Chương 11
Nhóm dịch Thiên Sơ Các
Trans: Lú
Beta: Lam
‘Liệu mình có xấu tính quá không nhỉ? Đã hai ngày kể từ lần cuối Siaphyl ghé thăm rồi.’
Levisia nghĩ thầm rồi ngáp một cái rất dài. Đó lần cuối cùng cô nhìn thấy cậu ta - cái ngày mà cô bắt cậu phải làm công việc đồng áng, điều đó hẳn là quá sức đối với một vị hoàng tử út được mọi người cưng chiều. Kể từ hôm đó, Siaphyl đã không đến nữa, vì vậy không có gì sai biệt khi mọi chuyện diễn ra như thế này. Điều này tốt hay xấu nhỉ? Đó không phải là một kế hoạch tệ hại. Về lâu về dài, sự quan tâm mà Siaphyl dành cho cô có thể trở nên nguy hiểm. Cần phải rời khỏi cung điện một cách an toàn, đó là điều quan trọng trước mắt. Mặt khác, đấy cũng sẽ là vấn đề nếu Siaphyl bắt đầu không ưa cô từ ngày hôm đó…
‘Ah, không thể nào.’
Cô gạt đi những suy nghĩ lo lắng và tiếp tục bước đi.
Hôm nay Pel đã đi ra ngoài, vì vậy cô ấy phải tự mình đến thư viện.
“Hãy cho tôi xem giấy phép.”
Bước chân của cô dừng lại trước cổng thư viện và cô lục tung túi xách của mình. Hai người lính canh quan sát cô và khi cô đưa cho họ giấy phép, họ mở cửa như thể đã nhận ra cô.
'Liệu có phải mình trông quá đáng ngờ khi che mặt lại không?'
Có vẻ như việc cô che mặt bằng một chiếc khăn để đề phòng trường hợp gặp Siaphyl lại khiến cô trở nên đáng ngờ hơn, nhưng cô không thể làm khác được. Khi cô bước vào trong thư viện, cô mở chiếc khăn đang quàng cổ ra và vò nhăn nhúm lại, nhét nó vào túi xách của mình. Một người đàn ông lạ mặt đã đứng đó khi cô đang sửa sang lại mái tóc rối như bụi cây.
“Ah, hôm nay là ngày đó à?’
Bên trong thư viện có một chiếc bàn chật kín người. Hơn nữa, những người đó hầu hết là phụ nữ. Trước mặt mỗi người bọn họ đặt một cuốn sách và tất cả đều đang hướng ánh nhìn về một phía. Nơi mà họ đang hướng mắt tới là cửa sổ của thư viện, nơi một người đàn ông đang ngủ với một cuốn sách ở trên mặt. Mái tóc màu tím sẫm đã bị che lại dưới quyển sách kia.Tuy khuôn mặt đã bị che, nhưng làn da mịn màng và khung xương hàm sắc nét cho thấy anh ta là một người rất đẹp.
Levisia nhận ra danh tính của người đàn ông đó và vội vã rời đi. Anh ta là một trong những người cô phải tránh xa bằng mọi giá. Nói cách khác, anh ta là một trong những Kraidens.
‘Mình quên mất hôm nay là thứ Năm.’
Thứ Năm, chỉ có duy nhất một người chợp mắt bên cửa sổ thư viện. Tam Hoàng Tử, Lidan Serger Kraiden. Người ta không biết lý do vì sao anh ta lại đến thư viện vào thứ Năm hàng tuần, nhưng lý do anh ta ngủ trong thư viện hầu hết là vì… ánh sáng của mặt trời. Ánh nắng tràn vào trong thư viện tạo cảm giác đặc biệt ấm áp hoặc thậm chí là êm dịu.
Cô trốn gần một giá sách cách xa cửa sổ và than vãn về hoàn cảnh của mình. Cô không cần phải cẩn thận khi mà cô chưa biết trước tương lai. Cô chưa bao giờ tránh mặt Tam Hoàng Tử. Dù anh ta có ở trong thư viện hay không, cô vẫn thường chọn một cuốn sách để đọc và sau đó quay về cung điện. Tốt hơn hết là đừng nên tạo ra điều gì có thể gây cản trở trong trường hợp này.
Cho đến nay vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng cô tự hỏi rằng sẽ có những vấn đề gì phát sinh trong tương lai. Nhưng không cần thiết…
‘Còn có Siaphyl, người đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình.’
Cậu ta thậm chí còn tự mình đến cung điện của cô. Nhìn vào những việc như thế, đúng là chẳng thể nào đoán trước được điều gì sẽ bất ngờ xảy ra.
Cô bước cầu thang lên tầng hai và nhìn xuống. Bằng cách nào đó, Tam Hoàng Tử đã thức dậy. Khi vuốt lại mái tóc đang buông xõa của mình, anh ta nhìn quanh như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Cô đã đi tới nơi. Theo như những gì cô biết, lầu hai không phải là nơi mà Tam Hoàng Tử sẽ lui tới.
‘Sẽ bị chú ý tới nếu mình cố gắng tỏ ra vô hình với anh ta. Hãy hành động một cách tự nhiên. Giống như anh ta sẽ quan tâm đến.'
Levisia gạt bỏ những suy nghĩ về Tam Hoàng Tử và lang thang tìm kiếm một cuốn sách. Tiêu đề cuốn sách đã được cô nắm chặt trong tay: Sinh tồn trong khu rừng già. Nó là tập tiếp theo của quyển sách - cuốn đầu tiên: “Sinh tồn trên sa mạc”, đến từ bộ truyện “Sinh tồn”.
Tuy nhiên, ngay lúc cô đang quay đầu tìm sách, cô bất ngờ nhận ra một cái bóng.
“Chà, ai đây?” Tam Hoàng Tử, Lidan, nheo mắt nhìn cô. “Em gái?”