Chương 10
Nhóm dịch Thiên Sơ Các
Trans: Lú
Beta: Lam
“Dạo gần đây, ta không nhìn thấy Siaphyl,” Nhị công chúa, Elizabeth, nói khi đang tắm. Người hầu gái đang chăm sóc cô mỉm cười “Ngài có buồn không, thưa Điện hạ?”
“Không đời nào. Ta chỉ lo lắng thôi.” Khịt khịt mũi, Elizabeth khoanh tay và khẽ nghiêng đầu. Cô hầu gái nói, tay thoa dầu gội lên mái tóc xoăn vàng của cô. “Tôi có nên lệnh cho ai đó tìm kiếm không?”
“Không sao cả. Không cần thiết.” Sau khi từ chối lời đề nghị, Elizabeth mím môi và chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
Siaphyl là Kraiden cuối cùng và là người có thể trở thành đối thủ của cô trong tương lai. Mặc dù cô cũng thích cậu bé ngây thơ này giống như mọi người, nhưng Elizabeth không bao giờ quên việc họ sẽ trở thành kình địch trong tương lai.
Tuy nhiên, cô có phần nghi ngờ về cậu nhóc vào những ngày gần đây, bởi vì cô đã không nghe được tin gì từ cậu trong nhiều tuần rồi.
‘Thật đáng ngờ, la…’
Những lời đó cho thấy rõ ràng rằng Elizabeth nghi ngờ về Siaphyl. Và người hầu của cô biết điều đó, bởi vì họ đã lớn lên cùng nhau như đôi bạn thân từ khi họ còn nhỏ.
“Hay chúng ta cử một vài người tới?”
“Điều đó là hơi quá. Ta nghĩ rằng sự thông minh của em ấy sẽ nhận ra ngay cái đuôi đang bám theo mình.”
Elizabeth, người đang nghĩ xem mình nên làm gì, nắm lấy tay người hầu và đứng dậy.
“Ta phải tự mình đi gặp Siaphyl.” Lựa chọn này là tốt hơn nhiều so với những động thái vụng về. Elizabeth ngay lập tức suy nghĩ.
“Siaphyl đã ra ngoài sao?”
Elizabeth, người đã tự mình đến thăm cung điện của Siaphyl, không thể nào giấu được cái nhíu mày của mình. Người hầu gặp mặt cô thay cho Siaphyl, không biết nên làm gì và cố giữ bình tĩnh.
“Ngươi không biết em ấy đã đi đâu à?”
“Tôi không, thưa điện hạ…”
Elizabeth khoanh tay lại. Cô giao tiếp bằng mắt với người hầu đứng đằng sau và nói với giọng khó chịu, “Vậy thì ta sẽ đợi.”
“Vâng? Lối này, thưa điện hạ.”
Elizabeth đi theo người hầu và yên vị trong phòng khách. Người hầu rời đi, nói rằng anh ta sẽ đi lấy trà, trong khi người hầu gái cẩn thận nói. “Người nghĩ rằng cậu ấy đi đâu mà chẳng thông báo một lời nào như vậy?”
“Ai mà biết. Em ấy có thể đã giấu một kho báu ở đâu đó ngoài kia.”
Elizabeth, đập tay thật mạnh vào ghế sofa, nhớ lại Siaphyl mà cô đã quan sát những ngày gần đây.
Em ấy hiếm khi xuất hiện ở bàn ăn, và ngay cả vào ngày em ấy phải thể hiện những kỹ năng của mình, em ấy đã bị phân tâm. Rất kỳ lạ, đến bây giờ lòng cô mới dấy lên nghi ngờ.
‘Đáng lẽ mình phải chú ý nó sớm hơn mới phải. Chắc chắn mình đã mất cảnh giác.’ Elizabeth không hề căm thù cậu nhóc. Tuy nhiên, nếu cô mất cảnh giác vì điều đó, nó sẽ là một vấn đề. ‘Dù sao thì em ấy cũng là người thừa kế của Kraiden.’ Không ai biết mọi chuyện có thể thay đổi khi nào hoặc như thế nào. Đó là cách mà Elizabeth được dạy dỗ như một người kế vị và nó đã in sâu vào tâm trí cô.
“Khi Siaphyl đến, ta phải hỏi em ấy đã đi đâu,” Elizabeth nói với giọng dịu dàng và uống cạn tách trà. Cho đến khi tách trà mà người hầu mang đến đã được rót đầy ba lần, Elizabeth vẫn lặng lẽ đợi Siaphyl về. Và khi em ấy cuối cùng cũng xuất hiện thì trời đã gần tối.
“Chị Elizabeth?”
Giọng nói vang từ bên ngoài phòng khách rõ ràng là của em ấy. Không thể đợi thêm được nữa, Elizabeth đứng dậy và rời khỏi phòng khách ngay lập tức.
“Siaphyl.”
“Vâng, chị Elizabeth!”
Bối rối, Siaphyl gọi tên Elizabeth. Nhìn vào Siaphyl, Elizabeth im lặng trong giây lát. Quần áo nhàu nát và đôi giày vô cùng bẩn thỉu. Mái tóc vàng óng mượt và khuôn mặt trắng sữa của em ấy đầy bụi bẩn. Đó là một vẻ ngoài khác thường đối với Siaphyl.
“Em đã ngã sấp mặt ở đâu à?”
“À, về điều này…” Siaphyl ngập ngừng trả lời. “Có một vết xước trên tay của em, vì thế em không thể phủi sạch đất trên quần áo của mình.”
Sau khi nhìn bộ dạng của em ấy, Elizabeth thở dài. Cô nghĩ rằng chắc Siaphyl đã nghịch đất ở đâu đấy. Có lẽ vết xước là do dao đồ chơi, như trẻ con vẫn thường làm ở độ tuổi đó.
‘Mình đã lãng phí thời gian chẳng để làm gì.” Tất cả những lý do cô đã nghĩ ra tại sao cô không thể gặp cậu ta trong thời gian gần đây đều biến mất. Elizabeth xua tay một cách mệt mỏi. “Vậy thôi, em hãy đi đi và lau sạch bản thân.”
“Nhưng chị đã đến cung điện của em sau một thời gian dài…”
“Em định ngồi đối diện chị như thế á? Không, đúng không? Đi tắm rửa đi và đến cung điện của chị vào ngày mai.”
“Chị muốn nói chuyện với em. Đã được một thời gian rồi.” Sau những lời đó, Elizabeth nhanh chóng rời đi. Khi cô rời đi, Siaphyl thả lỏng mình. ‘Suýt nữa thì tiêu.’
Tất cả những nơi mà anh đã từng đi tới có thể đã bị lộ. Rất may là cô ta không thắc mắc anh đã ở đâu. Elizabeth rất nhanh chóng nắm bắt được các chi tiết nhỏ, vì vậy sẽ không dễ dàng đánh lừa cô ta một khi cô ta quyết định tìm hiểu kĩ hơn. Nếu anh nói một lời nói dối vụng về, anh sẽ sớm bị bắt quả tang.
‘Chưa phải bây giờ!” Siaphyl trầm tư khi anh đang giấu bông hoa dại sau lưng, thứ mà anh nhận được từ Levisia khi rời khỏi cung điện của cô. Sự tồn tại của bông hoa dại này hẳn là chưa được ai để ý tới.