Quán bar MIX tại thành phố S có chút danh tiếng, tuy rằng quy mô không lớn, nhưng lượng khách lại rất đông, nghe nói ông chủ là người có lai lịch, có người chống lưng phía sau, cho nên nơi này chưa từng bị cảnh sát kiểm tra, mỗi ngày khi màn đêm còn chưa bao phủ, nơi này đã đầy ắp nam nữ đến tìm việc vui, tận tình hưởng lạc, ca hát nhảy múa ăn mừng.
Hạ Lăng mới đầu còn lo lắng mình chưa đủ mười tám tuổi, bảo an sẽ không cho cô vào, ai ngờ bọn họ mới chỉ nhìn mặt cô, trực tiếp liền cho đi, dường như chỉ cần diện mạo trông chững chạc, là đã được phát giấy thông hành.
Lúc Hạ Lăng tìm thấy Hạ Nhiễm Nhiễm thì cô ta đang nhảy cùng một người đàn ông vô cùng nóng bỏng, vòng eo mềm mại theo điệu nhạc mạnh mà lắc lư, tóc dài lay động, vẻ đẹp quỷ quyệt dựa theo ánh đèn chiếu lên lớp hóa trang tinh xảo trên mặt, nụ cười quyến rũ, giống như một tiểu yêu tinh hoang dã, không còn nhận ra bóng dáng trước kia đâu nữa.
Hạ Lăng đứng ở bên ngoài nhìn cô ta, xuyên qua vẻ mĩ lệ hào nhoáng, thấy được sự đồi bại mục nát ở bên trong, dần dần hướng con người ta lạc lối.
Ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc cùng tiếng người nói chuyện huyên náo, không gian tràn ngập mùi khói thuốc và rượu bia.
Hạ Lăng đối với hoàn cảnh này cũng không quá xa lạ, bởi vì mẹ cô chính là kĩ nữ làm ở quán Bar, hồi còn nhỏ cô luôn tới những nơi như thế này chờ mẹ kết thúc công việc về nhà, trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc cô chăm chỉ làm bài tập, còn mẹ cô thì ở trong phòng cùng đàn ông dây dưa kịch liệt.
Cho nên lúc này khi nhìn thấy Hạ Nhiễm Nhiễm, cô không thể không liên tưởng tới mẹ mình năm đó, mặt nhăn mày cười, phong tao mị tục, nếu như để Hạ Trác Quần thấy được, phỏng chừng thật sự sẽ bị tức đến chết.
Hạ Lăng vừa xuất hiện tại quán Bar, liền hấp dẫn vô số ánh mắt nóng rực của đàn ông, tiểu cô nương tuổi không lớn, lớn lên lại xinh đẹp, tóc dài buông xoã như thác nước, mặt mày sạch sẽ, khí chất trầm ổn an tĩnh cùng nơi này không hợp nhau, lại có thể khiến đàn ông nổi lên tà ý cùng dục vọng.
Hạ Lăng đuổi đi mấy gã đàn ông cố ý tới bắt chuyện, vừa lúc âm nhạc dừng lại, cô lập tức chen tới bên người Hạ Nhiễm Nhiễm, bắt lấy cánh tay cô ta nói: "Hạ Nhiễm Nhiễm, chúng ta trở về đi."
"Cô tại sao lại ở chỗ này?" Hạ Nhiễm Nhiễm vừa nhìn thấy cô, đôi mi thanh tú liền nhăn lại, hất tay của cô ra, "Cút đi! Chuyện của tôi không cần cô quan tâm!"
Nhưng mà tay Hạ Lăng nhìn qua thì mềm mại không xương, nhưng khí lực lại rất lớn, Hạ Nhiễm Nhiễm cố gắng vài lần đều không gỡ ra được, thẹn quá hoá giận hô to: "Mẹ nó cô buông tay ra!"
"Tôi đến đây không phải để trưng cầu ý kiến của cô." Hạ Lăng giả bộ như không nghe thấy, tay cũng không buông lỏng, biểu tình bình tĩnh nhìn cô ta, "Cô tốt nhất là theo tôi trở về."
Ngay từ đầu cô đã không có ý định cùng Hạ Nhiễm Nhiễm nói đạo lý, nơi này thật sự rất ồn quá rối loạn, trước hết đem cô ta về rồi hãy nói.
Hạ Lăng lôi cô ta đi ra ngoài, Hạ Nhiễm Nhiễm được nuông chiều từ bé, sức lực lại không bằng cô, quả thực là bị cô kéo đi.
"Mẹ nó cô buông tay ra cho tôi! Buông ra!" Hạ Nhiễm Nhiễm mặt đỏ lên dùng sức tránh thoát, quay đầu hô to: "Bùi Cao! Hoắc Lâm Long! Mau tới cứu tôi! !"
Giọng điệu chát chúa lại còn dùng sức hét lên, thứ âm nhạc điếc tai kia cũng không thể đè xuống.
Hạ Lăng trước mắt nhoáng một cái, phát hiện mình bị ba người bao vây, hai nam một nữ, đồng thời khuỷu tay truyền đến cảm giác đau nhức, có người kéo Hạ Nhiễm Nhiễm từ trong tay cô ra.
"Bùi Cao!" Hạ Nhiễm Nhiễm nhìn người đàn ông vừa cứu mình, thở dài nhẹ nhõm, như con thỏ nhanh nhẹn trốn ở phía sau hắn, nhíu mày nhìn Hạ Lăng.
"Tôi nói cho cô biết, mấy người ở đây đều là bạn bè của tôi, cô muốn đụng đến tôi cũng không dễ dàng như vậy!"
Hạ Lăng không để ý tới cô ta, cô đang chăm chú đánh giá người đàn ông cao lớn tuấn lãng trước mặt, mặc âu phục đeo caravat, đúng kiểu người có tri thức trong xã hội, cô nhận ra hắn chính là người vừa cùng Hạ Nhiễm Nhiễm khiêu vũ.
Trừ hắn ra, bên cạnh còn một người đàn ông khác cũng ăn mặc rất sang trọng, chỉ là tây trang có hơi nhức mắt, giống như một con Khổng Tước xoè đuôi, hẳn là cái tên còn lại Hạ Nhiễm Nhiễm vừa gọi - Hoắc Lâm Long.
Cô gái còn lại kia thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, tuy cố tình trang điểm đậm, nhưng vẫn không thể che dấu khuôn mặt non nớt của cô ta.
"Nhiễm Nhiễm tỷ tỷ, cô ta là ai vậy?" Ánh mắt không chút thiện ý của Giang Lôi nhìn Hạ Lăng, kéo tay Hạ Nhiễm Nhiễm hỏi.
"Không biết, chị không quen." Hạ Nhiễm Nhiễm nhanh chóng chóng phủi sạch quan hệ với Hạ Lăng.
Hạ Lăng nhíu mày, nhìn cô ta, "Đừng làm loạn, cùng tôi về nhà."
Xem ánh mắt của hai người đàn ông này khi nhìn Hạ Nhiễm Nhiễm cũng không mấy hứng thú, vậy mà cô ta cũng chẳng nhận ra.
"Về nhà?" Bùi Cao không khỏi nhướn mày, ánh mắt đưa qua đánh giá hai người các cô một lượt, thâm ý cười nói, "Dám hỏi quan hệ giữa hai người là?"
Hạ Nhiễm Nhiễm: "Không quan hệ."
Hạ Lăng: "Cô ấy là em gái tôi."
Hai người đồng thời mở miệng.
Mà Hạ Nhiễm Nhiễm sau khi nghe được câu trả lời của Hạ Lăng, đầu liền choáng váng, tức giận chỉ vào Hạ Lăng nói: "Cô nói ai là em gái! Rõ ràng tôi là chị của cô? Mơ tưởng dám chiếm tiện nghi của tôi!"
Cả bốn người: "..." Thật là con m nó lấy tốc độ ánh sáng để lật mặt.
Bọn họ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hạ Lăng, nghĩ rằng không hổ là chị em, hiểu rõ Hạ Nhiễm Nhiễm, dùng phép khích tướng vừa đúng lúc.
"Các người nghe rõ cô ấy nói gì rồi chứ?" Hạ Lăng nhìn Bùi Cao, ánh mắt có chút lạnh, "Cô ấy là chị tôi, hiện tại tôi muốn dẫn cô ấy về, cho nên mời các người tránh sang một bên, bằng không tôi lập tức báo cảnh sát."
"Tiểu mỹ nữ, đừng nóng giận, chúng ta đều là bạn của Nhiễm Nhiễm, có thể làm gì cô ấy được chứ."
Hoắc Lâm Long bộ dạng cà lơ phất phơ nói, thản nhiên đứng chắn trước mặt Hạ Nhiễm Nhiễm, rõ ràng không có ý định thả người, "Hôm nay tâm trạng cô ấy không tốt, bọn tôi mới đưa cô ấy tới đây giải toả áp lực, tôi cam đoan với cậu, đúng mười giờ tôi sẽ đưa cô ấy về nhà."
Mười giờ?
Hạ Lăng lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua thời gian, hiện tại là chín rưỡi.
"Nếu cô không tin, có thể ở lại chờ cô ấy, bọn tôi cũng không ngại nếu cô muốn gia nhập, cam đoan khiến cô cảm thấy sướng như tiên." Hoắc Lâm Long nhìn khuôn mặt của Hạ Lăng, mặt mộc xinh đẹp không chút phấn son, trong lòng không khỏi nổi lên dục vọng, so với Hạ Nhiễm Nhiễm mạnh mẽ, loại nữ sinh thanh thuần như Hạ Lăng càng hợp khẩu vị hắn hơn, thanh âm nức nở nhất định rất êm tai.
Hạ Lăng do dự, thấy Hạ Nhiễm Nhiễm vẫn nhất quyết trốn sau lưng bọn họ, hoàn toàn không có ý định đi cùng mình, trong lòng có chút buồn bực, cô rất muốn bỏ lại cô ta ở đây rồi đi thẳng về, nhưng cô biết, nếu Hạ Nhiễm Nhiễm ở đây mà xảy ra chuyện gì, Hạ Trác Quần tuyệt đối sẽ chút giận lên cô.
Mà cô phải rất vất vả mới có được gia đình này, cô không muốn bị vứt bỏ.
"Được rồi." Hạ Lăng bất đắc dĩ gật đầu đồng ý, "Đúng mười giờ bọn tôi sẽ đi."
Ngữ điệu tràn ngập khí phách, sau đó ánh mắt liếc về phía Hạ Nhiễm Nhiễm, đầy cảnh cáo.
Hạ Nhiễm Nhiễm hừ lạnh, không thèm để tâm.
"Vậy thì tốt quá rồi." Hoắc Lâm Long ý cười thâm sâu, ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú vào Hạ Lăng, "Xin mời theo chúng tôi tới bên kia, ở đó còn rất nhiều bằng hữu đang chờ."
Bọn họ mang Hạ Lăng vào một phòng bao, trên sô pha làm bằng da màu hồng, đã ngồi chật kín người, nam nữ đều có, bọn họ tựa hồ quên đi khoảng cách giới tính, ngồi sát vào nhau, tiếng nói cười không ngớt.
Trên bàn la liệt vỏ chai Champagne, đồ ăn vặt trái cây, khói thuốc mù mịt, quỷ khóc sói gào, nếu không phải trên tay bọn họ không có ống tiêm, Hạ Lăng thiếu chút nữa cho rằng chính mình vừa tiến vào phòng của mấy con nghiện.
Hạ Nhiễm Nhiễm làm như rất quen thuộc với hoàn cảnh này, tự nhiên đi tới trước chỗ trống ngồi xuống, nhưng không có dính líu vào, chân bắt chéo, chán ghét chơi di động, bên cạnh có nam sinh chào hỏi, cô cũng không thèm để ý tới, ngay cả Bùi Cao có đi qua ôm vai cô nói chuyện, cô cũng chỉ đáp lại vài câu cho có lệ.
Hạ Lăng nhìn ra, Hạ Nhiễm Nhiễm cũng không phải quá thích nơi này, chẳng qua vì giận dỗi với Hạ Trác Quần, cố ý đem chính mình biến thành dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, mượn cơ hội này trả thù Hạ Trác Quần.
Chính là kiểu thiếu nữ thanh xuân tới thời kì phản nghịch.
Hoắc Lâm Long mở một chai Champagne cho Hạ Lăng, vẻ mặt tươi cười, "Nếm thử xem?"
Hạ Lăng trực tiếp cự tuyệt, "Không cần."
"Ở đây có nhiều bằng hữu của tôi, cô cho tôi chút mặt mũi đi." Hoắc Lâm Long nhất quyết không tha, tội nghiệp nhìn cô, "Xin cô đó."
"Không uống." Hạ Lăng bất vi sở động, vẫn luôn cúi đầu nhìn vào di động, giọng điệu thản nhiên, "Cậu tự mình uống đi."
Rõ ràng bề ngoài mềm mại đáng yêu như vậy, thế nào lại là người cứng đầu, dầu muối không ưa hả.
Hoắc Lâm Long tâm không nản, mặt dày nhìn điện thoại di động của cô, "Cô đang chơi trò chơi gì vậy, có thể dạy tôi chơi không?"
Kết quả hắn nhìn lên màn hình, thấy được một hàng từ đơn tiếng Anh, hình như là chụp từ trong sách ra, hắn khó hiểu, ngạc nhiên hỏi "Đây là cái gì?"
Hạ Lăng: " Từ đơn Tiếng Anh."
"Tôi biết, ý tôi là cô đang làm gì?"
"Học từ đơn tiếng Anh."
"... Tự nhiên cô lôi cái này ra học làm cái gì?"
"Ngày mai có tiết nghe viết."
"..."
Hoắc Lâm Long lần đầu tiên bị một cô gái làm cho nghẹn lời, hắn nhìn gò má Hạ Lăng hết sức chuyên chú, ý đồ muốn tìm ra dấu vết ngụy trang của cô, năm phút sau, hắn thất bại, bởi vì người ta dường như rất nghiêm túc cố gắng học từ mới tiếng Anh, miệng còn đọc thành tiếng.
Hạ Lăng không chỉ học thuộc từ đơn, còn thỉnh thoảng liếc nhìn thời gian, quyết định đến đúng mười giờ liền lập tức kéo Hạ Nhiễm Nhiễm rời đi, một giây cũng không chần chừ.
Trong khi đợi cô có đi vệ sinh một lát, rửa tay xong sau, từ phòng vệ sinh ra ngoài, ở ngã rẽ, nhìn thấy một nam sinh mặt đầy tàn nhang lén lút gọi điện thoại.
"Bùi ca, anh cứ yên tâm đi, thuốc mê hồn dược kia cam đoan dùng được, em đã cho người khác dùng thử qua rồi, chỉ cần thả một viên vào đồ uống lập tức có hiệu quả, kích tình dữ dội mãnh liệt, cô bé Nhiễm Nhiễm này tuyệt đối không thể cưỡng lại được, hắc hắc, cam đoan có thể làm cho anh sướng như tiên. Muốn chết..."
Câu nói kế tiếp Hạ Lăng không có nghe, cô vội vàng lao ra khỏi nhà vệ sinh, đem toàn lực chạy về phía phòng bao bọn họ ngồi.
Bùi Cao từ chỗ người pha rượu đem tới một ly Cocktail bề ngoài nhìn rất bắt mắt cho Hạ Nhiễm Nhiễm, không ngừng thúc giục cô ta nếm thử một ngụm, còn nói là đích thân hắn làm cho mình, không thể lãng phí tâm ý của hắn.
Hạ Nhiễm Nhiễm bị hắn cuốn lấy không dứt, liền nhận lấy ly rượu, đang muốn uống một hớp, đột nhiên Hạ Lăng đẩy cửa tiến vào, thấy một màn này, sợ tới mức hồn phi phách tán, lên tiếng hô to: "Cậu đừng uống, trong ly bị hạ thuốc. Tình dược!"
Toàn phòng bao là một mảng yên lặng, động tác uống rượu của Hạ Nhiễm Nhiễm dừng lại.
"Cô nói nhăng nói cuội gì đấy?" Bùi Cao nhanh chóng phản ứng lại, đứng lên tức giận nhìn Hạ Lăng, "Tôi làm sao có thể làm như vậy với Nhiễm Nhiễm chứ, cô vu khống hãm hại người tốt!"
"Tôi vừa từ trong phòng vệ sinh nghe được cậu cùng một nam sinh trao đổi điện thoại, muốn xác nhận hiệu quả của loại thuốc này." Hạ Lăng âm thầm nhíu mày, cô quá nóng vội, quên ghi âm lại, cũng không biết Hạ Nhiễm Nhiễm có tin mình hay không.
Quả nhiên, câu tiếp theo của Bùi Cao chính là: "Cô có chứng cứ gì?"
Hạ Lăng mím môi không lên tiếng, trong đầu cố gắng suy nghĩ cách ứng phó, Hạ Nhiễm Nhiễm bỗng nhiên nói một câu: "Vậy cậu nếm thử đi."
"Cái gì?" Bùi Cao biến sắc.
Hạ Nhiễm Nhiễm cũng đứng lên, nheo mắt nhìn hắn, đem ly rượu giơ lên trước mặt hắn, gằn từng chữ: "Chỉ cần cậu uống một ngụm, tôi liền tin cậu."
Bùi Cao sắc mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm cô ta không nói lời nào.
"Không dám sao. Mẹ nó!" Hạ Nhiễm Nhiễm thông qua nét mặt của hắn liền biết chân tướng, trực tiếp đem ly rượu tạt thẳng vào mặt hắn, chửi ầm lên: "Đồ súc sinh này, còn dám hạ thuốc tôi!"
Trong phòng đầy tiếng náo động ồn ào.
Hạ Lăng nhận thấy tình huống không ổn, lập tức tiến lên bắt lấy tay Hạ Nhiễm Nhiễm, "Đừng động vào bọn họ, chúng ta nhanh về nhà đi."
"A, cô cảm thấy có thể chạy thoát sao?"
Nói chuyện là Hoắc Lâm Long, hắn không nhanh không chậm đứng lên, ánh nhìn nguy hiểm, đáy mắt cuồn cuộn dục vọng không thèm che giấu, cuối cùng cũng lộ ra bản chất.
Mà vừa lúc hắn có hành động, những người khác cũng lục tục đứng lên, nhìn chằm chằm hai người.
"Vậy là từ trước đến giờ các người luôn gạt tôi!" Hạ Nhiễm Nhiễm không thể tin trợn tròn mắt.
"Tiểu cô nương, cô còn quá non trẻ, xã hội này đầy rẫy nguy hiểm, hôm nay tôi sẽ bổ túc cô một khóa." Bùi Cao cũng thay đổi sắc mặt, xé toạc lớp mặt nạ mang vẻ ôn hòa nho nhã, cười đến âm hiểm đáng sợ, khuôn mặt tuấn lãng liền trở nên kinh tởm.
"Chạy!" Hạ Lăng phản ứng rất nhanh, kéo Hạ Nhiễm Nhiễm nhằm phía cửa chạy tới.
Trước cửa có một nam sinh đứng chặn, Hạ Nhiễm Nhiễm không cần suy nghĩ, cầm trong tay cái ly nện lên người hắn, hành động vô cùng dứt khoát.
Cô ta từ nhỏ đã theo bọn Tiết Húc náo loạn, trong lòng cũng mang theo một cỗ mạnh mẽ.
Họ thành công trốn ra khỏi phòng bao, chen lấn trong đám người, chạy về hướng cửa quán Bar, lúc này, trên mặt Hạ Lăng đầy mồ hôi, bàn tay đang nắm tay Hạ Nhiễm Nhiễm vẫn luôn không rời, Hạ Nhiễm Nhiễm cùng cô chạy, ánh mắt có chút phức tạp nhìn bóng lưng cô, cắn cắn môi, không tự chủ cũng nắm chặt tay cô.
Hai chị em chạy ra bên ngoài quán Bar, còn chưa kịp thở lấy sức, liền nhìn thấy trước con hẻm rẽ vào quán Bar có năm sáu bóng dáng cao lớn vạm vỡ, uy mãnh như hung thần ác sát, cánh tay so với đùi cô còn to hơn.
Sắc mặt cả hai liền tái nhợt.
"Chạy đi, tiếp tục chạy đi, để tao xem chúng mày có thể chạy đến khi nào." Giọng nói cợt nhả trêu đùa từ phía sau truyền đến.
Bùi Cao cùng Hoắc Lâm Long mang theo một đám người đi ở đằng sau, cùng mấy người ở đầu hẻm vây lại thành vòng tròn giam hai người ở phía trong, thế trận kìm kẹp không một kẽ hở, có chạy đằng trời, bọn họ ngay từ đầu đã không muốn cho bọn cô thoát!
"Ra tay!"
Cả một nhóm người, tiến tới vây bắt mục tiêu của mình, mà người Hoắc Lâm Long nhìn trúng là Hạ Lăng.
Hạ Lăng bị mấy tên đàn ông vây hãm, cô cố gắng phản kháng lại, nhưng nhanh chóng bị ấn xuống đè trên mặt đất, Hoắc Lâm Long nhào tới, bàn tay to lớn thô ráp không ngừng vuốt ve hai má trắng nõn, xúc cảm như tơ lụa trơn mượt, hắn sảng khoái rên rỉ. Thở nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn cô càng thêm nóng rực, cười nói: "Không nghĩ đến ngươi đúng là bảo vật."
Tay hắn từ bên mặt cô đưa đến trước cổ, một tay xé rách áo.
"Thả tôi ra! Tôi sẽ báo cảnh sát!"
Hạ Lăng nhịn xuống nước mắt, dùng cả tay cả chân, liều mạng giãy dụa, nhưng từng lớp quần áo trên người vẫn dần giảm đi, nội tâm sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
Cô cảm giác có rất nhiều bàn tay sờ tới sờ lui ở trên người mình, nắn bóp da thịt non mịn, ghê tởm đến mức khiến người ta muốn ói.
Cô còn nghe được Hạ Nhiễm Nhiễm tràn ngập sợ hãi lên tiếng mắng: "Các ngươi không biết xấu hổ, đồ lưu manh! Súc sinh! Các ngươi biết tôi là ai không? Nếu dám đụng đến một cọng lông của tôi, có tin tôi kêu cha đến giết cả nhà các người không!"
"A a a! Cút ngay cho tôi a a! !"
"Tôi con m nó nhất định sẽ giết chết các người! Nhất định!"
Đúng lúc này, Hoắc Lâm Long ngại sờ không đã ghiền, bỗng nhiên nắm chặt cằm Hạ Lăng, bắt cô há miệng ra, muốn hôn lên, Hạ Lăng ghê tởm đến cực điểm, không biết nơi nào sinh ra khí lực, tay phải tránh thoát khỏi sự kìm kẹp, dương tay tát hắn một cái.
Hoắc Lâm Long đau đến rít một tiếng, cũng thẹn quá hoá giận đáp trả một cái, "Mày thành thật cho tao một chút!"
Kỳ quái là, hắn rõ ràng không dùng nhiều sức, Hạ Lăng sau khi bị hắn tát một cái, đồng tử không ngừng co rút lại, cơ hồ tụ thành một điểm, cô nhìn thẳng hắn trong chốc lát, đầu bỗng nhiên vô lực rũ xuống.
"Lão Đại, hình như cô ta ngất rồi." Nam nhân khác thấy thế, không khỏi buông lỏng bàn tay đang áp chế Hạ Lăng, giọng nói mang vẻ chần chờ.
"Sao lại yếu ớt như vậy?" Hoắc Lâm Long hoài nghi, "Không phải là đang giả bộ đi?"
Hắn vươn tay, muốn nâng đầu cô lên xem, nhưng mà tay hắn còn chưa kịp đụng tới, liền bị một bàn tay khác cản lại.
Hoắc Lâm Long theo bản năng nhìn qua, ngón tay mảnh khảnh sạch sẽ, móng tay màu hồng phấn nhẵn bóng trong suốt, không hề nghi ngờ, đây là tay của phụ nữ.
Cô quả nhiên là giả vờ ngất.
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu hắn, bàn tay xinh đẹp trắng nõn kia cứ như vậy bắt lấy cổ tay hắn, bỗng nhiên dùng lực vặn một cái, chỉ nghe thấy "Rắc rắc" một tiếng, cổ tay của hắn bị bẻ gãy, bàn tay bỗng chốc mềm oặt rũ xuống.
"A a a! ! !"
Hoắc Lâm Long phát ra một tiếng kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế, che đi cổ tay phải bị thương lui ra phía sau một bước lớn, hắn hoảng sợ nhìn cô, Hạ Lăng vốn đang vô lực nằm dưới đất từ từ đứng dậy, sửa sang lại quần áo, tùy ý phủi đi lớp bụi đất bám trên người, không chút để tâm tới tình hình lúc này.
Bộ dạng cô như mới tỉnh ngủ, không coi ai ra gì lười biếng duỗi eo, còn ngáp một cái, vẻ mặt chây lười không cảm xúc.
Khí chất so với lúc trước thay đổi hoàn toàn.
Mấy gã đàn ông kinh ngạc với biến hoá này của cô, nhất thời quên mất động tác.
Vẫn là Hoắc Lâm Long gầm lên một tiếng giận dữ: "Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh bắt cô ta lại!"
"Dạ... dạ." Mấy tên đàn ông như vừa tỉnh mộng, chen chúc xông lên, hướng cô nhào qua.
Hạ Lăng khinh thường cười nhạo, ánh mắt tối đen đột nhiên phát ra tia sáng lạnh lẽo, sát khí nồng đậm tản ra từ đáy mắt.
Cô tùy tay nhặt lên một hòn đá trên mặt đất, hung hăng nhắm vào một người trong số đó ném tới, một tiếng hét thảm thiết vang lên, lập tức đổ máu, những người khác bị dọa đến ngây người, cô nhanh chóng dùng lực đạp một cước vào bụng kẻ đứng bên cạnh, người nọ bị đá bay ra ngoài, trước khi nằm im còn lăn một vòng.
Gã đầu trọc thấy hai đồng bọn của mình bị đánh gục, giận đến đỏ mắt, vung nắm đấm lên hướng cô đánh tới, Hạ Lăng nắm trọn quả đấm của hắn trong lòng bàn tay, thuận thế bắt lấy cánh tay hắn, hạ thấp thân mình, ném hắn quá vai quật ngã.
Một loạt động tác của Hạ Lăng được Bùi Cao bên kia chú ý, Hạ Nhiễm Nhiễm quần áo bị xốc lên một nửa, cô ta nhất thời quên mất mình đang bị làm nhục, há to miệng, ngạc nhiên trừng lớn mắt nhìn về phía bên này.
Quái vật! Cô gái này chính là một con quái vật!
Hoắc Lâm Long thấy bọn thủ hạ của mình bị cô đánh cho nằm im dưới đất không ngóc dậy được, kinh hồn táng đảm, không ngừng lui về phía sau, xoay người định bỏ chạy.
Một khối gạch màu đỏ từ phía sau hắn bay tới, vừa đúng đáp xuống giữa gáy, hắn hoa mắt, gục xuống đất, đau đến thiếu chút nữa không ngất đi.
"Hừm, vừa rồi sờ sướng lắm cơ mà?"
Hạ Lăng đi đến bên người hắn, chân đạp lên mặt hắn, nở nụ cười cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt lại là tối tăm lạnh nhạt.
Thanh âm của cô trầm thấp, vang vọng, từ tính mà gợi cảm.
Lúc này cảm giác đầu mình như bị bổ làm đôi, Hoắc Lâm Long có chút hoảng hốt khi nghe thấy cô nói: "Đừng vội, đợi lát nữa còn thoải mái hơn."Sau khi trao đổi với Nghiêm Lập xong, Tiết Húc thuê xe đến địa điểm hắn gửi, thuận tiện kêu Từ Hàn đi cùng hắn, đem chuyện đã xảy ra nói lại một lần, nghe được Hạ Nhiễm Nhiễm đã xảy ra chuyện, Từ Hàn ngay cả giày cũng không đổi liền chạy ra ngoài.
Lúc này hai người đang ngồi ở trong xe taxi, in lặng không nói gì, không khí nặng nề áp lực.
Từ Hàn mặt không chút thay đổi nhìn thẳng phía trước, nhìn không chút hoang mang, nhưng nếu để ý sẽ phát hiện tay cậu có chút run rẩy, đó là biểu hiện của khủng hoảng cực độ.
Tiết Húc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, biểu tình nhìn qua cũng khá bình tĩnh, nhưng trên thực tế tay hắn so với Từ Hàn còn lợi hại hơn.
Bất quá không phải xuất phát từ lo lắng, mà là do kích động.
Rốt cuộc cũng tìm được.
Hắn ở trong lòng âm thầm tự nói với chính mình.
Sau khi Nghiêm Lập nói cô gái kia đánh bay bọn lưu manh, Tiết Húc muốn cậu ta mô tả diện mạo của cô gái đó một chút.
Nghiêm Lập nói: Tóc dài, rất gầy, từ xa nhìn lại nên không rõ lắm, nhưng dáng dấp cũng không tệ.
Tuy rằng không có điểm nào quá đặc thù.
Nhưng
»