Chương 25
“Lidan Serge, cút.”
“Thật là một cách chào hỏi tuyệt vời đấy, thưa chị.”
“Ngươi không nghe thấy ta nói gì sao? Ta không muốn thấy bản mặt của ngươi thêm một giây nào nữa.” Khi Elizabeth giận dữ nói, Lidan vẫy tay chào cô. “Ta đến cũng không phải để gặp Nhị công chúa.”
‘Chẳng phải anh ta vừa nói với mình rằng anh ta tới đây để gặp cô ấy sao?'
“Trên đường tới đây, tôi thấy một vài thằng khốn đang lôi kéo Thỏ Con của chúng ta.”
Anh ta chắc chắn đang nói về Vager. Anh ta đã gọi hắn là em trai trong vài giây trước; và bây giờ, anh ta đang gọi Vager là một thằng khốn.
“Tại sao anh lại nói ra điều đó…”
“Ngươi vừa nói gì cơ?”
Ngay sau đó, Elizabeth bất ngờ phản ứng như muốn giết người. Một tia sáng bùng lên trong không trung. Khi Levisia quay về phía Elizabeth, cô nhận ra cô ấy đã giải phóng sức mạnh; đó là một dòng điện. Mái tóc vàng gợn sóng của Elzabeth bay bay trong không khí như thể có gió thổi vào thư phòng. Lidan thoáng rụt người lại trước cảnh tượng đó nhưng ngay sau đó đã bật cười như thể đó là chuyện rất buồn cười.
‘Vẻ ngoài cô ấy hài hước đến thế sao?’Levisia chỉ muốn ra khỏi cung điện này. Cô cảm thấy mình cần phải rời khỏi phòng trước khi có chuyện gì đó xảy ra. ‘Điều gì sẽ xảy ra nếu mình bị điện giật khi đứng cạnh Lidan?” Sợ hãi trước cảnh tượng đó, cô từ từ đứng cách xa Lidan.
Lidan lại lên tiếng, không nhận ra tình hình xung quanh. “Công chúa hẳn là rất thích thú với Thỏ Con nhỉ. tôi thấy cô đã giữ cô ấy ở bên cạnh suốt mấy ngày qua.”
Thích thú? Levisia cũng cảm thấy như thế. Làm gì có chuyện một người tính toán như Elizabeth lại giữ cô ở bên cạnh mà không có lý do nào cả. Vấn đề là, dường như cả Levisia và cô ấy đều không biết lý do tại sao.
“Hãy để ý tới những thứ ở xung quanh. Là tôi thì chắc hẳn sẽ không để Thỏ Con lộ diện như vậy khiến rác rưởi cũng có thể vây quanh cô ấy."
Với sự khiêu khích của Lidan, sức mạnh của Elizabeth thậm chí còn tăng lên một cách đáng sợ. Tóc cô ấy sáng như con Pikachu, người sắp sửa tung ra một triệu vôn.
‘Mình phải trốn thôi!’ Levisia lùi bước, cố gắng thoát khỏi tầm mắt của Elizabeth và Lidan. Lưng cô vừa chạm phải cánh cửa liền bị bắt gặp.
“Đứng lại đó, Levisia.”
“Em tính đi đâu, Thỏ Con?”
Cả hai người bọn họ đều quay qua nhìn cô cùng một lúc. Khoảnh khắc này còn đáng sợ hơn cả một bộ phim kinh dị được phát sóng vào đêm mùa hè.
‘Tội nghiệp Thỏ Con. Làm thế nào mà em ấy lại có được sự ưu ái trong mắt của Elizabeth?’ Lidan nhìn Levisia với vẻ mặt đầy thương hại.
‘Anh không nên chưng khuôn mặt đó với tôi!’ Ngay khi Levisia nhướn mày đầy thách thức, Elizabeth bật dậy đá văng chiếc ghế của mình. Crash! Ngay lúc đó, Lidan nháy mắt với Levisia.
“Chà, công việc của tôi đã hoàn thành, vì vậy…”
‘Chờ đã, anh ta định rời đi sau khi đã khuấy động bầu không khí thành hỗn loạn thế này?’ Trước khi kịp nhận ra, Levisia đã nắm lấy cánh tay đang nắm lấy tay nắm cửa của Lidan. Cô nhìn anh, ‘đưa tôi đi cùng anh’, nhưng anh ta chỉ thì thầm. “Anh đã không nhận ra rằng, việc không được nhìn thấy em trong những ngày qua khó khăn nhường nào đấy, Thỏ Con à.”
‘Đó chắc chắn không phải là lỗi của tôi!’
“Nếu anh rời đi như thế, sẽ khó gặp lại tôi hơn đấy.”
“Vậy thì anh sẽ đến tìm cho đến khi anh gặp được em.”
Thật là một kẻ vô vọng!
“Vậy thì. Chúc mừng, chị gái.”
Sau khi khiến Elizabeth tức điên, Lidan lạnh lùng rời đi, để lại Levisia một mình với cái người đang sắp bùng nổ kia. Levisia cảm thấy mình như một con mồi bị ném vào hang của một con thú săn. Một con thú săn mồi cực kỳ đói khát ở đó.
Khi cô đang nín thở, Levisia nghe thấy giọng nói của Elzabeth.
“Tên khốn.” Cô ấy buông cây bút đang cầm trên tay. Nó đã cháy rụi và trở thành một đống tro tàn, chẳng mấy chốc đã bay đi theo làn gió.
“Hắn ta đâu rồi?”
Giọng cô ấy như thể sắp giết người đến nơi.
* * *
Ngày hôm sau, Levisia đến cung điện chính, nơi Elizabeth đang ở như thể cô đang đi làm vậy. ‘Mình phải tiếp tục làm việc này cho đến khi nào..?” Mỗi ngày bắt đầu bằng việc mở chiếc hộp do Elizabeth gửi tới, tưới cây và bận rộn chuẩn bị.
Và cô sẽ phải đi vào cung điện chính với tất cả sự chú ý mà cô không hề muốn.
Cô đi về phía cung điện một cách miễn cưỡng, và khi cô đến lối vào, đôi mắt cô mở to. Không như những ngày khác, sân cung điện vắng tanh. “Hôm nay cung điện chính nghỉ sao?’ Elizabeth sẽ nói cho cô nghe nếu điều đó xảy ra. Levisia băng qua con đường vắng và bước lên cầu thang. Sau đó, cô nhìn thấy những lính canh cung điện ở đồn của họ như thường lệ. ‘Vậy là họ không được nghỉ.’
Cô cho họ xem vé vào cung điện và họ gật đầu đồng ý. “Xin lỗi, có chuyện gì xảy ra vào ngày hôm nay sao?” Cô hỏi, chỉ chỉ về phía sau. Các lính canh nhìn nhau và lắc đầu.
“Chúng tôi cũng không biết.”
“Điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây từ khi chúng tôi làm nhiệm vụ.”
Vậy ra đây là một sự cố bất thường. Levisia liếc nhìn họ và cúi chào. Chỉ khi đến thư phòng của Elizabeth, cô mới biết ai đã quét sạch sân trong cung điện.
Khi Levisia bước vào cánh cửa do người hầu mở, Elizabeth không làm công việc của mình như bình thường mà đang nhìn ra ngoài cửa sổ như thể đợi ai đó và quay lại nhìn Levisia.
“Con đường mà cô tới có yên bình không?”