngày nào đó sẽ lấy đi mạng sống của cô khiến cô ớn lạnh. ‘Mình có nên cố làm thân với anh ta để cứu mình không?” Nhưng điều đó không đáng để cô vứt bỏ niềm kiêu hãnh của mình…Không, không hẳn thế. Nó là điều vô ích cho dù cô có cố gắng đến đâu. Ngay cả những người yêu mến và tôn thờ Siaphyl như em trai của họ thì bọn họ cũng chết ở phần cuối cuốn sách. Anh ta vờ như chấp nhận sự yêu thích của mọi người, nhưng anh ta có thể đang cười nhạo bọn họ.
Cô lật từng trang sách để xóa tan đi sự phiền muộn trong tâm trí mình.
“Chị đang đọc gì hôm nay thế, thưa chị?
Cô nhìn chằm chằm vào những trang giấy một lúc. Thỉnh thoảng, khi Siaphyl ngây thơ hỏi một câu như vậy, cô không thể nói lên lời. Chúng khiến cô tự hỏi liệu cô có bị cuốn vào một cuốn sách đến mức đánh giá sai mọi người hay không.