Khi đầu ngón tay của Levisia chạm vào Đá tiên, nó bắt đầu rung chuyển.
Sức mạnh của một người được đo bằng độ bão hòa màu sắc mà viên đá thay đổi. Elizabeth nổi tiếng vì nàng có thể đổi viên đá thành một màu vàng đậm, đại diện cho sức mạnh hủy diệt của nàng là điều khiển điện.
Mặc khác, Levisia….
“Thật không vậy.”
“.….”
“Ngươi yếu không tưởng được.”
Viên đá không thay đổi màu sắc; thực ra thì, viên đá vẫn giữ nguyên màu sắc vốn có của nó: màu xanh lục sáng. Nó không cho thấy bất kỳ một thay đổi nhỏ nhất nào về màu sắc của nó.
“Đúng như ta nghĩ. Ngươi không có bất kỳ sức mạnh nào.” Elizabeth xua tay. Tuy nhiên, câu trả lời từ viên đá đã khiến cô nhẹ nhõm hơn. Levisia thở phào và hỏi, “Vậy thần rời đi được chưa?”
Elizabeth nhăn mặt. “Ý ngươi là gì? Ta không được khỏe nên hãy ở lại chăm sóc ta đi.”
‘.…Hả?’
* * * /
Đã ba ngày từ khi Elzabeth nói rằng nàng ấy ‘không được khỏe’, và do đó, Levisia phải đến cung điện của nàng để chăm sóc nàng ấy.
‘Mình đã làm gì trong kiếp trước để phải hứng chịu những điều này?’Tất cả những gì Levisia làm là đến phòng của Elizabeth và nhìn cô ấy làm việc. Khi chán, cô sẽ nhìn quanh thư viện ở trong phòng của Elizabeth….và ăn với cô ấy khi đến bữa.
‘Có lẽ trong mắt người khác người khác, mình mới là người được chăm sóc. Chà, ít nhất thì mình đã không phải gặp Lidan và Siaphyl nhờ những thử thách này…’
“Nhìn xem, hôm nay cô ta lại đến kìa.”
Đã ba ngày kể từ khi cô thu hút những sự chú ý mà cô không mong muốn. Một nhóm người xúm lại thì thầm với nhau, chăm chú nhìn Levisia. Cô chẳng buồn liếc nhìn họ và chỉ bước đi vội vã.
Cung điện chính, nơi Elzabeth đảm nhận trọng trách hoàng gia của mình liên tục có nhiều người ra vào, phần lớn là do hầu hết các nhân vật lỗi lạc luôn tụ tập tại đây. Tuy nhiên, khi nhận ra sự hiện diện của Levisia vào ngày thứ ba tại nơi này, mọi người ở đây đã tham gia vào những trận đấu khẩu đầy khiêu khích về cô.
“Người xếp hàng phía sau kia là ai?”
“Ta chưa bao giờ nhìn thấy cô ta? Cô ta đến từ gia đình nào?”
“Ta có nên xếp hàng ở đấy không?”
Họ thậm chí còn không biết cô ấy là công chúa. ‘Chà…Thậm chí mọi quý tộc khác đều có thể không biết rõ nhau, vì vậy không có gì đáng ngạc nhiên.’ Khi cô đẩy nhanh tốc độ của mình lên, cố ý phớt lờ họ, một người nào đó đột nhiên bước tới trước mặt cô.
Khi Levisia nhìn lên, một trong những người đàn ông bàn tán về cô khi cô đi ngang qua đang đứng trước mặt cô, với nụ cười ngượng nghịu nở trên môi. “Ừm..., chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”
“Tôi xin lỗi?”
“Sẽ không lâu đâu, ta chỉ cần một chút thời gian.”
Sau đó, cô nhận thấy có một nhóm người đang từ từ tiến lại phía sau lưng anh ta. ‘Chết tiệt, mình bị giữ lại rồi.’ Levisia cảm thấy xấu hổ, cô lắc đầu. “Tôi xin lỗi. Tôi phải đến đó trước 11 giờ.”
“Bây giờ là 10:50”
‘Tại sao hắn ta lại thô lỗ thế?’ Levisia hẳn đã cảm nhận được chính xác điều anh ta muốn khi anh ta mỉm cười và nói rằng đó là một sự nhầm lẫn. ‘Tôi không có tâm trạng để cười..’ Khá mệt mỏi, vì thế cô quyết định nhượng bộ và gật đầu, “Chúng ta có thể nói chuyện.”
“Ồ, cô đến từ gia đình nào?”
Cô nhìn anh ta chằm chằm không nói lời nào. Levisia đã biết người đàn ông này là ai.
Hoàng tử thứ mười sáu, Vager Roffle. Mặc dù lớn tuổi hơn cô, nhưng anh ta gia nhập hoàng gia muộn hơn Levisia. Điều này sẽ khiến anh ta khá xấu hổ, nhưng cô cần phải tiếp tục. “Tôi là-”
“Hey, Thỏ Con?”
Một giọng nói quen thuộc cắt ngang phát ra từ phía sau. Khi cô quay lại, Levisia thấy Lidan đang mỉm cười và vẫy tay với cô. “Cuối cùng thì anh cũng tình cờ gặp được em. Hôm nay em cũng sẽ đến thư phòng của Elizabeth?”
“T-Tam Hoàng Tử điện hạ?” Đôi mắt Vager mở to, không phải vì Levisia mà là vì Lidan. Khi Lidan nghe thấy tên mình, anh ta chớp chớp mắt và hỏi cô, “Đây là ai? Em có biết anh ta không? Anh không biết người này.”
Nói dối, Levisia nghĩ. Không thể nào Lidan, người ngay lập tức nhận ra cô, lại không biết Vager. Ít nhất thì sức mạnh của anh ta cũng đo được là ba.
“Đây là Vager Roffle, thưa điện hạ.”
“Hả, gì cơ?”
Vager không đoán được rằng Levisia biết tên mình, anh hoang mang và chỉ tay về phía cô. Ngay sau đó, Lidan nắm lấy và gập ngón tay anh ta xuống, mỉm cười. “Đây là Công chúa thứ mười lăm, Levisia White. Ít nhất thì chúng ta cũng phải biết mặt nhau chứ, em trai.”Sau đó, Lidan duỗi tay về phía Levisia sau khi giới thiệu cô với Vager, “Vậy thì ta đi chứ, em gái?”
“Tôi không cần nắm tay.”
“Em đang quá cứng nhắc đấy, anh đã không gặp em lâu rồi mà.”
Ngay sau đó, Levisia bước vào cung điện chính với Lidan, bỏ lại Vager với khuôn mặt nhợt nhạt. Vì lý do nào đó, Lidan đi theo sau Levisia giống như lúc anh ấy ở trong cung điện của cô.
“Anh không có một công việc ưa thích nào sao?”
“Có một vài thứ anh cần phải làm trước khi làm công việc khác.”
‘Đáng ra tôi không nên hỏi.’
Cô vội vã đến thư phòng của Elizabeth. Khi Levisia gõ cửa, cô nghe thấy một giọng nói bảo cô đi vào.
“Anh cũng sẽ đi vào sao?”
“Anh cũng có thể thấy mặt Elizabeth của chúng ta khi anh tới đây mà.”
‘Tôi không nghĩ rằng anh thân thiết với cô ấy đến mức nói rằng ‘Elizabeth của chúng ta.’
Đúng như cô dự đoán, khi Elizabeth nhìn thấy Lidan bước vào cùng với Leivisa, cô ấy lập tức ra lệnh cho anh rời đi.