Hạ Lăng về đến nhà, thấy Hạ Trác Quần cùng Hạ Nhiễm Nhiễm đang cãi nhau.
"Con làm bài thi giữa kỳ kiểu gì thế này?" Hạ Trác Quần nổi trận lôi đình, trừng mắt trước thiếu nữ phản nghịch, "Chủ nhiệm lớp vừa gọi điện thoại cho ta, nói thành tích của con hạ xuống hơn hai mươi bậc, là hơn hai mươi bậc đó! Mỗi ngày ở trường con làm cái gì hả?"
"Ngủ, còn có thể làm cái gì?" Hạ Nhiễm Nhiễm một chút cũng không sợ ông, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, cười lạnh.
"Thành tích như thế này, ta nào có mặt mũi đi họp phụ huynh!"
"Vậy thì đừng đi, vạn nhất bị ai biết được tôi có người ba tệ bạc như vậy, tôi còn thấy mất mặt hơn!"
"Chát —— "
Thanh âm lanh lảnh rõ ràng vang lên.
Hạ Trác Quần dùng lực tát Hạ Nhiễm Nhiễm một cái, tức giận đến nỗi môi tím lại run run, "Con là muốn khiến ta tức chết mới thoả lòng đúng không?"
Hạ Nhiễm Nhiễm đầu nghiêng về một bên, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn nháy mắt sưng đỏ, cô xấu hổ che mặt, cố kìm nén nước mắt, hung hăng trừng ông một cái, liền cúi đầu không nói lời nào chạy đi, lướt qua Hạ Lăng, xông ra khỏi cửa.
"..."
Hạ Lăng đối với cảnh tượng vừa rồi không quá để ý, dù sao cũng quen rồi, hai cha con cứ ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận to, trong nhà rất ít khi được bình yên.
Chỉ là lần này có chút nghiêm trọng, bởi vì Hạ Nhiễm Nhiễm sau khi bị trách mắng, lần đầu tiên không phải chạy về phòng, mà là xông ra khỏi nhà.
Hạ Lăng giống như trước đây coi mình như người vô hình, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản thân, cô lễ phép cúi đầu chào Hạ Trác Quần.
"Chào chú."
"Con xin phép lên phòng ạ."
Cô thẳng một đường đi lên lầu trở về phòng.
Cơn giận của Hạ Trác Quần vẫn chưa tan đi, liền thấy đứa con gái thứ hai của mình làm như không có việc gì đi lướt qua, hoàn toàn không bị ảnh hưởng một chút nào, ông ngạc nhiên chỉ tay về phía cô, "Đứng lại đứng lại, con cứ đi như vậy?"
Hạ Lăng kỳ quái quay đầu, "Không thì sao ạ?"
Hạ Trác Quần khí nóng càng tăng lên, ngực không ngừng phập phồng, "Ta đã bị chọc tức đến như này rồi, con một tia cảm xúc cũng không có? Sao không tới an ủi ta một chút hoặc là giúp ta rót cốc nước?"
Đại khái là bị Hạ Nhiễm Nhiễm kích thích, Hạ Trác Quần mất đi lý trí rống lên với Hạ Lăng: "Mẹ nó con thật sự là do ta sinh ra sao?"
Hạ Lăng: "..."
Người này là đứa trẻ ba tuổi sao?
Hạ Trác Quần lấy lại tinh thần, ý thức được mình vừa mới nói cái gì, hận không thể đánh vào cái miệng vài cái, thấy Hạ Lăng dùng ánh mắt ngây thơ nhìn ông, nói không xấu hổ là không thể nào.
Có thể là thật sự bị Hạ Nhiễm Nhiễm chọc giận đến hồ đồ rồi, ông ta dựa vào bản năng muốn đem cơn giận chút lên người khác để thoả mãn bản thân.
Haizz, ai nói con gái là tri kỷ của cha, vậy sao ông lại không cảm nhận được sự ấm áp khi ở bên các con của mình.
Qua tuổi Hạ Trác Quần đột nhiên cảm thấy chính mình sống có chút bi thảm.
Hạ Lăng trời sinh tính tình nhu thuận, nếu ông đã yêu cầu, cô sẽ chấp nhận đi lấy cho ông ly nước đến, "Dạ thưa, mời chú uống miếng nước."
"Ừm." Hạ Trác Quần theo bậc thang đi xuống dưới, nhận lấy cốc nước từ tay cô uống một ngụm, lập tức nhíu mày, "Sao lại lạnh như vậy?"
Hạ Lăng nói: "Cho chú hạ hỏa ạ."
Hạ Trác Quần: "..." Muốn nhận chút sự quan tâm chăm sóc của con gái lại khó khăn như thế sao?
"Thôi vậy." Ông thở dài, cả người như già đi mười tuổi, buông chén ngồi xuống ghế sô pha, điều chỉnh cảm xúc, hoà hoãn hỏi cô: "Điểm thi thử giữa kì của Nhiễm Nhiễm có rồi, của con hẳn là cũng tới rồi đi, kết quả thế nào?"
Đây là lần đầu tiên ông đề cập tới thành tích học tập của cô, Hạ Lăng nghĩ đến bài thi toán được hơn ba mươi điểm kia, trong lòng chột dạ, nói quanh co mở miệng: "Không tốt lắm ạ."
"Không sao, cứ nói ra, ta sẽ không trách con." Hạ Trác Quần chưa bao giờ quan tâm cô như vậy, hiền hoà nhìn cô nói: "Môn toán của Nhiễm Nhiễm thi được có điểm, con chắc sẽ không thua kém."
"... Nếu chú muốn biết như vậy." Hạ Lăng chậm chạm mở cặp sách ra, đem bài thi đưa cho ông, "Đợi lát nữa bệnh tim phát tác cũng đừng trách con."
Cô biết nếu ông nhất định muốn xem, che đậy cũng không được, không bằng thoải mái đưa cho ông xem.
Hạ Trác Quần vừa nhận lấy, điểm!
Trước mắt nhoè đi, thiếu chút nữa thở không nổi, Hạ Nhiễm Nhiễm cũng từng có điểm kém nhưng điểm đã là thấp nhất rồi, mà Hạ Lăng là lần đầu tiên khiến ông phải xem xét lại.
"Loại thành tích này mà con cũng có thể làm ra được?"
Hạ Lăng ấp a ấp úng: "Đại khái là không biết làm."
Hạ Trác Quần: "..."
Kể từ giờ khắc này, hai người bọn họ đều có cái nhìn khác về đối phương.
Trong lòng Hạ Lăng, Hạ Trác Quần chẳng qua chỉ là một người cha vô tình, hờ hững chẳng quan tâm việc cô sống hay chết.
Còn trong lòng Hạ Trác Quần, Hạ Lăng thân phận thấp kém là kẻ ăn nhờ ở đậu chỉ có thể thông qua học tập để thay đổi vận mệnh, nâng cao địa vị trong cái nhà này.
Nói cách khác, nếu cô muốn được ông chú ý, cách duy nhất là phải ra sức cố gắng đạt thành tích cao hơn Hạ Nhiễm Nhiễm mới đúng.
Nhưng mà con số trình ình ở trước mắt nói cho ông biết, cô dường như hoàn toàn không để ý hình tượng của mình ở trong lòng ông ta.
Tình huống này không giống mấy bộ phim truyền hình cho lắm! Xem cái bộ dạng thản nhiên kia, nào có điểm giống nữ nhi một lòng cầu tiến?
Hạ Trác Quần trừng cô, tức giận đến nói không ra lời.
Cuối cùng vẫn là Hạ Lăng giải thích một chút, "Đợt thi thử giữa kỳ diễn ra vừa lúc mới chuyển trường tới, không nắm rõ kiến thức, cho nên không biết làm, hiện tại toàn bộ đề này đã có thể làm được hết."
"Không phải con vẫn đang học chương trình lớp mười sao?" Hạ Trác Quần nhíu chặt mày không chịu buông tha.
Hạ Lăng lắc đầu, "Không phải, mới học hết cấp hai, con đi học chậm một năm."
Hạ Trác Quần nhạc nhiên, "Vậy sao con không nói sớm?"
Hạ Lăng mím môi, cúi mặt không nói chuyện.
Hạ Trác Quần trong lòng suy xét một hồi, liền hiểu nỗi băn khoăn của cô, thở dài một cái, lần đầu tiên, ông cẩn thận đánh giá đứa con gái này, vẻ mặt dịu dàng như nước, một chút cũng không giống mẹ, ngược lại có ba phần giống mình, trong người của cô, đích xác đang chảy dòng máu của ông.
"Lần này ta bỏ qua, lần sau nhớ cố gắng." Hạ Trác Quần biểu cảm ôn hòa, xoa xoa đầu cô, cười khích lệ nói.
"... Dạ." Hạ Lăng kinh ngạc, có chút thụ sủng nhược kinh.
"Ta có việc muốn nhờ con." Hạ Trác Quần thu tay, khó được lộ ra khuôn mặt u sầu, từ trong hộp thuốc lá rút ra một điếu, nhưng ngại hút trước mặt cô, chỉ cầm trên tay không châm lửa.
"Con có thể giúp ta làm hoà với Nhiễm Nhiễm không?" Thanh âm của ông lộ ra vài phần xót xa, "Mỗi lần nó nhìn thấy ta liền đổi sắc mặt, nói chuyện không quá ba câu liền cãi nhau, ta thật sự không biết nên làm sao bây giờ."
Hạ Lăng có chút khó xử, "Cô ấy rất ghét con, quả thực không có cách nào giúp được."
Có khi còn phản tác dụng.
"Người nó ghét không phải con, mà là ta." Hạ Trác Quần có chút chua xót cười cười, "Nó chỉ tạm thời không thể tiếp nhận thôi, lâu rồi thành quen, ta chính là hi vọng con có thể giúp ta khuyên nhủ nó, hai đứa tuổi cũng sấp sỉ nhau, cũng dễ dàng trò chuyện hơn."
"Được rồi, con sẽ thử xem."
Trước ánh mắt mong chờ của ông, Hạ Lăng chần chờ gật đầu, "Vậy thưa chú, con xin phép về phòng trước."
Hạ Trác Quần gật đầu, "Đi đi."
Cô xoay người sang chỗ khác.
"Về sau gọi ta là ba đi." Thanh âm không mặn không nhạt truyền đến.
Hạ Lăng mở to hai mắt, quay đầu, nhìn dáng vẻ Hạ Trác Quần mặc bộ đồ ở nhà màu xanh sẫm, hơi mỉm cười, lại rất ấm áp.
Ông nhìn cô nói: "Ta cũng không muốn mang trên mình cái danh bạc tình bạc nghĩa."Hạ Lăng mơ hồ trở lại phòng, giống như mình đang bước trên mây vậy, một loại cảm giác không chân thực, nhưng không thể phủ nhận, hiện tại cô rất vui sướng, nỗi lo lắng phiền muội đè nén trong ngực tiêu tan, toàn thân như được thả lỏng, kích thích kia mang tên tình thân.
Đến Hạ gia lâu như vậy, Hạ Lăng kỳ thật không coi nơi này là nhà của mình mà đối đãi, cô biết mọi người ở đây đều không hoan nghênh mình. Con của tiểu tam, cái danh này từ khi sinh ra đã luôn bám theo cô, rõ ràng cô cái gì cũng không làm, nhưng lại bị toàn thế giới chối bỏ.
Cô biết Hạ Trác Quần đón mình về chỉ vì nghĩa vụ, không có thừa nhận thân phận của cô, điểm này có thể nhìn ra được từ việc người hầu trong nhà xưng hô với cô, Hạ Lăng biết mình nên chưa bao giờ chủ động gây sự với người khác, tính tốt nghiệp xong liền rời đi, tìm một công việc làm thêm để trang trải cuộc sống cũng như giành ra một phần gửi cho Hạ Trác Quần, xem như báo đáp công ơn nuôi dưỡng.
Cô vốn đã lên sẵn kế hoạch.
Nhưng hôm nay sau khi nghe Hạ Trác Quần nói vậy, làm nhiễu loạn suy nghĩ của cô, khiến cô lần đầu tiên cảm thấy luyến tiếc nơi này, cũng là lần đầu tiên có thiện cảm đối với Hạ Trác Quần, khao khát hơi ấm tình thân.
Hạ Lăng lắc đầu, đi đến trước bàn ngồi xuống, vỗ vỗ hai má, cố gắng điểu chỉnh tâm tình, lấy cuốn nhật ký ra, đem chuyện ngày hôm nay nhớ kỹ, viết xong vẫn thấy kích động muốn tìm người khác tâm sự, trong đầu liền hiện ra cái tên Tiết Húc.
Cô nhếch miệng, lấy điện thoại ra nhắn cho hắn một tin.
"Cậu đang làm gì vậy?"
Bên kia rất nhanh liền hồi đáp, hai chữ: "Chơi game."
Người này thế nào mỗi ngày đều chơi game, không cần học sao?
Hạ Lăng hỏi: "Cậu thi thử giữa kỳ thế nào?"
Lần này hắn trả lời chậm hơn, chắc là trận đấu đang đến hồi gay cấn, hơn nửa ngày mới đáp lại một câu: "Không tốt lắm."
"Không tốt là bao nhiêu?" Hạ Lăng nghĩ cũng đáng lắm, ai kêu hắn mỗi ngày trừ chơi game ra chính là ngủ, khiến đầu óc mê muội.
"Tổng lại cũng khoảng hơn sáu trăm điểm đi." Tiết Húc ung dung trả lời.
"..." Hạ Lăng câm nín đánh ba dấu chấm gửi đi, "Cái này gọi là không tốt lắm?"
Tiết Húc: "Đúng vậy, nếu không phải ba môn toán lý hoá được max điểm, phỏng chừng ngay cả điểm cũng khó mà đạt được."
Hắn là đang khoe khoang sao?
Hắn nhất định phải khoe ra sao?
Hạ Lăng không nói gì nhìn chằm chằm hàng chữ này, cho dù không có bất kì icon cảm xúc nào, nhưng cô vẫn có thể nhận ra được vẻ gợi đòn trong đó.
Đang muốn đáp trả lại hắn, Hạ Lăng bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Khương Tư Nhu.
"Hạ Lăng! Có đây không có đây không? Tớ vừa nhìn thấy chị cậu!"
Giữa những hàng chữ lộ ra bối rối.
Hạ Lăng nhíu mi, đáp lại: "Làm sao vậy?"
Quan hệ giữa cô và Hạ Nhiễm Nhiễm, trong trường Hạ Lăng chỉ nói cho một mình Khương Tư Nhu biết.
Khương Tư Nhu đánh chữ một lúc, khoảng chừng nửa phút sau mới trả lời: "Tớ tới trông quán giúp mẹ, nhìn thấy Hạ Nhiễm Nhiễm ở cùng với một đám người không đứng đắn đi vào quán Bar bên phố đối diện, còn có một người đàn ông ôm eo cô ấy, tớ sợ xảy ra chuyện gì..."
Hạ Lăng trong lòng rơi lộp bộp, nhanh chóng đáp lại: "Cậu gửi tớ địa chỉ, tớ lập tức tới ngay."
Cô đứng dậy, khoác áo khoác ngoài, đẩy cửa phòng ra đi xuống lầu, nhìn cửa phòng Hạ Trác Quần, chần chờ một chút, vẫn không nên đi quấy rầy ông, tự mình chạy ra khỏi cửa.
Bên kia, Tiết Húc thấy Hạ Lăng mãi không trả lời, liền đóng WeChat, chơi thêm một lát liền tắt đèn đi ngủ, mới được khoảng hơn một tiếng, hắn đang nửa tỉnh nửa mê, chuông điện thoại di động thế nào lại vang lên.
Tiếng tranh cãi ầm ĩ không ngừng truyền tới.
Tiết Húc xoay người, khó chịu lấy chăn che kín đầu, dứt khoát cúp máy.
Nhưng tiếng chuông điện thoại dường như muốn cùng hắn giằng co một trận, không ngừng vang lên.
Chết tiệt!
Tiết Húc mạnh mẽ hất chăn sang một bên, vẻ mặt âm trầm tiếp nhận cuộc gọi, không quan tâm đầu bên kia là ai, liền rống lên một trận: "Mẹ nó ngươi có bệnh à, đêm hôm khuya khoắt không ngủ còn đi quấy rầy người khác!"
Đối phương hình như bị doạ sợ, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Tiết Húc, là tôi Nghiêm Lập đây."
"Nghiêm Lập nào?"
"... Chúng ta dù gì cũng học cùng lớp nửa năm, mặc dù không nói chuyện nhiều, nhưng ít nhất đến cái tên cũng phải nhớ chứ."
Tiết Húc híp mắt suy nghĩ một lát, nhớ tới trong lớp bọn họ quả thật có nhân vật như thế, hơn nữa hình như còn làm lớp trưởng.
"Cậu tìm tôi có việc gì?" Ngữ khí của hắn cực kỳ không kiên nhẫn, dù là lớp trưởng cũng không thể quấy nhiễu giấc ngủ của người khác được!
"À, là như vậy, tôi lúc này thấy Hạ Nhiễm Nhiễm bị một đám đàn ông dáng vẻ lưu manh vây quanh, còn dám động tay động chân với cô ấy... Nói tóm lại rất loạn, cậu vẫn là nhanh tới đây đi, tuy rằng tôi đã báo cảnh sát, nhưng chắc phải một lúc nữa họ mới tới được."
Nghiêm Lập giọng điệu gấp gáp, cậu ta là lớp trưởng, có số điện thoại của cả lớp, cũng biết Tiết Húc khá thân với Hạ Nhiễm Nhiễm.
"Cậu nói cái gì?" Tiết Húc liền tỉnh táo, mặc đồ vào chạy ra ngoài cửa, thần sắc nghiêm trọng nói: "Bây giờ cậu đang ở đâu? Gửi địa chỉ cho tôi."
"À, tớ đang đứng trước quảng trường lớn, đối diện có cái rạp chiếu phim."
Nghiêm Lập nhìn chung quanh nói, rồi sau đó lại đem ánh mắt ném về khu vực đang vô cùng hỗn loạn, tiếp tục tường thuật trực tiếp tình hình cho Tiết húc.
"Trừ Hạ Nhiễm Nhiễm ra, còn có một cô gái tôi không biết cũng đang bị khi dễ, quần áo cũng bị người ta kéo đến thảm thương rồi, nếu cậu không tới mau sẽ... sẽ..."
Nghiêm Lập thanh âm đột nhiên ngừng lại, mắt trừng lớn, không thể tin nhìn về phía trước, thốt ra: "ĐM!"
"Làm sao? Chẳng lẽ họ xảy ra chuyện gì rồi?" Tiết Húc có dự cảm không lành, hét lớn: "Cậu mau đi lên ngăn cản, kéo dài thời gian chờ tôi đến!"
"Không, không phải." Nghiêm Lập liếm liếm đôi môi khô khốc nói: "Chính là cô gái đó giống như nổi điên, đột nhiên biến thân thành người Saiya, cầm gạch chọi bọn họ, ách, xem tình hình chiến đấu, tôi cảm thấy cậu có thể không cần đến nữa."
Saiya: Là một chủng tộc người sống trên hành tinh Plant-Vageta (trong truyện Dragon ball). Là nhóm người rất hiếu chiến, hiếu sát.
Tác giả có lời muốn nói: chương tới tiểu ca ca sẽ xuất hiện, ta không gạt người đâu, hắc hắc hắc.