Có một đứa trẻ đứng lên giữa đám đông đang quỳ dưới đất. Tôi không quen với cách nói chuyện kiểu này, vậy nên tôi nhìn vào con bé. Đó là một bé gái.
“…….”
Sự linh động ánh lên từ đôi mắt đen của con bé. Sức sống hiện lên như không thể kìm hãm được trong mắt nó, kéo dài cảnh tượng vô hình giữa tôi và nó.
Một luồng không khí khác thổi quanh đứa trẻ, như thể tôi có thể nghe được âm thanh của cảnh tượng lúc này, nó cho tôi cảm giác không hề giống với những người dân làng khác.
Tôi như chìm đắm vào trong đôi mắt đen của con bé trong một khoảng thời gian. Ngay cả khi đôi mắt của chúng tôi chạm vào nhau, con bé đặt tay phải lên ngực và cúi đầu chào tôi. Nó như đang chờ đợi câu hỏi của tôi. Tuy nhiên, mọi chuyện xảy ra rất nhanh, không bao lâu sau khi tôi bắt gặp ánh mắt của con bé.
“Daisy!”
Mẹ của anh hùng không hề nói lên một tiếng nào cho đến bây giờ đã nhẹ nhàng lên tiếng. Người phụ nữ ngẩng đầu tuyệt vọng nhìn con gái của mình. Người phụ nữ với khuôn mặt đã đẫm nước mắt nhìn về phía con bé.
Đáng lẽ tôi nên quở trách người phụ nữ vì sự thiếu tôn trọng của cô ta, nhưng tôi cảm thấy như có một thứ gì đó sẽ đập vào đầu tôi nếu tôi làm vậy.
Daisy, đó là tên em gái của Luke.
Nhân vật chính thì thầm ‘Cha, mẹ, Daisy.’ lặp đi lặp lại trong trò chơi khi mỗi lần nhớ về quá khứ của hắn ta. Cái tên Daisy với tôi đã quá quen thuộc rồi. Đánh giá trên phản ứng của người mẹ, đây hẳn chính là em gái của anh hùng.
Nếu Daisy chỉ là em gái của anh hùng Luke thì không có gì đáng nói. Nhưng có một thực tế quan trọng khác.
‘Daisy…. khi người chơi chọn nhân vật chính là nữ, con bé sẽ trở thành anh hùng!” ( Giống như Aether và Lumine của Genshin Impact ấy)
Cũng như rất nhiều game khác, người chơi sẽ chọn giới tính của nhân vật chính. Nếu bạn chọn nam, em gái của bạn sẽ chết khi ngôi làng của họ bị quái vật xâm chiếm. Và ngược lại, nếu chọn nữ, thì anh trai của bạn sẽ chết.
Tôi chọn Luke. Chọn một nhân vật nữ không phải sở thích của tôi. Vậy nên tôi nghĩ rằng anh hùng của thế giới này cũng là đàn ông. Bây giờ, nhìn lại, nó hoàn toàn ngẫu nhiên.
Nhưng tại sao?
‘Trong cốt truyện chính của trò chơi, một trong hai người sẽ chết. Tại sao cả Luke và Daisy đều sống sót….Ồ!”
Hiện thực hóa. Trong thế giới này, không có ai chết đó là bởi vì tôi đã giết Andromalius.
Andromalius không xuất hiện tấn công ngôi làng. Và điều tất nhiên, không có cuộc tấn công nào trước đó khiến cho một trong hai người phải chết.
Không, chọn giới tính không phải là một thủ tục trong trò chơi. Giống như ‘vui lòng cho tôi một cái tên’, đó là một nhiệm vụ được thiết lập ngay khi vào trò chơi. Không có gì ngạc nhiên khi quy trình thiết lập đã được phản ánh trong thế giới này… Tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra nó.
Thật là rùng rợn.
‘Nếu tôi không đến nơi này, sẽ không có anh hùng nào xuất hiện nữa.’
Một anh hùng đã là một con quái vật có thể đối đầu lại với toàn bộ Chúa Quỷ. Và ở đây có đến hai kẻ có thể làm được điều đó, và tôi đã làm điều ngược lại. Giết Andromalius không phải là ngăn chặn, mà còn tạo ra đến hai con quái vật. Tôi không thể biết được quân đội Chúa Quỷ đang lâm vào tình thế tuyệt vọng.
Bình tĩnh.
Bình tĩnh lại.
Tôi không thể làm gì khác ngoài quay đầu lại. Dantalian, hãy đổ đầy than vào cái bộ não thối nát của mày. Suy nghĩ cho đến khi không còn có gì có thể nghĩ được nữa. Ý tôi là, tôi nên làm gì trong tình cảnh này.
“Với những người lớn lên ở đây, người bạn nhỏ này có một thái độ khá tuyệt vời đấy.”
Môi cô con bé cố gắng mở ra một cách khó khăn.
“Nhóc nên bị trừng phạt vì đã mở miệng khi mà ta chưa hỏi một câu nào….”
Người phụ nữ phủ phục dưới chân tôi, mẹ của hai anh hùng, ngước mắt nhìn tôi. Cô ấy đang tìm kiếm sự thương xót với đôi mắt đầy nước. Cô ấy đúng là một con người tuyệt vời ở chỗ, cô ta còn không hé răng một lời nào về những lời xin tha thứ cho chon bé.
“Ta cho rằng, nhóc có quan hệ huyết thống với cậu bé tên Luke. Nhóc có quyền phản đối cho cái chết của gia đình mình.”
Người mẹ xúc động đập đầu xuống đất năm sáu lần, người phụ nữ vẫn tiếp tục làm như vậy. Miễn là lời nói không được thốt ra, đó là lòng biết ơn đã được bày tỏ duy nhất ở đó. Bên cạnh người phụ nữ, người cha cũng đang cúi đầu.
“Hãy nhớ. Ta không phải là một người giỏi cho nhiều cơ hội. Sẽ chỉ có một cơ hội để cầu xin mà thôi. Người bạn nhỏ đã sinh ra và lớn lên ở đây, đã sẵn sàng nhận lấy cơ hội đó chưa?”
“Vâng, tuyệt vời.”
Daisy cúi đầu trả lời, con bé không quá tự tin. Thậm chí nó còn không biết nên nói gì tốt hơn vào lúc này. Giọng của con bé đầy ôn hòa như khi một người hầu đáp lại chủ nhân của mình vậy.
Tôi không thể tin được rằng con bé mới chỉ có mười tuổi. Đây đúng là tài năng thiên bẩm.
Quả thực, đây chính là số phận của thế giới, con bé sẽ một người thành công phát triển thành một chiến binh. Rất khó để có thể đánh giá chỉ qua vẻ bề ngoài, đây có phải là…
Các dây thần kinh trong cơ thể tôi như thức dậy. Cũng như khi đối mặt với kẻ thù nguy hiểm, tôi mở to mắt và nhìn về phía con bé, chú ý từng cử động một.
Tôi rất hiểu về Luke. Tuy nhiên, tôi hoàn toàn không biết gì về Daisy. Tính cách và thói quen là gì, tôi phải nắm lấy nó từng chi tiết một.
“Tốt. Ta cho phép nhóc nói. Nhóc có quyền nói một cách tự do thoải mái ngoài các câu hỏi của ta. Nhưng trước hết, hãy trả lời câu hỏi của chính nhóc.”
“Vâng.”
“Hãy tiến lên.”
Khi Daisy bước lên, những người khác, tự nhiên tránh đường. Con bé bước ra, dừng lại trước tôi khoảng sáu bước và quý xuống.
Nó hơi nực cười. Đây không phải là con gái của một người dân miền núi sao, con nhóc này học được cái này ở đâu vậy?
“.... Nhóc nói sẽ dựa vào sự khoan dung của ta để cho ta biết. Nhóc thấy ta có lòng khoan dung dựa trên cơ sở nào? Nếu đó chỉ là những lời nói khoa trương và nịnh nọt thì sẽ có hình phạt.”
“Bởi vì ngài đã khoan dung hai lần với những hành động thấp kém của bọn tôi.”
Con bé lên tiếng.
“Hai lần rồi sao? Nhóc là một người có cái nhìn tốt đấy.”
Tôi cố ý cười thành tiếng. Đó là áp lực tâm lý. Tôi không nghĩ rằng mình sẽ làm thế này với một đứa trẻ. Con người trước mặt tôi là một ứng viên sẽ trở thành anh hùng.
“Đúng vậy, ta rất tò mò về việc ta đã khoan dung như thế nào khi đã giết vài kẻ ở đây cùng với trưởng làng của nhóc.”
“Vâng, đầu tiên, ngài đã được cho biết Luke ở đâu, nhưng ngài đã không cho người đi bắt anh ấy. Ngài có thể ngay lập tức làm vậy khi biết được vị trí của anh ấy. Đây là sự khoan dung đầu tiên.”
Tôi lăn quả bóng gỗ trong lòng bàn tay.
“.... Hãy nói đến điều thứ hai.”
“Vâng. Sau đó, ngài không hề ra lệnh giết Luke ngay lập tức. Ngài đã giải thích lý do vì sao anh ấy phải chết trước cha mẹ của chúng tôi. Ngài đã giải quyết những thắc mắc thấp hèn của chúng tôi.”
Daisy nói.
“Ngài có thể giết chúng tôi nếu ngài muốn khi có thể. Ngài có quyền lực. Tuy nhiên, ngài đã giữ lại nó và giải tỏa nghi ngờ của chúng tôi, vậy nên tôi cho rằng đó là sự khoan dung của ngài.”
“Thật ngu ngốc, nó không hề thay đổi được rằng ta sẽ giết nhóc bằng mọi cách. Nếu gọi là khoan dung chỉ vì một hai câu nói, thì có lý do gì để ta có thể chấp nhận rằng đây không phải là cường điệu.”
Daisy cúi đầu sâu hơn nữa.
“Đấng tối cao, chúng tôi là những người bị lưu đày. Chúng tôi thấp kém hơn cả tầng lớp thấp kém nhất trong xã hội. Chúng tôi còn không có quyền được đặt câu hỏi, càng không có quyền được thắc mắc. Những gì mà ngài làm chắc chắn là sự khoan dung.”
“....”
“Ngoài ra, ngài còn hào phóng với một điều nữa.”
Một điều nữa sao?
Tôi cảm thấy khó chịu như con bé biết hết tôi nghĩ gì vậy. Tôi lên tiếng.
“Còn gì nữa không?”
“Ngài đã từng gọi tôi là ‘người bạn’.”
Giọng của con bé xóa tan không khí.
“Trước khi cho phép tôi nói chuyện, ngài không hề làm như vậy. Nhưng khi cho phép tôi nói, nhà vua đã gọi tôi là ‘người bạn’.”
Mặc dù là con bé đang hướng đầu xuống đất.
“Đấng tối cao. Những lãnh chúa sẽ không bao giờ gọi người dân của mình la bạn và không có một quý tộc nào sẽ gọi người dân của mình là bạn với những con người bị lưu đày như chúng tôi. Ngài không chỉ cho tôi được quyền nói.”
Tuy nhiên, như thể có rất nhiều đôi mắt đang nhìn về phía tôi vậy.
“Ngài coi tôi là một con người.”
“....”
“Không phải chỉ là tôi. Ngài đã công nhận hai người đàn ông và phụ nữ trước mặt là cha và mẹ của Luke, chứ không phải là những kẻ thấp kém. Ngài công nhận những người phủ phục sau tôi không chỉ là những kẻ bị lưu đày, mà là những kẻ có quyền đặt câu hỏi và thắc mắc của mình trước khi chết.”
Đó là sai lầm của tôi.
Nhưng làm thế nào để coi một kẻ không phải là một con người. Điều đó đã chuyển niềm tin cho cô bé trước mặt tôi. Chết tiệt, điều này không thoải mái một chút nào. Mặc dù tôi đã hứa sẽ không cảnh giác, nhưng tôi đã nhanh chóng cảnh giác.
Nhưng làm thế nào để coi một kẻ không phải là con người?
Tôi có thể phủ nhận nó. Tôi không giết chết súc vật. Tôi đang giết con người. Tất cả những gì tôi đang giết, trực tiếp hay gián tiếp đều là con người. Đó là từng trận chiến. Tôi không định phủ định nó. Đó là lý do tại sao tôi luôn thừa nhận tôi là một thứ rác rưởi.
Rác rưởi cũng có niềm tự hào của riêng nó.
“Ngài đang gặp rắc rối. Liệu giết chúng tôi như thế này có được hay không?”
Một con bé mười tuổi liệu có tư duy như thế này không?
“Đấng tối cao. Vì vậy,với lòng khoan dung của ngài. Nếu cậu bé được đề cập đến trong lời tiên tri là Luke, ngài không cần phải giết tất cả bọn tôi. Hãy nhắm tới một mình Luke.”
Daisy khiến cảm xúc của tôi trào dâng. Tôi biết con bé sẽ định bảo tôi tha cho Luke, nhưng cuối cùng con bé lại bảo tôi chỉ giết mình Luke.
Khi tôi nhìn con bé một cách vô cảm, con bé nói thêm:
“Nhưng, tôi muốn cầu xin ngài một điều. Hãy cho phép tôi giết Luke bằng chính tay của mình.”
Vai của cha mẹ Daisy run rẩy.
Đó là một tuyên bố vô lý đến mức vượt qua lẽ thường. Con bé đã trở thành một kẻ khốn nạn muốn anh trai mình chết. Hơn thế nữa, còn muốn tự tay làm điều đó.
Những người dân trong làng đang nhìn vào Daisy với vẻ mặt bối rối. Ánh mắt của họ hiện lên rằng đó không phải cô bé mà họ thường hay biết.
Đó là một cô bé luôn quấn quýt lấy anh trai của mình. Đó cũng là điều được miêu tả trong . Những lời nói đó không phù hợp với tính cách hằng ngày của con bé, cũng không phải đạo đức chung của thế giới này.
Nhưng tôi biết tại sao con bé lại nói vậy.
Cả dân làng và cha mẹ của con bé không hiểu. Ở đây chỉ có tôi biết chính xác ý của con bé là gì. Giọng nói của Daisy đang nói lên điều đó.
Tôi tự tin hỏi.
“Ta sẽ cho nhóc một câu hỏi.”
“Bất cứ điều gì, đấng tối cao.”
“Đó chính là một tội lỗi lớn khi giết chết một người thân. Tại sao nhóc lại tự buộc tội mình vào tội danh đó?”
Daisy cười một chút.
Đó là một biểu hiện không bao giờ có ở một đứa trẻ mười tuổi.
“Bởi vì, đấng tối cao. Tôi cần phải mãi nhớ rằng. Tôi chính là tên cặn bã đã giết anh trai mình.”
―― Ah ah.
Cô gái trước mặt tôi cũng giống như chính bản thân tôi vậy.