“.... Ngẩng đầu lên.”
Cổ họng tôi như nghẹn lại.
Đó không phải là lời nói của một diễn viên đảm nhận mười vai khác nhau trên một sân khấu với sự tính toán tỉ mỉ. Tim tôi đập mạnh.
“Ngẩng đầu lên.”
Con bé ngẩng đầu lên. Đôi mắt đen láy nhìn vào tôi.
“Câu hỏi đây. Tại sao nhóc vẫn coi bản thân là rác rưởi như vậy?”
“Đấng tối cao. Đó là bởi vì tôi cảm thấy bản thân vô cùng quý giá.”
Môi cô gái vẽ lên một đường cong mỏng.
“Bản thân của tôi vô cùng quý giá đến mức tôi không thể dối lòng mình. Sẽ có một ngày nào đó tôi sẽ nghĩ như vậy. Thật sai lầm khi đưa Luke vào chỗ chết. Tuy nhiên, đối với ngôi làng ‘không thể làm gì cả’ này. Tôi không làm gì sai cả.”
Daisy cười một chút.
“Không, tôi không thể làm gì cả. Tôi có thể chết vì Luke. Nhưng tôi không muốn. Đây là những gì tôi đã chọn. Tôi đã chọn cái chết của Luke. Tôi không muốn che dấu điều đó với bản thân mình.”
“....”
“Vậy nên, tôi sẽ giết chính anh trai mình, tôi sẽ nhuộm tâm hồn mình bằng chính dòng máu đỏ tươi đó. Tôi sẽ sống mãi như một kẻ rác rưởi. Đấng tối cao, tôi xin ngài hãy chấp nhận tôi.”
Bởi vì tôi và con bé là cùng một loại người.
Đôi mắt của Daisy đang nói lên như vậy.
Tại sao dân làng và con bé, những kẻ không hơn gì rác rưởi, không xứng đáng được coi như là một con người, tôi lại thừa nhận họ như một con người? Tại sao tôi lại làm một việc vô ích như vậy? Con bé biết điều đó. Chỉ có ở đây con bé mới biết tại sao… Con bé muốn chịu trách nhiệm cho cái chết của toàn bộ dân làng.
Phải vậy không? Con bé không cố gắng né tránh. Con bé cố gắng thể hiện việc muốn giết chết anh trai của nó chỉ vì sự ích kỷ của mình như thế nào.
Nó trân trọng bản thân nó hơn bất cứ ai khác và nó không thể làm gì khác.
.
Tôi biết điều đó.
Vì tôi và con bé cùng là một loại người.
“…….”
“…….”
이곳 세계에 오래도록 내려 전해오는 신화에 따르면.
Theo câu chuyện thần thoại được lan truyền trên thế giới này từ rất lâu.
Từ rất lâu rồi, tâm hồn của con người đã trở nên lớn hơn. Nó đủ lớn để không cần thêm bất cứ ai khác. Con người hoàn hảo trong chính chúng. Chúng không cần yêu ai khác để sống, chỉ cần yêu chính mình mà thôi.
Khi con người quá hoàn hảo, các vị thần đều sợ hãi.
Các vị thần đều cưỡng bức linh hồn của con người, xé chúng làm đôi, hoặc ba bốn mảnh. Linh hồn của con người đã không còn lớn như trước kia nữa, trừ khi có những người khác bù đắp lại. Bây giờ, con người lang thang mãi mãi, nói rằng họ luôn khuyết thiếu, một phần còn lại của mình, ở đâu đó trên thế giới này.
“Nhóc rất nguy hiểm.”
“Vâng, đúng vậy.”
Con bé gật đầu như thể nó nghe thấy một điều hiển nhiên.
“Nếu ta giết Luke… nhóc sẽ tìm ta và trả thù.”
“Vâng, đúng vậy.”
Lần này, con nhóc không hề phủ nhận.
“Ngay cả đến cuối đời, tôi sẽ truyền lại mục tiêu này cho người khác và rồi người khác sẽ lại truyền lại cho người khác. Và tôi sẽ làm tất cả cho đến khi đạt được mục đích giết chết ngài.”
.
Cha mẹ của Daisy run rẩy. Nhưng điều đó không quan trọng.
“Ta cảm thấy sợ nhóc.”
“Vâng.”
Con bé mỉm cười.
“Tôi cũng sợ ngài.”
“Ta nên làm gì? Ta nên giết nhóc không?”
Nó không phải là đe dọa. Nó là một câu hỏi cùng với nỗi sợ hãi của tôi.
Daisy nói.
“Ngài không nên chỉ giết một mình tôi, mà là tất cả những người ở đây. Vì sẽ có người ở đây sẽ trả thù ngài.”
“.... Nếu tôi trả lời có thì sao?”
“Quả thực đó là một quyết định sáng suốt. Tuy nhiên, xin hãy cho chúng tôi tự quyết định cái chết của chính mình.”
Tiếng hít thở kinh ngạc của dân làng có thể được nghe thấy ở khắp nơi vang lên.
Mặc kệ những người xung quanh phản ứng như thế nào, tôi và con bé vẫn nhìn nhau.
“Nên tự kết liễu chính mình. Ngài không có lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận việc đó.”
Tôi không vĩ đại như vậy, con bé muốn nói lên điều đó.
“Hàng chục người tự sát vì ngài. Đàn ông tự đâm dao vào cổ mình trong cơn tức giận và khóc. Người mẹ giết đứa con của mình sau đó tự sát bằng chính con dao đã cắt cổ đứa con của mình. Có thể sẽ mất vài giờ.”
Tôi, kẻ vừa thừa nhận rằng, tôi và con bé là cùng một loại người, không nên làm gián đoạn khoảng thời gian đó.
“Có thể mất cả đêm, cũng có thể mất vài ngày. Sau vài ngày, một số cuối cùng sẽ chết vì đói khát.”
Tuy nhiên, tôi không được tham gia vào chuyện này.
Không nên.
Không thể.
Không phải vì bất cứ điều gì khác, mà là niềm tin của chính tôi.
“Cảnh tượng đó, đấng tối cao. Ngài có thể giữ nó mãi như vậy không?”
Daisy mở một nụ cười trên môi.
“…….”
Những con yêu tinh và tiên nữ đang chia sẻ cảm xúc với tôi đều kích động.
Những con Golem bắt đầu gầm lên, các tiên nữ hoảng sợ bay qua lại trên không. Khi những con quái vật di chuyển, những dân làng hét lên và dần lùi lại.
“Đó là vấn đề của tôi. Cô gái trẻ, đó không phải là mối quan tâm của cô.”
Con bé không trả lời. Tôi chỉ lịch sự cúi chào. Đó là sự lựa chọn của con bé, không phải của tôi. Cử chỉ của tôi biểu hiện lên ý nghĩa như vậy.
Tôi im lặng một lúc.
Tôi đắn đo và cân nhắc.
“…….”
Đó có phải là một sự đau lòng.
Tên ngốc. Hãy xem xét trường hợp của Jack Holland. Có thể trường hợp đó sẽ lại xảy ra một lần nữa … Nhưng, tuy nhiên….
Từ từ, tôi nhìn vào chân mình. Cha mẹ củ Daisy và Luke vẫn đang quỳ dưới tôi. Trong hai người, cha của hai đứa trẻ vẫn đang bị thương do chiến đấu với Golem. Chân tay của người đàn ông đó đã gãy, thật kinh khủng.
Tôi đánh cược. Rõ ràng, ngay cả khi tôi chết, tôi sẽ chết như một tên ngốc. Tôi cảm thấy mình như lại lao vào một ván cờ khó khăn một lần nữa.
“Jeremy. Hãy chữa lành cho người đàn ông này.”
Tôi chỉ vào cha của Luke và nói. Jeremy lấy ra một lọ thuốc mà không nói lời nào.
Cô ta làm ướt lọ thuốc với một chiếc khăn va lau vết thương cho người đàn ông. Để đúng chỗ bị gãy, các bộ phận bị biến dạng được cố định lại với vị trí ban đầu. Người đàn ông rên rỉ.
“Bên cạnh đó, hãy giúp cả những người còn lại.”
“Vâng, thưa ngài.”
Jeremy đi giữa các dân làng và điều trị. Ngay cả khi họ không hiểu tôi đang nói gì, họ vẫn cảm thấy được họ đã cứu sống với khuôn mặt rạng rỡ. Nhưng vẻ mặt của tôi lại lạnh lùng khủng khiếp.
“Cô gái. Nhóc có biết tại sao ta lại làm vậy không?”
“Tôi đoán rằng, ngài đang cố gắng để có được thiện cảm từ tôi.”
“Đúng vậy, nhóc con chết tiệt.”
Tôi gầm gừ.
“Nhóc đã thanh công giành được mục tiêu của mình. Ý ta là, ta sẽ không giết nhóc. Nhóc đánh cuộc với mạng sống của chính mình và dân làng!”
“Ngài đã đánh giá tôi quá cao.”
Con bé đáp lại mà không chớp mắt. Con bé lên tiếng. Con nhóc chết tiệt này đúng là không có gì không thể nói.
Tôi lấy tay vỗ chán mình.
“Ta sẽ đánh cược với nhóc. Hãy cố lấy lòng Luke bằng mọi giá. Nếu Luke vâng lời ta, thì nhóc con. Luke sẽ không chết, nhóc sẽ không chết, cả cha mẹ nhóc và dân làng sẽ không chết.”
Và rồi, tôi nói.
“Nếu dù đã cố gắng hết sức, Luke không trung thành đến cùng… Tôi thề, Luke, nhóc và cả cha mẹ nhóc cùng dân làng sẽ là những cái xác.”
Tôi giải thích luật chơi cho Daisy.
“Anh trai nhóc là một trong những đối tượng nguy hiểm. Thật khó đối với một lời cam kết trung thành thông thường. Nó không thể được công nhận trừ khi đây là một khế ước nô lệ hiến dâng toàn bộ cơ thể và linh hồn. Ngoài ra, nhóc không được tiết lộ bất cứ thứ gì với anh trai nhóc về chuyện này.”
“....”
Daisy nhìn tôi một cách nghiêm túc.
“Vì điều đó, nhóc sẽ là nô lệ của ta, ít nhất là tạm thời.”
“Vậy tôi sẽ phải làm nô lệ của ngài sao?”
“Đúng, ta sẽ khắc một dấu ấn nô lệ ma thuật lên người nhóc, và nhóc sẽ không làm gì khác trái ý ta. Nếu nhóc không đồng ý, ta sẽ giết nhóc tại đây, ngay bây giờ.”
Đây thực sự là một biện pháp bảo vệ tối thiểu.
Cảm nhận được những gì tôi muốn thể hiện. Daisy trả lời ngay lập tức.
“Được rồi, Đấng tối cao. Tôi sẽ là nô lệ của ngài.”
“Ngay cả khi Luke đã hoàn toàn trung thành và cuộc cá cược đã kết thúc với chiến thắng của ta, ta sẽ không trả tự do cho nhóc. Vì nhóc là một kẻ rất đáng sợ.”
“Vâng. Tôi hiểu.”
Daisy gật đầu.
Nó thực sự là một con nhóc hỗn láo.
*
*
*
Tôi xé hai cuộn giấy dịch chuyển để có thể dịch chuyển dân làng và lũ Golem đến lâu đài Chúa Quỷ của tôi. Hàng trăm đồng vàng tan biến trong tích tắc.
Dân làng được cho sống dưới quyền bảo hộ của Farsi. Chỉ còn lại gia đình của Luke và Daisy ở lại.
Sau đó, tôi lên kế hoạch cho một vở kịch.
Đầu tiên làng của Luke bị đốt cháy. Nó rất lớn để có thể nhìn thấy từ bất cứ nơi nào trong rừng. Khi nhìn thấy nó, thật ngạc nhiên khi thấy một cậu bé đang ngạc nhiên khi chạy về ngôi làng và thở hổn hển. Tôi đứng trong một góc tối và nhìn nó.
Cậu bé hét lên.
“Cha, Mẹ, Daisy!”
Sau đó, cha của Luke đã khóc như đã hứa trước.
“Không!”
Khi anh ta nói không, cậu bé ngừng chạy và chạy thẳng trở lại. Trên thực tế, không có cái gì khác được chuẩn bị sau đó. Nhưng cậu bé đã hiểu được mọi thứ trong 1 từ. Vì đó là một người sẽ trở thành chiến binh.
Cậu bé chạy như điên. Giống như một con sói đang đuổi theo con mồi của nó, tôi đi qua khu rừng. Nếu những sát thủ không theo dõi cậu bé, họ đã bỏ sót cậu bé.
Cuối cùng tốc độ của cậu bé cũng đã chậm lại và tôi đi đến gần cậu bé, tôi đã cải trang thành một người lính. Tôi rất dễ dàng để có thể ngụy trang vì tôi luôn mặc áo giáp dưới chiếc áo choàng. Tôi nhìn xung quanh và hét lên như thể mọi chuyện chỉ tình cờ diễn ra.
“Tôi là lính tuần tra! Có ai ở đó không? Tôi là lính tuần tra đây! Chết tiệt, có ai sống sót không?”
Sau đó, cậu bé chạy ra khỏi bụi rậm.
“Này, cháu ở đây, chú lính tuần tra!”
Đây rồi.
Tôi cười nhẹ nhàng.
“Ôi trời, chúng ta có một người sống sót!”
“Quái vật, quái vật tấn công làng…!”
Cậu bé nói liên tục về tình hình của mình, bất chấp việc cậu bé có xem tôi là một vị cứu tinh hay không. Nhưng nó giống như đang kêu cứu.
“Ngôi làng đang cháy!
Mẹ và bố!”
“Tốt. Cháu là một đứa trẻ dũng cảm. Hãy bình tĩnh.”
Tôi cúi xuống vuốt má cậu bé.
Luke, cậu bé sẽ là một chiến binh.
Tôi chạm vào má một người sau này sẽ đâm xuyên trái tim của tôi.
“Bây giờ những người khác đã vào làng. Tôi nhận được lệnh tìm kiếm những người sống sót”
“Thật sao? Có thật vậy không ạ?”
Luke nhảy dựng lên.
“Bố và mẹ có thực sự được cứu không? Cả em gái cháu nữa? Cả dân làng nữa sao?”
“Chắc chắn rồi! Ta hứa với cháu rằng cháu sẽ được gặp lại mọi người sớm thôi.”
Cậu bé bắt đầu khóc, như thể được tôi an ủi. Cậu bé tưởng gia đình tôi sẽ chết, nhưng được thông báo rằng họ sẽ sống. Cậu bé chắc chắn sẽ vui hơn bao giờ hết.
“Điều này, trông cháu thật thoải mái. Lại đây.”
Tôi nâng cậu bé lên.
“Em gái cháu là Daisy phải không?”
“Vâng… đúng vậy, chú biết Daisy sao?”
“Không biết. Tên cháu là Luke sao?”
“Đúng.”
Tôi cười ra máu.
“Tôi biết về làng của cháu. Tôi có thể nghe về cháu và cả cô bạn gái mà cháu tỏ tình khi mới bảy tuổi.”
“Huh? huh? Chà, sao chú biết điều đó!?”
Bởi vì tôi là kẻ thù của cậu đó chiến binh. (Thật ra nói là tôi đã từng chính là cậu thì hợp hơn nhưng meh, t là trans ko phải tác giả.)
Tôi đi qua khu rừng trong khi đang cõng cậu bé. Cậu bé khá nặng. Không chỉ bởi cân nặng của cậu bé, nó còn là sức nặng của cuộc đời cậu bé. Tôi đang suy nghĩ về chuyện đó.
Một lần nữa diễn xuất lại bắt đầu.