Khi Cái Chết Đen tàn phá lục địa, những kẻ đứng đầu của mỗi quốc gia đã triệu tập binh lính của chúng.
Trước khi tâm trí của công chúng bị tấn công bởi bệnh dịch, mũi kiếm hướng về các Chúa Quỷ. Quân đội của mười hai quốc gia đã tiến lên, kêu gọi chống lại các Chúa Quỷ. Kết quả, Chúa Quỷ hạng thứ bốn mươi chín, Procel đã chết. Các Chúa Quỷ đã cảnh giác và tuyên bố một cuộc phản công lớn. Quyết định liên minh lại với nhau.
Quân đội Quỷ Tộc đã đánh bại quân đội của con người với động lực như một cơn thịnh nộ. Quân đội Brittany do Nữ Hoàng Henrietta chỉ huy đã hoàn toàn bị đánh bại, quân đội Habsburg do Công Chúa Elisabeth chỉ huy đã rút lui và từ bỏ thủ đô….
“Tuyệt vời! Nếu các người đã thích nó như vậy, cuộc Chinh Phục Lục Địa sẽ được tạm hoãn lại! Trước đó, ta sẽ dọn dẹp những tên khốn rác rưởi còn lại!”
Thủ lĩnh của phe Đồng Bằng, người tự xưng là người luôn đi đầu trong hàng ngũ các Chúa Quỷ, Barbatos đã truy đuổi kẻ thù và bị đánh bại. Với Barbatos đi đầu, các Chúa Quỷ khác hầu như đã rời khỏi cuộc chiến.
Lịch Lục Địa năm 1507.
Phe Đồng Bằng đã chiếm phần trung tâm phía bắc Habsburg.”
Barbatos rất thông minh, cô ta không hề trực tiếp cai trị lãnh thổ mình đã chiếm được. Cô điều khiển cái xác của Hoàng Tử Rudolph bằng ma thuật đen trước công chúng.
Hoàng Tử Rudolph tuyên bố.
“Elisabeth von Habsburg là một kẻ khốn kiếp đã giết chết cha và anh em trai của mình. Cô ta cũng là một kẻ bạo chúa đã rời bỏ thủ đô và thần dân của mình. Hơn nữa, cô ta cũng đã là người phá hủy Đế Chế. Ta nguyền rủa cô ta! Kẻ đã làm ba điều đáng khinh bỉ này với Đế Chế.”
Hàng nghìn người đang xem tin tức này và nín thở.
.
Cung điện đã bị thiêu rụi.
Tại một nơi không còn gì ngoài những bộ xương trơ trọi, Hoàng Tử Rudolph mặt bộ quân phục lộng lẫy. Đó là một bộ đồ màu đỏ tươi. Trong Cung Điện Hoàng Gia đã bị phá hủy, bộ quần áo của Hoàng Tử lấp lánh một cách kỳ quái.
“Tôi, Rudolph von Habsburg. Với tư cách là người thừa kế hợp pháp của ngai vàng và là người bảo hộ Habsburg, tôi tuyên bố điều đó. Một mình tôi đã đủ tư cách để thống trị Đế Chế, nhưng tiếc rằng, tôi đang thiếu sức mạnh để khuất phục những kẻ đã rời bỏ nơi này. Đối với điều này, bản thân tôi….”
Hoàng Tử nhặt vương miện bằng cả hai tay.
“Tôi giao nhiệm vụ của mình như một người bảo hộ Đế Chế, nhiệm vụ của tôi sẽ được giao lại cho người mà tôi có thể tin tưởng và xứng đáng hơn tôi, Quan Nhiếp Chính của Habsburg, Barbatos.”
Một cô gái tóc trắng được giao cho chiếc vương miện. Cô gái đó cầm lấy nó và đeo nó quang cánh tay trái của mình. Nó là trái với quy định, nhưng không có ai ngăn cản. Cô gái cười toe toét và nhìn xuống hoàng cung.
Cô ấy giang rộng hai tay.
─ Ohhhhhhhh!
─ Kerruk, Kerreuk!
─ Khula Khuh! Chủ nhân!
Hàng chục nghìn con quái vật đồng loạt hét lên. Bị bao vây bởi những con quái vật, những con người ở đây run lên vì sợ hãi. Họ bị buộc phải trở thành nhân chứng của nơi này. Nhận ra rằng thời thế đã thay đổi, chỉ có một số người đi theo những con quái vật và hét lên.
Barbatos.
Chúa Quỷ bất tử, kẻ đứng ở hạng thứ tám trong hàng ngũ các Chúa Quỷ, thủ lĩnh của phe Đồng Bằng. Trở thành Hầu Tước của Brandenburg, Công Tước của Austerlitz, và cuối cùng là Nhiếp Chính của Đế Chế.
Cùng ngày như thế.
“Tất cả mọi người đều được sinh ra có quyền bình đẳng!”
Công chúa thứ ba của Đế Chế, Elisabeth von Habsburg, tuyên bố trước những người dân và binh lính.
“Các vị thần đã ban cho chúng ta những quyền không ai có thể xâm phạm được. Trong những quyền ấy, có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc.”
Phía sau Elisabeth là những vị tướng đang mặc quân phục màu đen. Họ đã hành quyết giới Quý Tộc của Đế Chế trong nhiều năm qua. Cuộc hành quyết được thực hiện trước mặt mọi người. Mỗi lần như vậy, những người dân đều cổ vũ nhiệt tình.
“Chỉ để bảo vệ quyền này, nhân loại đã tạo ra chính phủ. Quyền lực chính phủ đến từ đâu? Đúng, quyền lực đến từ các bạn, mọi người đã đồng ý với người đó. Khi chính phủ nào đó muốn xâm phạm quyền lợi của người dân, chúng ta có thể lật đổ nó và sẵn sàng lật đổ nó!”
Mọi người hét lên ‘Đúng!’ và ‘Đúng vậy!’. Hàng chục nghìn âm thanh đồng ý vang lên như pháo hoa trong lễ hội.
“Những công dân tự hào của Habsburgs. Tôi hỏi các bạn ‘Đế Chế có đang bảo vệ các bạn không!’.”
─ Không! Không! Không!
Mọi người cùng hô vang một tiếng và hét lên. Họ giơ cao những ngọn giáo dài của họ. Đầu của những xác chết treo trên đầu của những ngọn giáo. Đól là đầu của những Quý Tộc của Habsburg. Thành phố tràn ngập mùi máu.
Elisabeth hét lên với cánh tay giang rộng.
“Đế Chế có bảo vệ tự do cho các bạn không?”
─ Không! Không! Không!
“Đế Chế, các Quý Tộc có bảo vệ hạnh phúc của các bạn không?”
─ Không! Không! Không!
“Đúng! Đế Chế đã không bảo vệ cuộc sống của các bạn, tự do và hạnh phúc của các bạn, hay bất cứ điều gì! Vậy nên, chúng ta ở đây ngày hôm nay để lật đổ chính quyền. Thực hiện lời hứa đó, chúng ta ở đây để thực hiện lời hứa của các vị thần về quyền lợi mà họ đã hứa với chúng ta.”
Elisabeth rút kiếm ra khỏi thắt lưng.
Rồi các tướng đứng phía sau cũng rút kiếm. Ánh sáng mặt trời ánh lên trên những cây kiếm tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Hàng chục thanh kiếm như muốn đâm thủng không trung.
“Tôi, Elisabeth, từ bỏ họ Habsburg vào ngày hôm nay, trở thành một thường dân như các bạn và tuyên bố sự chấm dứt của Đế Chế Habsburg cho người dân và là đại điện cho người dân.
Tôi tuyên bố Cộng Hòa Habsburg đã được thành lập!”
Hàng ngàn tiếng hò reo rung chuyển thành phố.
Elisabeth.
Là công chúa thứ ba của habsburg, cô ta giữ chức vụ tham mưu quân sự, tổng tư lệnh và chỉ huy tối cao. Tổng thống của Cộng Hòa Habsburg mới.
Barbatos, Nhiếp Chính Hoàng Gia cai trị phương Bắc.
Elisabeth, Tổng Thống nước Cộng Hòa, cai trị phương Nam. ( Đúng là tác giả của quốc gia đang bị chia cắt.)
Habsburg bị chia đôi, và Lục Địa đang bước vào một tình huống không ai mong đợi.
“Khốn kiếp, đồ khốn kiếp...Muốn độc chiếm thế giới loài người một mình sao? Không thể nào.”
“Nếu quá tham lam, bụng của cô sẽ vỡ tung đó. Hehehe, khó mà quên được ân huệ đã cầu cứu Paimon.”
Các Chúa Quỷ đang tức giận khi mà phe Đồng Bằng đang độc chiếm lợi ích của Lục Địa. Mỗi người lãnh đạo một đội quân và chiếm đóng phần phía Bắc Habsburg bằng vũ lực.
Những người đứng đầu các quốc gia con người không còn cách nào khác phải ủng hộ Cộng Hòa Habsburg. Viện trợ được gửi đến Cộng Hòa Habsburg như một điều kiện để ngăn chặn quân đội của các Chúa Quỷ.
Tuy nhiên, những người đứng đầu các quốc gia khác đã bị sốc bởi việc các Chúa Quỷ, những kẻ luôn nhắm tới mục đích hủy diệt Lục Địa đã tuyên bố trở thành những người lãnh đạo mới của Habsburg. Họ thấy được rằng đối phương có mục tiêu chính trị hơn họ tưởng tượng, và họ nghĩ rằng có thể sử dụng các Chúa Quỷ….
Bệnh dịch và nạn đói, chiến tranh và cướp bóc, đoàn kết và chia rẽ.
Lúc này, Lục Địa rơi vào hỗn loạn chưa từng có.
Kẻ đã tạo ra tình cảnh hỗn loạn này, Chúa Quỷ Dantalian đang lặng lẽ uống ly rượu của mình.
*
*
*
Công việc khắc dấu ấn nô lệ lên Daisy đã bắt đầu.
May mắn thay, tôi có một người bên cạnh là một chuyên gia trong vấn đề này. Đó là Jeremy của nhóm sát thủ. Cô ấy đã tự làm nó khi còn nhỏ và kể từ đó đã làm chuyện này rất nhiều.
Theo những gì tôi được biết, nó sẽ rất đau đớn.
Nô lệ sẽ khắc cốt ghi tâm thời khắc này.
Trái tim là trung tâm của mana. Nếu nó bị lấy đi, nô lệ không thể làm trái mệnh lệnh của chủ nhân. Nói vậy, Jeremy mỉm cười.
“Kẻ bị khắc ấn không thể làm gì có hại cho chủ nhân của kẻ đó. Và ngay cả trong những trường hợp nghiêm trọng, dù có là ý nghĩ lóe lên cũng đau đớn vô cùng.”
Jeremy đặt con dao vào nước sôi. Cô ta đang chuẩn bị cuộc phẫu thuật.
“Gần như đa số các nô lệ đầu tiên sẽ đều muốn nổi loạn. Ta sẽ giết chết chủ nhân, ta sẽ không để yên, ta thức trắng đêm như mong muốn giết chết chủ nhân thành hiện thực…. Nhưng mỗi lần như thế, trái tim của những kẻ đó sẽ đau đớn vô cùng. Rốt cuộc, ý muốn phản loạn dần sẽ bị dập tắt.”
“....”
Daisy không trả lời, nhưng im lặng.
Một con bé mười tuổi đang trần chuồng nằm trên chiếc giường gỗ.
Chân tay bị trói chặt. Cổ, thắt lưng, đùi bị trói chặt bằng cùm, vì thuốc mê có thể sẽ hết tác dụng trong khi mổ, toàn thân sẽ bị đau đớn làm vặn vẹo sẽ khiến mọi chuyện bị phá hủy.
Phương pháp khắc lên trên trái tim có vẻ như đơn giản, nhưng nó rất kinh hoàng. Phẫu thuật mổ banh lồng ngực cho đến khi lộ ra trái tim, liên tục đổ dung dịch phục hồi để khiến bệnh nhân không tử vong. Có hàng chục lọ thuốc được xếp trên bàn.
Jeremy mỉm cười.
“Hãy cho đây là vinh hạnh đi. Bởi vì cuộc phẫu thuật này có thể còn đáng giá hơn chính bản thân nhóc. Chủ nhân đã đưa ra một số tiền lớn như vậy. Làm nô lệ không có gì vui hơn như thế này, phải không?”
“....”
Daisy vẫn im lặng. Con bé nhìn Jeremy bằng ánh mắt vô cảm.
Từ nay, con bé sẽ không còn sợ hãi hay run sợ khi biết rằng lồng ngực mình sẽ được mở ra. Như thể thích cái nhìn này, Jeremy mỉm cười.
“Làm thế nào để ta có thể giống như nhóc khi ta còn nhỏ?”
“....”
“Nào, mở miệng ra. Nhóc cần phải uống nhiều dung dịch phục hồi.”
Daisy mở cái miệng nhỏ nhắn của con bé ra. Jeremy tháo nắp lọ thuốc và đưa lên miệng con bé. Một chất lỏng màu đỏ chảy vào thực quản của con bé.
“Thêm một chai nữa.”
Jeremy thấy lọ thuộc đã cạn
và thêm một lọ mới. Cổ họng Daisy truyền ra những tiếng rên rỉ. Một chai đã hết. Jeremy lại nhặt cái chai khác lên.
“Thêm một chai nữa!” (Kiểu giống như đi uống bia ấy nhỉ, cứ thêm một chai)
Năm chai thuốc đã hết sạch. Khi Daisy uống hết lọ thứ sáu, con bé cau mày. Tốc độ uống đã giảm đi đáng kể. Con bé khẽ rên rỉ như đang rất đau đớn.
“Ư….. Ơ…..”
Jeremy nói.
“Thời gian qua đi, thuốc sẽ hết tác dụng. Uống với tốc độ như vậy, nhóc có thể sẽ chết giữa ca phẫu thuật đấy! Thêm một chai nữa.”
“Ư ư ư….! hah … Haaah, ohhh ohhh…!”
“Im miệng và uống đi.”
Một chai và một chai nữa. ( ở quán bia mà như thế này là đi đái sml rồi)
“.... Xin lỗi, ta rất tiếc! Thực sự rất tiếc ….”
Khi lọ thuốc đã gần hết, khuôn mặt Daisy đã trở nên đau đớn. Con bé không thể kìm hãm được cơn buồn nôn đang ập đến. Rất nhiều dung dịch hồi phục chảy ra từ khóe môi của con bé. Nhưng Jeremy không bận tâm và lấy ra một lọ thuốc khác.
“Đừng nôn ra. Nó đều là tiền đấy!”
“Ha, huh….”
“Nó không rẻ hơn cái mạng của nhóc đâu. Mở miệng nhóc ra. Nhanh lên.”
Cuối cùng, mọi chuyện đã kết thúc khi hết mười hai chai. ( Mười hai chai chắc tôi đi đái phải mười lần rồi - câu chuyện uống bia)
Daisy nhăn mặt như thể sắp nôn ra. Nhưng ánh mắt của con bé vẫn lạnh lùng. Mặc dù khuôn mặt cau có và đôi môi run rẩy, Daisy vẫn nhìn Jeremy với đôi mắt lạnh lùng.
Tôi đang ngồi ở một góc căn phòng và chứng kiến mọi thứ.
“Câu hỏi cuối cùng. Nhóc có chắc mình không hối hận chứ?”
Tôi lên tiếng.
“Nhóc đã trở thành con búp bê nghe theo lệnh của ta cho đến khi chết. Cơ thể, tâm trí và linh hồn đều phụ thuộc vào ta. Một cuộc sống không hề có chút tự do nào cả. Nhóc không hối tiếc gì sao?”
“....”
Không có phản hồi.
Tôi còn không biết con bé sẽ nôn nếu nói điều gì đó. Nhưng tôi biết ánh mắt của Daisy đã cho tôi câu trả lời. Tôi gật đầu và sau đó quay sang Jeremy.
“Tiếp tục đi, Jeremy.”