"Hạ Lăng!"
"Hạ Lăng! Đừng đánh nữa! Hạ Lăng! !"
...
Như một mảnh hỗn độn trong bóng đêm, Hạ Lăng cảm giác linh hồn mình thoát khỏi xác, phiêu du ở trong không khí, ý thức mơ hồ, không có điểm rơi.
Cô dường như nghe được giọng nói của Hạ Nhiễm Nhiễm, một tiếng lại một tiếng, kinh hoảng vội vàng, còn mang theo một tia sợ hãi.
Thanh âm của cô ta như từ nơi rất xa truyền đến, bị chặn lại bởi một bức tường trong suốt, Hạ Lăng dù có cố gắng nghe, nhưng chỉ có thể nhận ra đây là giọng của cô ta, còn đang nói cái gì thì cô không nghe được.
"Nếu còn đánh nữa, hắn sẽ chết mất! ! !"
Những lời này so với tất cả những thanh âm xì xào lúc trước, bén nhọn dứt khoát, phá yết hầu khàn khàn, mang theo vẻ thê lương.
Hạ Lăng lúc này nghe rõ ràng, cảm thấy chấn động.
Chết? Ai sẽ chết?
Cô phá tan trở ngại, dứt khoát mở hai mắt ra.
Lọt vào trong tầm mắt là một mảng đỏ như máu, trên nền đất đều là máu tươi, giống như hoa anh túc nở rộ bên cầu Nại Hà, yêu dã mỹ lệ.
Hạ Lăng ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trong trí nhớ còn sót lại của mình, mấy gã đàn ông thân hình cao lớn dũng mãnh, hung hãn mười phần, lúc này nằm la liệt trên mặt đất, che đi vết thương, thống khổ kêu rên, một đống hỗn độn.
Mà Hoắc Lâm Long vốn đem cô đặt dưới thân, nay lại bị mình đạp ở dưới chân, mặt mũi bầm dập, ý thức mơ hồ, sắc mặt tái nhợt trắng như tờ giấy, tóc ngắn ướt đẫm mồ hôi, bộ dạng sống không bằng chết.
Trên người hắn có vô số vết thương, tay chân mềm oặt nằm bẹp trên mặt đất, tư thế vặn vẹo.
Nhìn thảm vô cùng.
Hạ Lăng ánh mắt dại đi nhìn phía nửa người dưới của hắn, ở vị trí giữa hai chân, chỗ đó như là bị thứ gì rất nặng đè xuống, thấm đầy máu tươi, giữa háng quần vải bị ướt dán chặt vào bắp đùi hắn, máu tụ thành suối nhỏ trên mặt đất chảy ra.
Đỏ đến dọa người.
Hạ Lăng cảm thấy, chỗ đó bị thương thành như vậy hẳn không thể sử dụng được nữa rồi.
Nói cách khác, hắn hoàn toàn triệt để trở thành phế nhân.
Hoắc Lâm Long nằm thẳng trên mặt đất, khuôn mặt anh tuấn bởi bị sỉ nhục cùng đau đớn mà trở nên vặn vẹo dữ tợn, hắn căm ghét nhìn Hạ Lăng, hữu khí vô lực quát: "Đánh đi! Sao không đánh tiếp? Hay mày dứt khoát giết chết tao đi!"
Hắn cũng dai thật, bị thương thành như vậy mà không ngất.
Hạ Lăng không nghĩ đến, cô vừa mới tỉnh lại, đầu óc có chút mơ hồ, đối mặt với tình huống như này, ý thức có chút trì độn, nhìn bộ dạng thê thảm của Hoắc Lâm Long, còn đang suy nghĩ là ai đánh hắn thành như vậy, tàn nhẫn như thế, nhìn thôi cũng thấy sợ, đảo mắt, liền nhìn thấy viên gạch dính đầy máu trên tay mình, sợ tới mức lập tức ném đi, không nghĩ đến, lại rơi trúng hạ bộ của hắn.
"A!"
Hoắc Lâm Long đau đớn gào thét một tiếng, hai mắt tối sầm, rốt cuộc ngất đi.
Hạ Lăng cuối cùng cũng biết được nguyên nhân phát sinh sự việc, nhất định là hắn đã thoát ra!
Sắc mặt cô trắng bệch, cố gắng trấn định tinh thần, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, ở cửa quán bar thấy được Hạ Nhiễm Nhiễm, chỉ có một mình cô ta, bọn người kia đã không thấy bóng dáng, cô gái quần áo xộc xệch, tóc dài rối loạn, trên mặt toàn là nước mắt, khiến lớp trang điểm tinh xảo bị lem đi, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên bẩn thỉu, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật, bất quá trên người cô không có vết thương, vô lực ngồi phịch trên mặt đất, mặt lộ vẻ sợ hãi nhìn cô.
Hạ Lăng quá quen với vẻ mặt như thế, bởi vì trước kia có rất nhiều lần, khi cô mờ mịt tỉnh lại, người bên cạnh chính là dùng vẻ mặt như thế nhìn mình, hoảng loạn, khiếp sợ, như là đang nhìn thấy quỷ.
"Cô... cô khôi phục lý trí rồi sao?" Hạ Nhiễm Nhiễm thấy cô nhìn về phía bên này, giống như một chú chim nhỏ sợ cành cong, lắp bắp hỏi.
"Ừm." Hạ Lăng nhẹ nhàng đáp một câu, trên mặt không chút cảm xúc, đi đến bên cạnh cô ta vươn tay ra, "Đứng lên đi, chúng ta về nhà."
Trả lời mập mờ, không có ý định giải thích.
"À ừm..." Hạ Nhiễm Nhiễm trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt băng lãnh này của cô, cái gì cũng không dám hỏi, yên lặng nắm lấy tay cô đứng lên.
Nhưng mà Hạ Lăng kéo vài cái, Hạ Nhiễm Nhiễm vẫn không đứng lên được, Hạ Lăng buông tay, không nói một lời nhìn cô ta.
"Cô đừng nhìn tôi như vậy, cũng không phải tôi cố ý mà là không dậy nổi." Hạ Nhiễm Nhiễm có chút tức giận, xấu hổ cắn môi, "Chỉ là, chỉ là chân không còn lực nữa."
Hạ Lăng nhìn về phía đùi cô ta, quả nhiên vẫn đang run rẩy không ngừng, im lặng, bất đắc dĩ xoay người ngồi xổm xuống, "Lên đi, tôi cõng cô về."
"A." Hạ Nhiễm Nhiễm có chút cự tuyệt nhưng lại bị vẻ mặt hung ác của cô dọa sợ, ngoan ngoãn trèo lên lưng cô.
Hạ Lăng đứng dậy ổn định thân thể, không chần chờ, lập tức bước nhanh rời đi, cũng không để ý đến tình cảnh của bọn Hoắc Lâm Long.
Cô vừa rời đi, mấy thanh niên nằm trên mặt đất bị thương nhẹ lập tức chạy đến bên cạnh Hoắc Lâm Long, nôn nóng hô to: "Lão Đại! Lão Đại!"
"Nhanh! Mau gọi xe cứu thương!"
"Làm sao bây giờ? Có nên báo cảnh sát không?"
"Báo cái rắm! Mày không nghĩ đến chúng ta cũng sẽ bị bắt hả?"
Gã đầu trọc dùng lực vỗ vào đầu tên đàn em.
Hoắc Lâm Long con trai của ông chủ quán Bar, tính cách kiêu ngạo lại háo sắc, ỷ vào thân phận của mình, thích đến quán Bar săn gái, làm nhiều thành quen. Hắn ta không ít lần đụng tới trẻ vị thành niên, nhưng được gia đình hậu thuẫn đằng sau dùng áp lực đè xuống, nên mới có thể làm xằng làm bậy đến bây giờ.
Lần này hắn là đá phải tấm sắt, không chỉ không thực hiện được, còn bị đánh trọng thương, thật sự là mất cả chì lẫn chài.Thời điểm Tiết Húc tới, vừa lúc xe cứu thương đem Hoắc Lâm Long đi, bọn họ chỉ nghe được tiếng còi báo động, ánh đèn nhấp nháy chiếu sáng, vào ban đêm giống như ngôi sao.
"Ai nằm trên cáng cứu thương vậy?" Từ Hàn vẻ mặt băng sơn ngàn năm không đổi nay đã sụp đổ, thay vào đó là bộ dạng âm trầm đáng sợ, nắm chặt vai Nghiêm Lập hỏi, "Nhiễm Nhiễm đâu? Cô ấy hiện tại đang ở đâu! ?"
"Đừng vội đừng vội, người trong xe cứu thương không phải Hạ Nhiễm Nhiễm, là bọn lưu manh kia!" Nghiêm Lập vội vàng trấn an nói.
Từ Hàn nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, buông bả vai cậu ra, lau đi mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Nghiêm Lập được tự do, còn chưa kịp thả lỏng, bả vai lập tức bị một người khác bắt được, vẻ mặt khẩn trương của Tiết Húc xuất hiện ngay trước mắt, nhưng không giống với Từ Hàn, ánh mắt hắn lại toả ra sát khí.
"Cô gái kia đâu, đi đâu mất rồi?"
Nghiêm Lập sửng sốt, nói: "Tôi làm sao biết được."
"Không phải tôi dặn cậu phải luôn để ý đến cô ta sao?"
"Tôi vốn luôn nhìn chằm chằm mà, nhưng bộ dạng của cô ấy lúc đánh người quả thật quá khủng bố, tôi không khỏi thất thần mấy phút."
Nghiêm Lập không khỏi khép chặt chân, dường như nhớ đến cảnh cô gái kia cầm gạch nện xuống nửa người dưới của Hoắc Lâm Long.
Hình ảnh đấy đã trở thành bóng ma cả đời của cậu ta.
"Chết tiệt, đúng là chẳng được tích sự gì!" Tiết Húc khó chịu đẩy cậu ta ra, khó chịu vò mái tóc đen, hay rồi, manh mối lại bị cắt đứt.
Từ Hàn đột nhiên hỏi: "Vậy cậu có nhìn thấy Hạ Nhiễm Nhiễm không?"
"Cũng không thấy, lúc ấy có rất nhiều người chắn ở phía trước, tôi cũng không nhìn được nhiều." Nghiêm Lập nói: "Bất quá trễ thế này rồi, cô ấy lại trải qua chuyện như vậy, tôi nghĩ hẳn là đã về nhà rồi."
Từ Hàn gật đầu, nhìn Tiết Húc nói: "Chúng ta theo đường về nhà tìm một lát đi."
"Ừm." Tiết Húc trong lòng vẫn còn buồn bực đáp lại, trước khi đi, nhớ ra cái gì đó, lại quay đầu hỏi Nghiêm Lập một câu: "Đúng rồi, cô gái kia ra tay thế nào? Còn phải gọi xe cứu thương."
Chẳng lẽ lại giống hắn lúc trước, vô cùng thảm hại?
Từ Hàn cũng dừng bước quay đầu, không thể phủ nhận, cậu cũng rất muốn biết, nếu không đủ thảm, cậu không ngại bồi thêm mấy phát.
Nghe được vấn đề này, Nghiêm Lập biểu tình khó diễn tả bằng lời, cảm giác rất vi diệu, vẻ mặt thâm trầm nhìn bọn họ.
"Tin tôi đi, các cậu không nên biết thì tốt hơn."Hạ Lăng cõng Hạ Nhiễm Nhiễm đi trên đường, ai đi qua cũng ngoái đầu lại nhìn, không phải vì bọn họ xinh đẹp, mà vì bộ dáng bây giờ của họ quá bắt mắt, Hạ Nhiễm Nhiễm quần áo rách rưới dơ bẩn, còn Hạ Lăng quần áo không chỉ dơ mà còn dính máu.
Hai người thương lượng qua, quyết định đi vào một cửa hàng quần áo đổi y phục.
Vào cửa tiệm, Hạ Nhiễm Nhiễm nhìn thấy một loạt quần áo mới xinh đẹp, lập tức sống lại, vặn vẹo hông từ trên người Hạ Lăng nhảy xuống, một lúc lấy năm sáu bộ, vô cùng cao hứng vào phòng thử quần áo.
Hạ Lăng không có hứng, chỉ muốn chọn một bộ quần áo đơn giản vừa vặn với mình, Hạ Nhiễm Nhiễm lại nhìn không vào mắt, liền khôi phục tính cách bá đạo, buộc cô cùng mình thử một lượt những bộ cánh xinh đẹp, kết quả hai người ở trong cửa hàng mất nửa giờ, Hạ Nhiễm Nhiễm mua những bộ mà bản thân cảm thấy vừa mắt, còn sảng khoái thanh toán luôn cho Hạ Lăng.
"Tôi thấy từng này quần áo có hơi nhiều." Hạ Lăng mặc trên người quần áo mới, trên tay còn xách thêm năm sáu túi đồ Hạ Nhiễm Nhiễm mua cho mình, có chút bất đắc dĩ xụ mặt xuống.
"Từng này có là bao, mỗi ngày đổi một bộ, có mua trăm bộ cũng không đủ."
Hạ Nhiễm Nhiễm không để tâm, thấy Hạ Lăng sắc mặt so với lúc trước có phần dịu đi, nuốt một ngụm nước bọt, thật cẩn thận hỏi: "Cái kia, người vừa mới đem bọn Hoắc Lâm Long đánh đến hoa rơi nước chảy, là cô thật hả?"
Vấn đề này kỳ thật có chút kỳ quái, bởi vì Hạ Nhiễm Nhiễm là tận mắt chứng kiến Hạ Lăng ra tay, nhưng nếu so sánh người lúc đó với người trước đây mình biết, khí chất có sự khác biệt rất lớn, nếu không phải chính mắt mình nhìn thấy, căn bản không có ai cảm thấy hai người đó là một.
Hạ Lăng ánh mắt có chút trốn tránh, cúi đầu không nói chuyện, cũng không có ý định trả lời.
Hạ Nhiễm Nhiễm không nghĩ sẽ bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy, bộ dạng hưng phấn hỏi, "Cô lợi hại như vậy sao không nói sớm? Giấu kĩ ghê, làm hại tôi nghĩ rằng mình sẽ bị đám người kia hành hạ đến chết, ngay cả di thư cũng nghĩ xong rồi."
Những gì cô ta nói cũng không phải quá phóng đại, cô ta là người hiếu thắng, nếu quả thật bị bọn Bùi Cao làm nhục, khả năng muốn tìm tới cái chết rất lớn.
"Cô... Không sợ tôi sao?" Hạ Lăng thấy có chút kỳ quái.
"Vì sao phải sợ? Người cô đánh cũng không phải tôi, mà là đám đàn ông kia, tôi mừng còn không kịp nữa là." Hạ Nhiễm Nhiễm thản nhiên nói, quên mất là ai vừa rồi chân còn mềm nhũn không đứng dậy nổi.
"Vậy sao..." Hạ Lăng thì thào, môi không tự chủ được cong lên.
Mà lúc này, Hạ Nhiễm Nhiễm đột nhiên chuyển chủ đề, "Nếu vậy, người lúc trước đả thương Tiết Húc là cô sao?"
Trước kia cô ta coi mấy lời Tiết Húc nói là trò đùa, nhưng hôm nay xem ra, thật sự một chút cũng không buồn cười.
Hạ Lăng có đủ khả năng đánh bại Tiết Húc.
Hạ Lăng sắc mặt liền thay đổi, "Cậu nhất định không được nói cho cậu ấy biết."
"Vì sao?"
"Không vì cái gì cả."
"Tôi đây lại càng muốn nói cho cậu ấy biết."
"Nếu cậu dám nói, tôi sẽ đem chuyện ngày hôm nay nói cho chú Hạ biết."
"Cô!" Hạ Nhiễm Nhiễm bực mình, nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, không khỏi nheo mắt lại, "Sao cô lại sợ tôi nói cho cậu ấy biết, không phải là cô thích cậu ấy chứ?"
Trực giác của phụ nữ quả thực nhạy bén.
Quả nhiên Hạ Lăng nhếch miệng, không nói, im lặng cam chịu.
"Đừng có mơ!" Hạ Nhiễm Nhiễm trừng lớn mắt, "Tôi nói cho cô biết, dù cô có là ân nhân cứu mạng tôi đi chăng nữa, tôi tuyệt đối sẽ không nhường cậu ấy cho cô!"
"Hạ Nhiễm Nhiễm."
Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh băng.
Cô ta sửng sốt, quay đầu, thấy được Từ Hàn cùng Tiết Húc, hai người dáng người cao ngất, ngoại hình rất gây chú ý, đang nhắm hướng bọn cô đi đến.
Vừa mới nãy chính là Từ Hàn gọi cô ta.
Hạ Nhiễm Nhiễm vui mừng nghênh đón, "Các cậu sao lại đến đây?"
Cô ta theo bản năng xem nhẹ muốn nói lại thôi, không thèm để ý tới vẻ mặt lo lắng của Từ Hàn, trong mắt chỉ có Tiết Húc, ánh mắt sáng ngời trong suốt nhìn hắn, "Tiết Húc, có phải cậu nghe nói tớ xảy ra chuyện, cố ý đuổi tới cứu tớ không?"
Nhưng thiếu niên mà cô ta luôn ái mộ không có liếc mình một cái, đi vượt qua cô ta, lập tức đến trước mặt cô gái đứng phía sau.
Hạ Lăng thấy Tiết Húc không coi ai ra gì đi thẳng tới trước mặt mình, có chút ngạc nhiên, đang muốn nở nụ cười chào hỏi, nhưng mà ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt của hắn, những lời định nói liền ngừng lại, ngăn ở yết hầu không phát ra được.
Thiếu niên biểu tình rất lạnh, như băng sơn ngàn năm, con ngươi tối đen bình tĩnh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt như người xa lạ, gằn từng từ hỏi ——
"Cô vẫn luôn ở cùng một chỗ với Hạ Nhiễm Nhiễm?"