Những con gầm rú và tiến lên. Cây cối bị đốn hạ và phát ra những âm thanh răng rắc. Sau đó, các tiên nữ bay theo và lao đi.
Golem và đội quân tiên của tôi đã bắt đầu tăng tốc vài lần. Tất cả các quái vật của tôi đã đạt tới giới hạn cấp mười. Nhờ sự dẫn dắt của Laura, khả năng của em ấy đã phát triển khá tốt. Tôi đã có thể tự tin đối mặt với trận chiến. Tôi đã quan sát cảnh tượng từ phía sau.
Để tham khảo, tôi đã ra lệnh nếu có thể không giết chóc càng nhiều càng tốt. Tôi chỉ cần làm cho mọi chuyện đúng như kịch bản mà tôi đã biết mà thôi. Nếu không có cậu bé nào trở thành anh hùng, tôi chỉ cần hỏi người dân địa phương xem thằng nhóc biến mất ở đâu.
Dù sao, việc cứu hỏa… Không có cách nào họ có thể chống trả đúng cách khi bị tôi tấn công bất ngờ. Nếu chặt tay chân của từng người một, họ sẽ không còn cách nào khác là từ bỏ chiến đấu. Nếu không bỏ cuộc, tôi sẽ lấy đầu của họ. Đó là những gì tôi sẽ làm.
“Ái chà.”
Tôi rất mệt mỏi và ngồi xuống một tảng đá gần đó.
Một tiếng hét vang lên từ những ngọn đồi phía xa. Tiếng la hét của trẻ em và phụ nữ cũng được nghe thấy khá nhiều. Tôi vẫn còn thông cả. Đó là một sự đau lòng. Trong một thời gian, tôi đã có thể để cái cảm giác xa hoa chết tiệt này dưới trái tim mình.
Nó chỉ là một chút thời gian tôi nhìn xuống đất và dùng ngón chân lăn hòn đá qua lại. Nó sẽ kết thúc trong giây lát mà thôi.
“Bệ hạ. Tôi xin báo cáo về ‘trận chiến’.”
Một lúc sau, Jeremy nhảy từ đâu tới. Cô ta nhẹ nhàng ngồi xuống. Cô ta vừa nhảy xuống từ trên cây hay sao? Hầu như không có âm thanh nào khi hạ cánh.
“Báo cáo.”
“Có tổng cộng ba mươi bốn người ở trong ngôi làng. Ba người trong số đó đã thiệt mạng trong trận chiến, năm người đã bị giết khi cố gắng chạy trốn. Hai mươi sáu người đang bị giam giữ lại với những vết thương lớn nhỏ.”
Không có ai bị bỏ sót. Cậu bé trở thành anh hùng hoặc vẫn đang ở trong ngôi làng hoặc vẫn đang ở bên ngoài trước khi trận chiến bắt đầu. Đối với tôi, tôi rất háo hức mong chờ điều đầu tiên xảy ra.
“Làm tốt lắm, đúng như những gì tôi đã mong đợi ở cô, Jeremy. Hãy đi theo tôi.”
“Vâng, thưa ngài.”
Tôi lấy mặt nạ ra khỏi balo và đeo nó lên mặt. Để tránh tạo nên kẻ thù không cần thiết. Tôi đã không để lộ khuôn mặt thật của mình với anh hùng. Tôi đã cảnh báo Jeremy rằng cô ấy không nên quá cảnh giác, điều đó đúng với tôi.
Đi bộ vào trong ngôi làng. Khi con Golem bắt đầu tàn phá những căn nhà, những lối đi rộng rãi đã được mở ra. Hàng chục người đang ngồi đó, run rẩy. Ngoài ra, có một số phụ nữ bị đánh nát mặt và đang chảy rất nhiều máu.
Có tiếng khóc… có một đứa trẻ sơ sinh đang khóc. Nó đã sống sót qua mùa đông khắc nghiệt rất tốt. Nhưng điều đó không có nghĩa rằng những dân làng sẽ sống sót qua mùa đông này. Những người dân ở đây thân thiết đến nỗi không muốn bỏ rơi bất cứ người nào. Không giống như những dân làng khác, những người dân làng này có nghị lực sống sót tốt hơn nhiều. Nhưng liệu nó có thể tạo nên may mắn cho họ…?
Tôi đứng thẳng lưng. Những con người nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi. Bề ngoài, họ giống như những con người khác trong thế giới này, không khác biệt quá nhiều. Nhưng họ không hề có y định thù địch hay ưu ái một cách bừa bãi. Những con người này đến cùng còn có thể đáng sợ hơn cả quái vật.
“Ta là chủ nhân của tất cả các con quỷ, Chúa Quỷ hạng thứ bảy mươi hai, Andromalius.”
Có tiếng hét nhẹ vang lên giữa những người ở đây. Tiếng hét đột nhiên dừng lại, dường như những người bên cạnh vội vàng bịt miệng người kia lại. Khôn ngoan trong trường hợp này tốt nhất là không nên ầm ĩ.
“Tại sao người kia lại uy hiếp chúng ta? Tại sao chúng ta lại bị tấn công? Bỏ tất cả những câu hỏi đó sang một bên. Từ bây giờ, đừng bao giờ nghĩ đến bất cứ câu hỏi nào. Các người chỉ được trả lời những gì tôi hỏi.”
“Woah, chúa tể, bệ hạ. Xin hãy thương xót chúng tôi.”
Người đàn ông phía trước lên tiếng.
Tôi liếc Jeremy. Jeremy cúi đầu và lôi ra một con dao găm. Chuyển động của cô ta nhanh đến mức mà những người ở đây không thể nhìn rõ và chém người đàn ông. Con dao găm đâm vào cổ hắn ta. Người đàn ông thậm chí không kịp hét lên trước khi cái chết ập đến. Hắn ta dùng hai tay nắm cổ và ngã xuống.
“Ahhhhh!”
“Trưởng làng!”
Người đàn ông đó là trưởng làng, có lẽ hắn ta đã lên tiếng vì ngôi làng của mình Tôi khoanh tay lại và chờ đợi sự im lặng xuất hiện. Đáng ngạc nhiên, mọi người đã nhanh chóng ngậm miệng. Nỗi sợ hãi dâng lên trong miệng họ như thể họ có thể nắm bắt được nó.
“Tôi cảnh báo lần cuối. Các người không được phép thốt ra bất cứ những gì ngoài những câu trả lời cho câu hỏi của ta. Nêu các người không trả lời đúng, ta sẽ giết từng người một với mỗi câu trả lời dối trá.”
Tôi lấy ra một quả bóng gỗ và nắm nó trong lòng bàn tay. Đó là thói quen mà bất cứ khi nào tôi cần tĩnh tâm. Tôi nói một cách bình tĩnh, nhắc nhở bản thân mình về mục đích tại sao đến đây.
“Có một cậu bé tên là Luke trong số những người ở đây không?”
Luke, cái tên được tạo tự động cho nhân vật chính trong trò chơi. Tên nhân vật chính được mặc định là Luke, trừ khi người chơi nhập tên khác. Tuy nhiên, dân làng không hề phản ứng lại. Chỉ có sự im lặng biểu hiện cho câu hỏi.
“Hừm…”
Tôi nên giải thích chuyện này như thế nào đây?
Có phải không có Luke trong ngôi làng này? Có lẽ tôi đã chọn nhầm ngôi làng sao? Có lẽ tên của anh hùng không phải là Luke? Dân làng làm ngơ mà không hay biết?
Tôi lên tiếng.
“Pierre, chồng của Maria. Maria, vợ của Pierre.”
Hai hoặc ba người có biểu hiện. Thấy vậy, tôi nhếch miệng lên. Bắt được rồi.
Pierre và Maria là cha mẹ của nhân vật chính. Là nó, ngôi làng này có một mối liên kết bền chặt hơn tưởng tượng. Ngay cả khi đối mặt với cái chết, họ vẫn ôm lấy nhau. Tôi nên khen họ hay nên chế nhạo họ vì đã coi thường tôi?
“Thật là dũng cảm khi hai người dám chống lại những gì tôi vừa nói.”
Dân làng biểu hiện dữ dội hơn.
“Tôi rất ngạc nhiên về sự đoàn kết của các người. Tốt, không sao. Nếu các người không nói cho tôi Luke là ai, thì tôi sẽ giết từng đứa trẻ trong ngôi làng này là được.”
“Luke đã đi ra ngoài để chơi đùa ở gần con suối!”
Một người đàn ông hét lên.
“Burtz!”
“Anh có bị điên khi nói ra chuyện này không hả?”
“Làm sao mà anh có thể phản bội làng của mình cơ chứ?”
Dân làng đang chỉ trích người đàn ông. Một sự hỗn loạn đã hoàn toàn xảy ra. Những khuôn mặt sợ hãi đã nhuốm màu tức giận. Người đàn ông run lên phản đối.
“Tôi xin lỗi… Nhưng chúng ta không thể hy sinh tất cả những đứa trẻ khác được!”
“Con trai, con đã quên rằng Pierre đã cho con mượn lúa mạch đen vào năm ngoái hay sao? Để đáp lại lòng tốt của người mang ơn với mình vậy sao? Ôi trời đất ơi! Điều này không thể chấp nhận được!”
“Tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi…. Tôi sẽ trả cái giá này bằng mạng sống của mình!”
Những người dân làng ầm ĩ một lúc. Nhưng sau một thời gian, giọng nói bắt đầu giảm đi từng người một và mọi người trở nên im lặng ngay sau đó.
Họ đã nhận ra. Tôi im lặng mà không nói lời nào đợi họ hoàn thành cuộc nói chuyện của mình.
Tôi vô cảm lẩm bẩm.
“Tôi đã hiểu tại sao các chúa quỷ khác lại đang mất đi lòng tin của mình đối với con người. Không đọc được cảm xúc hẳn phải rất khó chịu.”
Sau đó, Jeremy đáp lại với một nụ cười.
“Ngài có định giết tất cả không, thưa ngài?”
“Không, hãy khoan dung một chút.”
Nỗi sợ hãi biến mất khỏi con mắt của mỗi người, rồi nỗi sợ hãi lại ập xuống. Chỉ trong một từ, tên của họ đã được thông qua. Nếu có động thái gì khác, những người ở đây sẽ chết. Tôi hy vọng họ hiểu rõ hơn về sự thật đó.
“Có thuốc không?”
“Có, nhưng…. đồ của tôi hơi kém chất lượng một chút, có sao không? Nó rất dễ gây nghiện!”
Này cô gái, có phải đó là ma túy không?
Tôi đã thử cần sa trước đây. Tôi cảm thấy mình không hợp với nó. Ngay cả người dân trên thế giới này không biết ma túy là gì, nhưng những sát thủ như Jeremy sẽ không hút thứ gì yêu hơn cần sa.
“Từ bây giờ tôi sẽ mang theo đồ hút của riêng tôi.”
“Tôi xin lỗi vì đã không thể đáp ứng được kỳ vọng của ngài. Hehehe, cơ thể của tôi không hoạt động bình thường khi thiếu thứ này…”
Trong khi tôi và Jeremy im lặng trò chuyện, dân làng im lặng như chết. Họ đã học được cách im lặng.
“Burtz!”
Người vừa lên tiếng về Luke nhìn về phía tôi. Sau đó lại cúi đầu xuống.
“Vâng, vâng… vâng!”
“Luke có đi chơi một mình không!?”
“Vâng, thưa đấng tối cao. Thằng bé đi chơi một mình.”
Trong bầu không khí như thế này, tốt hơn hết là hỏi một người cụ thể hơn là toàn bộ dân làng. Tôi đã chọn được ứng viên phù hợp để làm điều đó.
“Khi nào nó sẽ trở lại?”
“Vâng, vâng… tôi xin lỗi.”
Anh ta không biết về điều đó.
“Nếu Pierre và Maria ở đây, hãy tiến lên và cúi đầu xuống.”
Một người đàn ông và một người phụ nữ đứng lên trong số dân làng. Người đàn ông bị đánh gãy tay phải và chân phải. Đó là bằng chứng của sự chống trả lại đám Golem. Người phụ nữ cố gắng đi trong khi đang dìu người đàn ông. Cả hai cúi xuống một cách lịch sự nhất có thể.
.
Hừm.
“Tô có lời khen cho sự liều lĩnh của hai người khi mà đứa con quý giá của hai người được nhắc đến!”
“....”
Cả hai người đó im lặng khi cúi đầu chào tôi. Họ nhớ những gì tôi đã nói rằng họ chỉ được trả lời những câu hỏi của tôi mà thôi.
Trong kịch bản gốc, cả hai vô cùng yêu thương con trai của mình. Mặc cho người con trai yêu quý đang bị đe dọa, người đàn ông vẫn rất bình tĩnh. Không, nói chung, tất cả những người dân trong ngôi làng này đều bình tĩnh. Một người hàng xóm của họ đã bị giết bởi con Golem.
Nhìn sang bên kia, tôi nhìn thấy một người phụ nữ đang ôm một đứa trẻ sơ sinh trên tay và dỗ dành một cách tuyệt vọng. Trong trường hợp hiện tại, điều bất hạnh sẽ đến nếu đứa trẻ khóc. Họ sẽ không dám hành động một cách thiếu hiểu biết, đó là không để phụ lòng tin của hàng xóng.
Đây là một thế giới nơi mà sự phản bội tràn lan. Hành động của dân làng đáng được khen ngợi, họ không làm gì sai cả….
“Chà chà!”
Một tiếng thở dài phát ra. Những người trước mặt tôi rõ ràng có giá trị để sống.
Với Jack Holland cũng vậy. Ít nhất họ xứng đáng được biết lý do tại sao họ phải chết. Thói quen xấu của tôi, khuynh hướng muốn ban lòng tốt cho giai cấp được ưu ái, một lần nữa lại hiện ra trong đầu tôi.
“Pierre và Maria, những người dân của ngôi làng này. Tôi sẽ cho các người biết rằng tại sao các người phải chết, và cả lý do tại sao Luke phải chết.”
“....”
Người phụ nữ rùng mình khi cái tên Luke hiện ra. Cô ta không nói hay khóc thành tiếng. Là một người phụ nữ mạnh mẽ. Nghĩ lại thì, một người phụ nữ đã sinh ra anh hùng….
“Lời tiên tri đã giáng xuống. Pháp sư quyền năng nhất của cõi quỷ đã đưa ra một lời tiên tri. Các nữ thần đã cảnh báo, mười năm trôi qua kể từ bây giờ. Lưỡi kiếm lạnh lẽo sẽ đâm xuyên qua trái tim của các Chúa Quỷ, và cuối cùng, tất cả các Chúa Quỷ trên Lục Địa sẽ sụp đổ.”
“.....”
“Tên của người sẽ trở thành thanh kiếm đó trong mười năm tới, chính là Luke.”
Dân làng xì xào bàn tán.
“Có bao nhiêu người tên Luke trên Lục Địa mà lại ở đây, các người đang tự hỏi. Nhưng lời tiên tri chính xác chưa từng có. Gần núi Raelia ở Lorraine. Vùng lân cận của Pyometra và Campanule. trong một ngôi làng làm nông không có tên tuổi, cậu bé tên Luke được sinh ra.”
Người đàn ông và phụ nữ dưới chân tôi bắt đầu run lên rõ rệt. Sẽ không có lời bào chữa nào xuất hiện ở đây.
“Vậy nên, tôi đến đây để giết cậu bé tên Luke. Đó là một bất hạnh không thể chấp nhận được đối với các bạn. Tôi sẽ không nói thêm bất cứ lời nào nữa. Vì lợi ích của tôi, những Chúa Quỷ khác, và tương lai của Quỷ Tộc, các người phải chết ở đây!”
“Đợi đã.”
Có ai đó lên tiếng giữa những người ở đây. Giọng nói vẫn còn trẻ, nhưng chất giọng của người phát ra rất mạnh mẽ.
“Đấng tối cao. Tôi xin dựa vào sự rộng lượng đó của ngài, tôi có một vài lời muốn nói.”