Dragoon

chương 126. hippogryph và đơn vị kị sĩ ngầm.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

►Chương 126. Hippogryph và đơn vị kị sĩ ngầm.

Trans: __Tuấn Cpu__/

Chúc mọi người một ngày tốt lành.

⁂_______________________________⁂

Buổi trưa đã qua, một thông báo được gửi đến thị trấn cảng Beretta.

Gửi tới ba dragoon đang làm nhiệm vụ, một báo cáo về vài thị trấn và làng mạc gần biên giới đang bị tấn công. Người gửi là một kị sĩ chủ yếu làm công việc liên lạc.

Đó là những kị sĩ cưỡi trên hippogryph[note20009], lai giữa ngựa và gryphon, là một đơn vị ngầm chủ yếu chuyên về hoạt động trao đổi thông tin. Không như những dragoon có thể hành động công khai, họ phải hoàn thành nhiệm vụ của mình trong thầm lặng.

Hippogryph mang hình dáng của một con ngựa bước vào thị trấn với vẻ mặt ngây thơ. Những kị sĩ thuần hóa được loài quái vật thậm chí còn hiếm hơn cả rồng này thường phục vụ cho dòng dõi hoàng gia. Thật bất thường khi tìm thấy một người như thế ở nơi này.

“Ngươi muốn bọn ta phá vòng vây quái vật sao?”

Đội một chiếc mũ trùm, gương mặt người kị sĩ không thể thấy rõ. Dù bên dưới cái mũ trùm kia tối om, có vẻ như họ cũng mang một loại mặt nạ nào đó.

Sau khi đến gặp Bennet trong dân phục, họ tập hợp những người có liên quan và cởi bỏ bộ đồ cải trang trong phòng họp.

Eunius và Aleist, những người cũng bị kéo đến đây thể hiện những phản ứng khác nhau trước một kị sĩ thuộc một lữ đoàn nổi tiếng.

Trong khi Eunius đầy hứng thú với lữ đoàn vô danh cậu mới được gặp mặt lần đầu, Aleist chỉ biết nghiêng đầu thắc mắc. Dù là nhắc đến hippogryph, có vẻ như cậu còn không biết chúng có tồn tại trong thế giới này.

Dù gryphon không thể bị con người thuần hóa, nếu một có một con non được sinh ra giữa chúng với ngựa cái, đó chính là hippogryph. Nếu trong trường hợp đó, con gryphon phải không đánh chén luôn con ngựa cái và bản thân hippogryph là vô sinh. Chính vì thế, việc một con hippogryph được mang thai đã là chuyện hiếm thấy.

“Vâng. Chúng tôi không có khả năng kìm hãm chúng. Nói về số lượng của lũ quái vật, lựa chọn chuyển hướng chúng ra khỏi các thị trấn và làng mạc sẽ gặp nhiều khó khăn.”

Trước mặt người kị sĩ đeo mặt nạ đang báo cáo với Bennet bằng chất giọng trầm nhỏ, Keith chỉ im lặng. Dù bình thường anh ta là kiểu người hay gây ồn ào, khi đụng đến công việc, thái độ của anh ta lại khác.

“Quy mô này quá lớn. Có chuyện gì xảy ra sao?”

“Chúng tôi không thể cho ngài thông tin chi tiết... nhưng có một điều chắc chắn là chúng tràn đến từ phía đế quốc. Hơn nữa, không nghi ngờ gì làn sóng thứ hai sẽ đến.”

“Tính luôn cả lũ vặt vãnh, quy mô này dễ dàng vượt qua con số một nghìn.”

“Tôi đã theo dõi chúng từ xa và có vẻ chúng đang tìm thức ăn. Tình hình này khá đáng lưu tâm.”

Bennet tổng hợp thông tin để lập ra một kế hoạch. Nhưng rồi, Aleist xen vào. Từ những gì cậu nghe được, chắc chắn người kị sĩ đang ngồi đằng kia đã nhìn những con quái vật tấn công một ngôi làng.

“Ngươi đã ngoảnh mặt làm ngơ họ sao!”

Khi cậu sấn tới người kị sĩ, Eunius nắm lấy vai cậu. Khi Aleist quay lại, Eunius lắc đầu.

“Đó là cách đơn vị của anh ta hoạt động. Dù có lẽ là kị sĩ, họ là những người phải che dấu số lượng thành viên cũng như hành tung với công chúng. Họ đến đây để cho chúng ta biết đã coi như là một phép màu rồi.”

Eunius chuyển ánh mắt sang người kị sĩ. Người kị sĩ không thể phân biệt được là nam hay nữ không thể hiện chút giao động nào. Trong lúc Aleist chán nản, Bennet đi đến kết luận họ đang ở trong một tình huống không có bất kì phương tiện liên lạc thông thường nào khả thi.

“Keith, hãy dẫn đầu và hạ gục những con quái vật xung quanh khi định cư bị tấn công. Khi tôi đến, tôi sẽ lo phần chiến trường bên dưới mặt đất. Sau đó__”

“Tôi cũng đi nữa!”

“Oy!”

Khi Bennet đang ra lệnh, Aleist thể hiện mong muốn đi theo. Eunius nghĩ sẽ thật bất lịch sự khi đòi tham gia vào công việc của một lữ đoàn khác và cố ngăn cản cậu. Nhưng Bennet lại tán thành điều đó.

(Như vậy cũng được.)

“Rudel, lần nãy cậu sẽ cưỡi trên Heleene. Nếu hai người đằng kia muốn đi theo thì cứ việc.”

Khi Bennet đưa ra quyết định đó, Keith làm một biểu cảm nghiêm khắc. Chắc chắn anh muốn chỉ trích cô vì đưa người không liên quan vào nhiệm vụ, tuy nhiên, Bennet đã chặn anh lại trước khi anh kịp mở miệng.

“Ở nơi chiến đấu, theo thủ tục cậu phải tuân theo mệnh lệnh của tôi. Hơn nữa, những người đi theo chỉ đơn giản là tăng lên từ hai thành bốn.”

Keith gãi gãi đầu và dù anh không thực sự chấp nhận, nếu nó đó là mệnh lệnh... hoặc vì vậy mà anh lặng lẽ rời khỏi căn phòng. Ngay khi vừa ra khỏi phòng họp, con rồng của anh ta đã bắt đầu đáp xuống bên ngoài tòa nhà, nó đã ở chế độ chờ trên không trung từ lâu.

Nghĩ rằng anh ta là một cấp dưới đáng tin tưởng, lần này, cô quay cả người về phía Rudel.

“Rudel, cậu sẽ không mang theo Sakuya trong nhiệm vụ này.”

“Thưa thiếu tá, Sakuya sẽ làm được. Nếu chỉ là quái vật thì__”

“Có vẻ cậu đang hiểu lầm gì rồi. Để ta nói rõ ràng nhé. Thứ chúng ta cần là hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo. Cô ấy cố đang cố hết sức? Nỗ lực đó còn không đáng để đánh giá. Ta đã quyết định rồng của cậu không thể thực hiện nhiệm vụ lần này. Đó là lí do cậu không được phép mang cô ấy theo.”

Định nói gì đó, Rudel cuối mặt nhăn nhó trong lúc không nói gì thêm ngoài chấp nhận mệnh lệnh. Dù Bennet định an ủi cấp dưới của mình nhưng họ không có thời gian. Nghĩ rằng họ sẽ có chút thời gian nói chuyện trên đường đi, cô nhanh chóng đi chuẩn bị.

“Chúng ta sẽ xuất phát cùng lúc. Chuẩn bị những gì các người cần, nếu không kịp có mặt ở quãng trường sẽ bị bỏ lại.”

Sau khi nói vậy với Aleist và Eunius, Bennet rời khỏi phòng họp. Với phần trang bị của mình, cô chỉ cần cột chúng lên lưng rồng.

Cô có thể giải quyết vấn đề của Rudel trên không. Đó là tất cả những gì cô nghĩ tới và rồi kết thúc với việc suy nghĩ vài việc không cần thiết.

(Chắc Sakuya-chan sẽ buồn lắm đây.)

Theo sau sự chỉ dẫn của Keith, tổ đội đến đây để phản công nhưng từ lưng rồng, Bennet ra lệnh.

“Bảo vệ thường dân ạ?”

Liên quan đến câu hỏi của Izumi, Bennet nói.

“Phải. Ta và Rudel sẽ dọn dẹp lũ quái vật lọt vào thị trấn. Các người sẽ hộ tống người dân đang di tản. Chung quy là các người sẽ chỉ làm vướng chân ta nếu đi chung.”

Nghe rằng mình chỉ tổ gây vướng víu, Aleist định đứng dậy nhưng Eunius dừng cậu lại. Chuyện một Eunius thông thường có khi cũng sẽ đứng dậy phản đối những lời đó làm vậy càng khiến Aleist bất ngờ hơn.

“Chúng ta cũng có thể chiến đấu mà.”

“Cô ấy biết điều đó. Cô ấy đưa chúng ta theo là bởi vì chúng ta có thể chiến đấu nhưng đây là công việc của Rudel, chúng ta không nên xen vào.”

Bị nói chuyện như cách xoa dịu một đứa trẻ khiến cậu khó chịu nhưng Aleist không có lời nào để phản biện. Cậu hiểu. Cậu chưa bao giờ nghĩ mình có thể phối hợp tốt với những người khác trong trận chiến này, nhưng cậu thực sự có ý giúp đỡ.

Cả hai mặt của đồng tiền trộn lẫn trong lòng khiến cậu không nói nên lời.

“Aleist, cứ để đó cho mình và thiếu tá.”

Lúc Rudel nói vậy, cậu chỉ có thể gật đầu.

(Chết tiệt mà. Không phải mình có sức mạnh sao? Không phải mình muốn trở nên mạnh mẽ sao?)

Cậu tức giận về chính sự vô dụng của mình. Nếu là nhân vật chính của trò chơi thì dù có ở thời điểm nào, cậu cũng có thể làm nên điều kì tích. Hoặc là cậu nghĩ vậy nhưng bản thân thì lại khác.

Làm lao công hết ngày này qua ngày khác, cậu đã là một tồn tại quá xa cách với thứ được gọi là vai trò người lãnh đạo. Dù vậy, đôi lúc... cậu vẫn giữ niềm tin đó dù biết thực tế thường rất cay đắng.

Ngẩng mặt lên, cậu nhìn xuống thị trấn đang bốc lên làn khói đen. Nếu họ vẫn sinh hoạt như thường ngày thì chắn chắn vẫn sẽ có khói bốc lên, nhưng đó là làn khói đen kịt không cho người ta bất kì cảm giác an lành nào. Trước cảnh tượng cậu nghĩ mình có thể nghe thấy tiếng la hét bất kì lúc nào, Aleist như nghẹn lại.

(Mình sợ.)

Cậu không sợ chiến trường. Cậu sợ chính sự vô dụng của mình. Trên lưng rồng, Aleist củng cố quyết tâm của mình. Ngay vừa lúc Aleist định tự nói với bản thân cậu không còn là đứa trẻ vô dụng như trước nữa, Bennet...

“Chúng ta sẽ đáp xuống quãng trường thị trấn, nhưng không có thời gian để đáp theo cách bình thường. Ta sẽ cho cô rồng này bay ngửa một lúc, tự giác nhảy xuống đi.”

“Vâng!... à khoan, sao chứ?”

Từ những chiếc túi lớn cột trên lưng rồng, Bennet rút ra một cái boomerang dài hơn cả cô.

Hơn nữa, không chỉ một hai cái. Cô đã nhồi đến vài chục cái boomerang trong cái túi.

“Thiếu tá, tôi có nên giữ phụ ngài không?”

Rudel lo lắng hỏi, nhưng Bennet ve vẩy đuổi trong lúc từ chối.

“Đồ ngốc này! Giữ cái ý tốt đó lại mà xài đi. Lo mà quan sát cho kĩ cách ta chiến đấu. Nếu Keith đang làm tốt vai trò tiên phong thì giờ này...”

Trên bầu trời thị trấn họ đến, một con thủy lòng đang bắn hàng loạt đòn tấn công xuống mặt đất. Tấn công khu vực quanh thị trấn, nó loại bỏ những con quái vật đang bay trên trời. Nhưng bởi hỏa lực của rồng sẽ san phẳng cả thị trấn, những đòn tấn công bị giới hạn trên không phận và bên ngoài thị trấn.

Nhìn thao tác điêu luyện của con rồng, mọi người đều nghĩ đó là điều không thể với Sakuya. Hơn là thế, cô ấy có thể xóa sổ luôn lũ quái vật cùng thị trấn.

“...Nhìn có vẻ cậu ta làm việc khá ổn thỏa. Heleene, hội quân với Spinnith và hạ những con quái vật xung quanh.”

Khi Bennet gọi cho con rồng của mình, nó đáp lại chỉ bằng một tiếng gầm. Như thể nó đang đáp lại là đã hiểu. Nếu có bất kì ai khác ngoài một dragoon nhìn cảnh đó, nó giống như cuộc độc thoại với một con rồng.

“Vậy chúng ta xuất chiến thôi.”

“Ah, đợi.... gyaaaah!”

Khịt mũi, Heleene xoay người và bay trong tư thế ngửa bụng lên trời. Từ một chuyến bay yên bình, chuyển động của cô thay đổi thành một quỹ đạo dễ gợi cho người ta hình ảnh của chiếc tàu lượn siêu tốc. Còn Aleist thì chưa bao giờ thích tàu lượn siêu tốc.

“Aleist, coi chừng cắn lưỡi đó.”

“Mình đoán không sai mà.”

Trong khi Rudel lo lắng cho Aleist, Eunius thì đang làm một vẻ mặt chán ngấy. Bởi đây là lần đầu ra trận, cả Izumi lẫn Millia không có thì giờ để tâm đến Aleist. Cùng lúc, Rudel gọi hai người họ.

Aleist có hơi hối tiếc một chút bởi cậu đã đánh mất cơ hội thể hiện hoàn hảo.

“Tiến lên nào.”

Nhìn đằng sau lưng Bennet, Aleist bất ngờ. Nắm lấy những cái boomerang to bự đó, cô thẳng tay ném chúng đi. Con số boomerang bị ném đi trong khoảnh khắc đó nhanh chóng tăng lên sáu. Từ chỗ họ, chúng xoay tròn bay đi tìm đến chính xác lũ quái vật đang ở dưới mặt đất.

Mỗi lần một chiếc đâm xuống đất là có một đống quái vật bị tiêu diệt. Ngay khi đã ném hết mười tám cái, Bennet ra hiệu.

“Ngay lúc này, nhảy!”

Nhìn mọi người nhảy, Aleist cũng nhảy theo dù bị chậm nhịp đôi chút. Độ canh chuẩn của cậu đã đi tong, Aleist là người duy nhất lao thẳng xuống đài phun nước ngay tại trung tâm thị trấn. Sau khi cơ thể cậu rơi xuống đài phun nước chỉ cao đến đầu gối, trọng lượng của số trang bị khiến cậu chìm ngủm xuống nước.

“Cậu đang làm cái gì vậy hả Aleist!? Có bị gì không? Có không!?”

“M-mình ổn...”

Bò ra khỏi đài phun nước, Aleist đáp lại Millia một nụ cười. Nhưng cô ngay lập tức quay đi khảo sát khu vực.

Chỉ cần Millia là người gọi cho cậu, Aleist là kiểu người sẽ hạnh phúc dù cho đó chỉ là tiếng la hét. Nhìn quanh, họ có thể thấy Rudel và Bennet đã bắt đầu hành động.

“Ta thấy họ sơ tán về phía nam. Các cô cậu, tiến thẳng về phía đó ngay!”

Chỉ nói vậy, hai người họ chạy về phía tây và nhanh chóng khuất dạng.

“Bennet-san tinh mắt thật.”

Giữ một ấn tượng như vậy, Aleist củng cố quyết tâm và cùng ba người khác chạy về phía đó để cứu giúp người dân.

Dù sở hữu cách di chuyển tốc độ cao khác nhau, nhìn vào kết quả, có vẻ Rudel xuýt xoát theo kịp Bennet.

Đó là một thị trấn nhỏ, nơi những tòa nhà ba tầng là rất hiếm và cũng là những toà nhà cao nhất ở đây. Hai người họ đang dọn dẹp lũ quái vật ở nơi nhà dân được xây dựng san sát nhau. Nhưng trong lúc Rudel chỉ vừa đánh bại được một con quái vật, Bennet đang liên tục tiêu diệt hết con này đến con khác.

Đánh bại quái vật ngay trong lúc di chuyển, sau khi tiêu diệt đối tượng này cô ngay lập tức tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.

(Ngài ấy nhanh nhẹn thật.)

Về khoản gia tốc tức thời, Rudel không hề thua kém. Hơn là thế, nếu là về mặt tốc độ chắc chắn Rudel có phần nhỉnh hơn.

Bennet ném hai con dao găm vào hai con goblin đang cố trốn thoát qua một con hẻm. Bị ném ngay điểm chí mạng, hai con quái vật chết tức khắc.

Bennet và Rudel tự do nhảy qua không gian trống giữa những ngôi nhà nhưng chuyển động của họ có sự khác biệt. Rudel không thể không giảm tốc ngay trước khi tấn công.

Rồi họ nghe một tiếng hét.

Khi chạy chậm lại để kiểm tra, cậu thấy một con orc đang định vung cây rìu đá xuống gia đình nọ. Nó thuộc một trong những loài quái vật có một chút trí khôn. Rudel nhanh chóng phóng đến phía trên con orc rồi dùng gia tốc thẳng xuống cùng thanh kiếm để chẻ đôi nó.

Cũng được một lúc từ khi cậu dừng đếm số quái vật đã hạ.

Khi con orc bị chẻ đôi theo chiều dọc túa máu, Rudel tắm trong làn máu đó. Nhìn cảnh tượng ấy, gia đình bị tấn công càng sợ hơn nữa và bỏ chạy.

Cánh tay cậu giơ ra với ý định giúp họ nhưng trước khi kịp nhận ra, Bennet đã tiến đến và bắt nó lại.

“Cậu đang làm gì ở đây? Việc dọn dẹp còn chưa kết thúc đâu.”

“Nhưng chúng ta vẫn chưa đảm bảo họ an toàn.”

“Trong thời gian cậu dành ra chỉ để cứu một gia đình, nhiều người khác sẽ chết. Họ bỏ chạy về phía chúng ta đã dọn sạch quái vật nên khả năng sống sót rất cao.”

Gia đình bỏ chạy mà không để tai đến bất kì điều gì đã khuất tầm mắt.

“Số quái vật bên ngoài có thể để Keith và Heleene lo nhưng chúng ta là những người duy nhất có thể dọn dẹp lũ quái vật ở trong thị trấn.”

Nhìn Bennet, người đang bắt đầu di chuyển ngay sau khi để lại những lời đó, Rudel nghiến chặt răng. Tận sâu trong lòng cậu hiều rõ nhưng khi nó thực sự xảy ra ngay trước mắt, cậu lại do dự khi làm vậy. Bắt đầu di chuyển trễ hơn một chút, cậu bắt kịp Bennet đã giảm tốc độ lại.

“Ghi nhớ điều này, cậu càng dao động, càng nhiều người phải mất mạng. Nó phụ thuộc vào giới hạn sức mạnh của cậu. Muốn cứu họ thì cậu phải mạnh hơn.”

“....Vâng.”

Nói điều đó lúc Rudel bắt kịp, Bennet tăng tốc lần nữa. Để bắt kịp, Rudel cũng tăng tốc theo. Dù tuyệt vọng đuổi theo chiếc đuôi sói bé nhỏ của cô, Rudel vẫn không ngừng quan sát.

Cô đã sử dụng toàn bộ số boomerang mang theo và cũng không còn lại chiếc dao nào để ném. Nhưng như thế không làm tốc độ hạ gục quái vật của cô chậm lại. Nó cho thấy cách chiến đấu của cô đa dạng đến mức nào.

Cùng lúc đó, cô không bất cẩn sử dụng sức mạnh của mình. Chuyển động của cô cho người ta ấn tượng như thể cô chỉ đang sử dụng sức lực ở mức tối thiểu. Với Rudel, lúc này cậu đang được chiêm ngưỡng cách làm việc của một dân chuyên nghiệp.

Ngược lại, cách tấn công của Rudel là có hạn. Bởi họ đang ở giữa thị trấn, cậu không thể sử dụng ma thuật. Khi tấn công trong lúc di chuyển, độ chính xác sẽ giảm sút và nếu sử dụng ma thuật quá mạnh, khu vực dân cư sẽ gánh chịu thiệt hại.

Nếu Sakuya ở đây, thiệt hại sẽ còn nghiêm trọng hơn.

(Sakuya, cả anh và em còn cả một chặng đường dài đây.)

Bennet đá bay một con orc trước mặt cậu, nó té nhào xuống một số goblin gần đó. Có lẽ cô đã tung cước vào điểm chí mạng bởi con orc không có dấu hiệu di chuyển nữa. Đã hết dao để ném, giờ cô đang cầm mỗi bên tay một cây dao găm, chuyển sang phong cách dùng song đao.

Với điều đó, chuyển động của cô chỉ càng thêm sắc bén hơn.

Dù cho có là lúc họ đang tiếp cận một kẻ địch đòi hỏi người ta cần phải đặc biệt cẩn trọng trong di chuyển đi nữa.

“Vừa đúng lúc. Rudel, ta sẽ cho cậu thấy một ví dụ. Khắc ghi nó vào mắt mình đi.”

Khi hai người họ đáp xuống một nóc nhà nọ, Bennet ra lệnh Rudel quan sát trước khi nhảy xuống. Trong khi có những con quái vật sợ hãi trước sức mạnh chiến đấu cô vừa thể hiện, có lẽ do hình dáng của cô, một số tưởng rằng cô yếu đuối và bắt đầu tụ tập lại.

Vẻ ngoài của Bennet là một cô gái nhỏ, một người yếu đuối. Dù một số chúng có chút trí khôn, nó vẫn có giới hạn nhất định. Liên quan đến những con quái vật đang tiếp cận cô, Bennet không thể hiện chút hoảng loạn.

Trong khoảnh khắc kế tiếp, ngay sau hai cú nhảy tại chỗ nhẹ nhàng, với Rudel, gần giống như cô vừa biến mất.

Ngay lập tức kích hoạt đôi mắt ma thuật của mình, Rudel lần theo chuyển động của cô. Tốc độ đó không khác gì so với cậu, có khi còn chậm hơn, nhưng khác với kĩ năng gia tốc khẩn cấp của cậu, khoảnh cách trong mỗi lần gia tốc của cô ngắn hơn.

Với tốc độ cậu sở hữu, Rudel không thể tránh việc tạo nên một khoảng dịch chuyển lớn và từ đó, sự khác biệt nảy sinh. Không có sự lãng phí nào trong mỗi chuyển động của cô.

Vào lúc cậu nhận ra, đám quái vật xung quanh đã được thanh trừng sạch sẽ.

Trong khi đó, Eunius và những người khác có trách nhiệm bảo vệ người dân sơ tán khỏi quái vật.

Tòa nhà lớn nhất thị trấn này là một đồn bốt cũ được xây dựng cách đây vài thế hệ.

“Chết tiệt thật, lũ này không biết ngừng nghỉ là gì.”

Chém gục hai con quái vật với thanh đại kiếm, một Eunius dính đầy máu dùng tấm khăn lau sơ qua gương mặt của cậu. Đó là con quái vật cuối cùng lao tới. Nhưng dù vậy, chỉ cần cho chúng một chút thời gian, những con quái vật này sẽ tụ tập thành nhóm và tấn công lần nữa.

Leo lên những tòa nhà xung quanh, Millia dùng âm thanh để cảnh báo họ mỗi khi quái vật tiếp cận. Cô có thể sử dụng cung và họ cũng an tâm khi cô có thể hạ gục một phần quái vật từ vị trí đó.

“Eunius, đổi với mình.”

“Cậu đang nghĩ gì vậy? Mình đâu có sử dụng được chút ma thuật nào. Cậu đứng đằng lối ra và tiếp tục hỗ trợ bằng ma thuật đi.”

Đẩy Aleist về vị trí của mình, Eunius xem xét Millia và Izumi. Không có vấn đề ở phía Aleist. Đằng trước tòa nhà người dân được sơ tán tới có một cái sân nhỏ. Bởi họ có thể sử dụng ma thuật ở đó nên khá dễ dàng phòng thủ trước những con quái vật ở mức độ này.

“Dù vậy đi nữa, nếu chúng ta không có ở đây, vị đội trưởng dễ thương đó sẽ làm gì... mà, cô ấy có con rồng của mình nên mình chắc chuyện sẽ đâu vào đó thôi.”

Cậu chuyển ánh mắt sang Izumi. Millia đang để ý chung quanh. Không có vẻ gì bất ổn ở phía cô ấy nhưng vẻ kiệt sức của Izumi đang khá nghiêm trọng.

Ngoài phải chiến đấu, cô còn phải tốn sức chăm sóc người dân được đưa đến đây. Eunius quá cồng kềnh trong khoảng chăm sóc người khác và với Millia thì lại mắc phải một vài vấn đề phân biệt chủng loài.

Hơn bất kì điều gì, Aleist không hề đáng tin trong khoản này. Kết quả là gánh nặt đặt hết lên vai Izumi.

Trấn an người dân đang trong hỗn loạn và dĩ nhiên, cô vẫn phải cùng những người khác đối phó với từng đợt tấn công. Số lượng kẻ địch của họ quá lớn và dù có là ma thuật của Aleist cũng không giải quyết hết chúng.

“Đồng phục thượng kị sĩ có sức ảnh hưởng thật.”

Việc Izumi là một thượng kị sĩ dù ít dù nhiều có sức ảnh hưởng nhất định. Tất nhiên, từ góc nhìn của người dân thị trấn, không phải là họ rành rọt gì về địa vị của cô. Sự tin tưởng của họ là thông qua ngoại hình của vị nữ kị sĩ uy nghi đang nói chuyện với họ.

Aleist cùng Eunius đang trong trang phục thường dân và đồng phục thủ vệ quân nhìn không có mấy nổi bật.

Nhưng dù cho Izumi có thuyết phục họ, người dân vẫn tiếp tục náo động khiến tình hình càng xấu đi. Có một người ăn mặc giống thương nhân khẩn cầu họ cứu đứa con bị bỏ lại đằng sau. Bị mất vợ, một người đàn ông vừa lao ra ngoài vừa hò hét rằng ông cũng sẽ đi theo vợ mình.

Eunius cảm thấy một cơn giận không biết trút vào đâu trong lúc nghĩ phải làm tròn những công việc ngay trước mắt mình như thế nào.

⁑__________________________________⁑

Truyện Chữ Hay