Chương 12
Nhóm dịch Thiên Sơ Các
Trans: Lú
Beta: Lam
Thời gian biểu hằng ngày của Tam hoàng tử Lidan rất đơn giản. Chắc chắn rằng vào các ngày thứ Năm, người ta có thể nói rằng anh ta là một tay chơi.
Lidan, sau khi kết thúc buổi tập huấn buổi sáng thì sẽ ghé ngang qua thư viện để ngủ trưa. Thờ ơ trước những cặp mắt đang nhìn anh chăm chú, anh lướt qua những chiếc kệ sách cao và chọn cho mình một cuốn sách để che mặt khỏi những tia nắng chói chang. Sau đó, anh sẽ nằm xuống bên cửa sổ, nơi có in họ của tên anh và bắt đầu một giấc ngủ.
Giữa những tia nắng ấm áp, rọi vào lớp bụi lơ lửng khi xuyên qua khung cửa kính, giữa tiếng lật sách và những giọng nói rì rầm, anh chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Tuy nhiên, những bước chân, chính xác là những bước chân rất nhỏ, đã từ từ đánh thức anh ta khỏi giấc ngủ chập chờn.
‘Cái gì vậy...’
Trong lúc đang mơ màng, Lidan nghe thấy tiếng bước chân. Âm thanh dừng lại trong giây lát và nhanh chóng rẽ theo một hướng khác.
‘Những bậc thang.’
Những bước chân leo lên cầu thang hay nói đúng hơn là một thứ gì đó rất khó tả đã hoàn toàn đánh thức anh. Anh đứng dậy khỏi chỗ đang nằm, vò đầu bứt tóc và rời khỏi cạnh cửa sổ như thể anh đang bị kéo đi.
Khi anh bước lên cầu thang, tim anh bắt đầu đập thình thịch. Vừa đến nơi, anh liền để ý thấy một người đứng giữa hai giá sách.
Mái tóc bạch kim lóa mắt và đôi mắt xanh lục lướt qua cuốn sách. Lidan biết đây là ai.
‘Nhưng tại sao? Tại sao mình lại bị thu hút bởi người này?’
Mặc dù anh thấy điều này thật kỳ lạ, anh đi về phía người đó và nói.
“Em gái?”
Khi cô quay lại nhìn anh, anh lộ ra một nụ cười nhạt.
***
‘Em gái á?’
Levisia bây giờ còn sửng sốt hơn khi được Siaphyl gọi là “chị”. Cô loạng choạng bước lùi về phía sau cho đến khi lưng cô va vào giá sách. “Ah.”
Với đôi tay nhanh nhẹn, Lidan đỡ lấy cuốn sách suýt rơi trúng đầu cô. Anh ta nhìn cuốn sách và nói một cách ranh mãnh, “Chắc hẳn ai đó mới chỉ xếp sách xong một nửa.” Sau khi đặt cuốn sách vào đúng vị trí, Lidan bước về phía cô. Dù biết không còn đường thoát nhưng cô vẫn cố gắng bỏ chạy và tất nhiên là hoàn toàn vô ích. Bởi vì Lidan đột nhiên cúi xuống và ngửi cô.
‘Cái... cái gì vậy?’
Rõ ràng cô đang đông cứng vì xấu hổ, Lidan đứng thẳng dậy và lẩm bẩm, “Đó là cái gì vậy?”
‘Đấy chính xác là những gì tôi muốn nói. Chuyện gì thế?’
Levisia từ bỏ việc cố gắng chạy trốn và nói với anh ta. “Thưa điện hạ.”
“Hm. Thưa điện hạ? Thật là xa cách!”
‘Chúng ta đã từng quý mến nhau à?’
“Anh có nên gọi em là nữ hoàng thứ mười lăm không, Levisia điện hạ?”
Nghe Lidan nói ra tên của mình khiến cô ớn lạnh sống lưng. Cô tự hỏi làm sao anh ta biết được danh tính của cô. Ngay sau đó, như thể anh ta đọc được suy nghĩ của cô.
“Chúng ta là anh em mà. Làm sao anh có thể không biết tên của em được?”
Nhưng với ba mươi tám người, không có gì ngạc nhiên nếu ai đó không nhận ra anh chị em của họ; hơn nữa, những người có tên ‘Kraiden’ lại càng thờ ơ với những người anh chị em vô danh của họ. Đó là sự khác nhau giữa người được chấp nhận và không được chấp nhận.
Levisia trở nên bối rối khi Lidan biết tên cô. Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và hỏi.
“Người cần gì ở tôi sao?”
“Không, không hẳn.”
Anh ta điềm đạm trả lời.
“Vậy thì tại sao thế?”
“Em đã thu hút anh đến đây, em gái ạ. Cứ như thể em đang gọi anh, không phải sao?”
‘Tôi cần phải tránh mặt anh chứ đừng nói đến việc gọi cho anh.’ Đôi mắt cô đảo qua đảo qua lại, hoàn toàn không biết phải trả lời như nào.
“Có vẻ như em không có ý định gọi anh đến.”
Cô lùi về sau hai bước khi mặt anh ta đột nhiên tiến lại gần cô. Lidan nhìn chằm chằm vào cô và hỏi.
“Em làm điều đó như thế nào?”
“Tôi thật sự không hiểu ý của người…”
“Hừm…” Khi Lidan nhận ra rằng anh sẽ không nhận được câu trả lời nào từ cô, anh khoanh tay và suy nghĩ. “Nếu không còn gì để nói, thì tôi sẽ…”
“Cuốn sách đó trông thật hấp dẫn.”
Lidan mỉm cười khi anh ta ngăn cản ý định rời đi của cô. Sau đó anh ta tiếp tục lôi ra cuốn sách [Làm sao để sinh tồn trong sa mạc] mà cô đã trả lại cách đây vài ngày ra. “Em đã đọc cái này chưa?”
“Tôi đã đọc nó vào trước đó.”
“Em đang đọc toàn bộ bộ truyện.”
‘Anh ta biết à?’ Cô nhìn sang chỗ khác trong vô vọng và ngay khi chân của Lidan khuất khỏi tầm mắt cô, cô lập tức nhìn lên.
“Cái này sẽ rất hay để đọc trong lần tới.”
Cuốn sách anh ta đưa cho cô có tên là [Làm thế nào để sinh tồn trên biển khơi]. Nó thực sự rất thú vị, nhưng đó là cuốn sách mà anh ta đã để lên mặt khi anh ta chợp mắt bên cửa sổ vừa nãy.
‘Anh ta đọc nó bằng mặt của mình à?’ Khi ý nghĩ đó đang len lỏi trong tâm trí cô, Lidan nhìn cô và mỉm cười.
“Thế nào? Muốn đọc không?”
“Gì cơ? Không, cuốn này thì…”
“Tại sao lại không? Có vẻ như em chưa đọc nó.”
Cô do dự muốn nói, nhưng lời nói đó đã ra khỏi miệng cô trước khi cô kịp nhận ra. “Chỉ là nó mới vừa được đặt ở trên mặt ai đó…”
“Gì cơ?” Lidan bật cười khi nghe câu trả lời của cô.
“Ừm, chúng ta đang ở trong thư viện…”
“Ah, xin lỗi, xin lỗi. Điều đó khá hài hước.”
‘Nó hài hước ở chỗ nào?’
Cô liên tục liếc mắt vào anh, mong muốn thoát khỏi nơi này. Đã quá muộn rồi, liệu cô có thể chạy trốn không?
‘Hậu quả sau cùng…’
Nhưng thật khó để không nghĩ đến hậu quả. Nếu ai đó hỏi cô liệu có thể giải quyết hậu quả sau cùng không, câu trả lời của cô là không.
“Chúng ta liệu có thể đi đến nơi mà chúng ta có thể cười thoải mái mà không cần lo lắng được không, em gái?”
“...Ý người là tôi cũng phải đi?”
“Tất nhiên.” Lidan cười với cuốn sách trên vai. “Bất cứ điều gì để em có thể mang anh tới, anh phải tìm ra thứ đã khiến anh bị hấp dẫn ngay lập tức.”
‘Và thứ hấp dẫn đó là… mình?’
Leivisia không thể biết được rằng mặt cô đang tái nhợt đi, nhưng Lidan chỉ mỉm cười với cô.