►Chương 127. Công việc của Bennet.
Trans: __Tuấn Cpu__/
Chúc mọi người một ngày tốt lành.
⁂_______________________________________⁂
Vào lúc kết thúc, hai ngôi làng bị xóa sổ khỏi bản đồ và một thị trấn bị phá hủy gần phân nửa.
Xét đến tình hình sau khi họ đến, những dragoon đã ngăn tình huống trở nên tồi tệ hơn đáng được khen ngợi, nhưng đó không phải là chuyện ở biên giới này, đó là của những người ở thủ đô.
Từ góc nhìn của người dân thị trấn, hàng tá quái vật đột nhiên tràn đến nơi sinh sống an lành của họ như cơn lũ dữ cuốn phăng tất cả. Con số quái vật dễ dàng vượt qua mức một nghìn. Những người lính bảo vệ làng mạc đều thiệt mạng và những ngôi làng bị cơn lũ quái vật đi qua đều bị xóa sổ.
Làm việc cả đêm và giờ mặt trời đã ở trên đỉnh đầu, việc dọn dẹp quái vật cuối cùng đã hoàn tất. Chi tiết hơn hơn thì việc kiểm tra bắt đầu vào rạng sáng và hoàn thành vào buổi trưa.
Những con quái vật đã được chăm sóc hết trước khi mặt trời mọc.
“Số lượng đáng kinh ngạc thật.”
Izumi ném xác một con quái vật vào cái hố đầy những cơ thể như thế rồi lùi lại quan sát Heleene lấp đầy cái hố bằng ngọn lửa.
“Dù sao chúng ta cũng cần phải dọn dẹp thật nhanh chóng. Với những chuyện như thế này, nhờ có rồng nên tiến độ nhanh hơn đáng kể.”
Dù cho không có đủ người, miễn là có một con rồng, họ đã có thể đối đầu với đội quân cả nghìn con quái vật, Izumi đã được chứng kiến sức mạnh của những dragoon. Không nao núng trước đàn quái quái vật hàng nghìn con, họ hoàn thành công việc chỉ trong một ngày. Những con quái vật trốn chạy đều bị thanh trừng bởi Keith. Nói là vậy nhưng làm thì không dễ đến thế.
“Keith... trung úy Keith cũng khá ấn tượng.”
“Dù cô có ghét cậu ta đi nữa, cái gã đó vẫn làm tốt phần việc của mình. Ta mong cậu ta cũng làm việc đàng hoàng hơn lúc bình thường nữa, nhưng miễn là làm tròn phần trách nhiệm của mình là được, tổ chức của bọn ta thoải mái hơn thượng kị sĩ ở điểm đó.”
Trong lúc Izumi đang cảm thấy mâu thuẫn, hai kị sĩ đội mũ choàng, đeo mặt nạ xuất hiện. Những con ngựa họ dẫn theo nhìn có vẻ lớn hơn ngựa bình thường. Izumi đứng lên cảnh giác nhưng Bennet giơ tay và bắt đầu nói chuyện.
“Có chuyện gì nữa sao?”
“Không, đúng như mong đợi từ các dragoon, là tất cả những gì tôi muốn nói. Chúng tôi cũng có nhiều điều cần xem xét lại về biến cố lần này nữa.”
“Được rồi, vậy các người quay lại làm việc của mình đi. Những lữ đoàn kị sĩ sẽ đến đây trong vài ngày nữa.”
Keith đã trở về báo cáo, các kị sĩ cũng sẽ sớm đến đây. Nhưng khó có thể nói họ mang bao nhiêu hàng viện trợ bên mình.
Bởi đây là vùng lãnh địa gần biên giới, một lượng tiền lớn sẽ được đổ vào lĩnh vực quân đội. Nếu một lãnh địa ít bị đe dọa thì quân đội và dân phòng sẽ phát triển thuận lợi. Nhưng vị lãnh chúa thống trị khu vực này còn sở hữu cả một lữ đoàn kị sĩ riêng.
“Điều duy nhất chúng tôi có thể làm là cảm ơn các vị. Vậy...”
Sau khi cuối đầu, hai kị sĩ leo lên ngựa. Khi làm vậy, đầu con ngựa thay đổi thành dạng đại bàng và phần chân trước cũng vậy. Chỉ riêng nửa sau vẫn giữ hình dáng của ngựa.
Khi chúng bay đi, Heleene nhìn chúng chằm chằm.
“Cô không được ăn chúng đâu, Heleene.”
Con rồng gầm một tiếng và đám hippogryph vội vã bay khuất dạng.
“Họ là ai ạ?”
“À, thì... họ là đám người vô danh.
Izumi tự nhủ liệu có nên hỏi thêm hay không nhưng Bennet đang làm vẻ mặt khá khó xử nên cô quyết định cứ để vậy. Trong lúc họ đang nói chuyện, Rudel xuất hiện. Nhưng biểu hiện của họ có một chút bối rối.
◇
Khi Bennet đến quãng trường, cô thấy Eunius đang ở đó, vẻ mặt khá chán nản. Ngồi trên một cái thùng gỗ, mặt cậu hiện lên vẻ thiếu ngủ.
Tất cả những kị sĩ đều làm việc thâu đêm. Sự mệt mỏi từ công việc xa lạ đang biểu hiện ra ngoài.
“Ở đây có chuyện gì?”
“Đừng ở đó mà có chuyện gì! Sao các người không đến sớm hơn hả!? Cả thị trấn giờ thành đống hổn độn hết rồi không thấy sao!? Cho cô biết ta là người có máu mặt ở thủ đô đấy.”
Người đàn ông giống thương nhân có lẽ là đại diện cho người dân thị trấn. Với mối quan hệ của mình ở thủ đô, ông không hề kiên dè trước một kị sĩ.
Bennet biết chuyện này sẽ rắc rối nhưng không thể hiện ra mặt. Đuôi của cô chỉ đơn giản cụp xuống bất lực.
Ở một góc tầm mắt, cô có thể thấy Aleist đang bị quấn trong tấm chăn bằng rạ cùng miếng vải nhét trong miệng. Dù cậu ta đang tuyệt vọng muốn nói gì đó nhưng cô không hiểu gì hết. Nhưng vì đã nhận được lời giải thích của Rudel trên đường đi nên cô cũng đại khái nắm bắt được tình hình.
“Các người nghĩ sẽ nhận được vài tấm huy chương vì cứu bọn ta ư, ta nhất quyết không để chuyện đó xảy ra!”
“Vậy sao. Nếu là vậy, ông muốn làm gì cứ làm. Lữ đoàn kị sĩ không lâu nữa sẽ đến nên bọn ta sẽ bảo vệ các người cho tới lúc đó.”
Bennet không có vẻ gì là để tâm đến họ và sau khi giải quyết xong với người đàn ông đại diện, cô gọi những người khác theo. Riêng Aleist là được Eunius vác trên vai.
Tất cả những cái nhìn gay gắt dán lên tổ đội. Đó cũng là điều tự nhiên. Trong khi họ phải chịu thiệt hại và mất mát, đám người nào đó lại ngồi ở thủ đô nhận huân chương và tiền thưởng. Khi tưởng tượng đến điều đó, họ không thể không cảm thấy tức giận.
“Thiếu tá, trong lần này tôi không làm gì ngoài gây cản trở hết. Thế nên tôi sẽ từ ch__”
Cảm nhận được ánh mắt của người dân, Rudel đề nghị từ chối phần thưởng. Nhưng Bennet lắc đầu. Sau khi rời khỏi đám đông, cô giải thích.
“Họ không chỉ trao huân chương cho riêng cậu. Chiếc huân chương đó được trao cho những người tiên phong. Các cô cậu nên nhớ kĩ điều đó.”
Làm một vẻ mặt mệt mỏi, Millia trông có vẻ khó chịu. Có lẽ lời giải thích đó không làm cô hài lòng.
“Vậy là ý gì chứ? Thay vì trao huân chương và tiền thưởng cho chúng ta, sao họ không dùng số ngân quỹ đó cho việc tái thiết?”
“Đó cũng là một cách hay đáng xem xét. Có khi sẽ làm người ta cảm động rơi nước mắt đấy. Nhưng nếu chuyện đó là có thể thì chúng ta đã không gặp nhiều rắc rối thế này.”
Bennet giải thích cách biên giới này vận hành. Có một lữ đoàn kị sĩ của chính lãnh chúa được phái đi cùng những đơn vị khác. Nếu ở trong lãnh địa của lãnh chúa thì đó là trách nhiệm của họ. Chính xác hơn là vì không có bất kì yêu cầu nào nhờ Bennet xuất quân nên họ không có nghĩa vụ phải cứu giúp người dân.
Tuy nhiên, cô không có ý định ngó lơ. Chính là vì họ sở hữu những nguồn sức mạnh to lớn được gọi là rồng, thứ làm nên tên tuổi của những dragoon. Nếu cô ngó lơ thì những lời đổ lỗi sẽ còn dữ dội hơn nữa.
Dragoon là những anh hùng của Courtois. Bennet không nghĩ cô là anh hùng nhưng vì lợi ích của quốc gia, cô sẽ đóng tròn vai một dragoon lí tưởng.
Làm một vẻ mặt méo mó, Millia chuyển cái lườm của mình khỏi Bennet, Eunius đến gần chỗ cô giải thích. Bị đặt vào vị trí cậu phải dùng người khác, Eunius hiểu rõ.
“...Nghe có vẻ mỉa mai nhưng nếu họ không trao huân chương hay ca ngợi chúng ta nữa, sẽ không ai chịu đứng lên cứu người như chúng ta đã làm. Có nghĩa nếu là về lợi ích, quốc gia là phía nhận được lợi ích ở đây. Quản lí lãnh địa là trách nhiệm của lãnh chúa. Vốn dĩ, trên luật pháp, lữ đoàn kị sĩ và binh lính của họ mới là người phải giải quyết chuyện lần này. Dù sao thì có lẽ tình huống lần này là đặc biệt bởi mấy gã đó cũng ở đây.”
Bennet tiếp tục lời giải thích của Eunius. Mấy gã đó là ám chỉ những kị sĩ đeo mặt nạ. Những người chuyên về hoạt động bí mật. Không muốn nói nhiều về họ, Bennet cố không hướng cuộc trò chuyện về hướng đó.
“Nếu chúng ta được ca tụng nhờ cứu người thì ở các lãnh địa khác cũng sẽ bắt chước làm điều tương tự. Trên cả việc bán một ân tình cho lãnh địa này, câu chuyện của chúng ta sẽ trở thành chủ đề bàn tán trong khu vực. Nó sẽ làm thúc đẩy những kẻ muốn thể hiện mình ở ngoài kia.”
Ngay khi Bennet đến căn lều họ dựng lên làm trại tạm thời, mọi người ngồi xuống. Izumi vốn đã đến giới hạn, nước da của cô đang nhợt nhạt hẳn đi. Cái cách Rudel lo lắng cho cô nhìn có phần khá đễ thương. Nhưng Bennet nói với các cấp dưới của mình.
“Dù chúng ta cứu họ đi nữa thì cũng không có gì đảm bảo ai cũng sẽ thể hiện lòng biết ơn. Bán nhân thì càng dễ bị đối xử hơn nữa.”
Khi đảo mắt sang Millia, Millia nhìn đi chỗ khác. Trên đường đi, cô nghe nói người đàn ông đại diện đã xúc phạm Millia khiến Aleist nổi điên.
“Nhưng nếu chúng ta không đến thì họ đã bị xóa sổ rồi không phải sao? Lúc chiến đấu thì ngán đường chúng ta, thậm chí ngay cả sau khi cứu họ xong thì lại cằn nhằn này nọ.”
Cuối cùng cũng được cởi trói, Aleist bực bội phản bác Bennet. Cậu không hiểu tại sao mình và những người khác lại bị xúc phạm sau khi cứu người. Bennet nhớ lại trải nghiệm của cô khi cô còn là một tân binh, vì vài lí do cô lại có vẻ ấm lòng khi nhớ lại thời đó.
“Chuyện luôn là vậy đấy. Hay có khi nào cậu thực sự nghĩ rằng cậu sẽ được khen ngợi và tung hô như một anh hùng chăng? Nhận được những lời đường mật ấy không làm cậu trưởng thành nổi đâu. Hiểu chuyện một chút đi.”
Khi những nỗi uất ức trong lòng không biết trút lên đâu, người ta sẽ đổ chúng lên bất kì ai thuận tiện nhất. Đôi lúc đó là kết quả của việc trải qua không biết bao nhiêu rắc rối và mạo hiểm mạng sống của họ để bảo vệ người khác.
“Vậy cứu người khác để l...”
Nói đến đó, Millia không thể nói hết phần còn lại. Cô không thấy ý nghĩa gì trong việc chấp nhận bị xúc phạm để cứu những người đó. Cô không có nghĩa vụ nào như vậy cả.
Với vẻ mặt xanh xao, Izumi hỏi Bennet.
“Thiếu tá Bennet, người nghĩ như thế nào?”
Benner đáp lại ngay lập tức. Trong cô, đó là điều bất khả biến.
“Ta sao? Trong trường hợp của ta thì đơn giản thôi. Ta làm vì đó là công việc của mình.”
Dựa trên cách hiểu của từng người, đó có thể là những lời lạnh lùng.
◇
Trong lúc đợi các đoàn kị sĩ đến, Millia phụ giúp Rudel và những người khác trong việc tái thiết. Di dời những phần sụp đổ của các toàn nhà và số
gạch vụn chắn trên đường đi.
Những việc như thế nói chung có thể để lại cho những con rồng nên Millia giúp cậu tuần tuần tra.
“Izumi đang làm gì?”
“Cô ấy được gửi đi chuẩn bị thức ăn. Nếu để thiếu tá một mình thì cực lắm.”
Cô nói với Rudel. Thông thường, Millia cũng sẽ được gửi đi làm đồ ăn nhưng nấu nướng là yếu điểm của cô. Hơn nữa, cô tự nhận thức được mình sẽ làm giảm năng suất công việc nếu thêm gia. Bởi vì vậy, Millia chọn đi tuần tra với Rudel.
Aleist và Eunius hiện đang tranh thủ ngủ lấy lại sức. Đây là một thị trấn vừa trải qua bi kịch, nếu bất cẩn dù chỉ một chút, lũ cướp sẽ tập hợp lại.
Cũng có những kẻ túng quá làm liều nữa. Để phòng hờ những chuyện đó, những kị sĩ có nhiệm vụ phải liên tục tuần tra, hoặc là Bennet dạy họ vậy.
“Dù vậy, từng chút từng chút một, người dân đang bắt đầu trở lại nhịp sống của họ.”
Mỗi lần nhìn qua thị trấn, số người dọn dẹp những đống đổ nát ngày càng tăng.
Dù trở lại công việc không phải là điều tối cần thiết, ngay khi dọn dẹp xong, một số mở lại cửa tiệm. Một tiệm bánh họ bước ngang qua đang phân phát bánh mì miễn phí.
“Oh, không phải là các vị kị sĩ đây sao. Lấy một ít bỏ bụng nhé.”
Bà chủ tiệm bánh tốt bụng đưa một túi nâu chứa vài cái bánh mì bên trong cho Rudel và Millia. Một đóng bánh mì mới nướng chất đầy đằng trước của tiệm và dù bên trong vẫn còn là mớ hỗn độn, làn khói trắng đang bốc lên từ chiếc ống khói.
“Eh? Nhưng mà...”
Trong khi Millia làm vẻ mặt khó xử, Rudel không chút bận tâm và nhận lòng tốt của bà.
“Cảm ơn ạ.”
“Hahaha, chỉ là một chút lòng cảm ơn vì đã cứu bọn ta thôi. Một ngày nào đó sao cậu phải đến đây ủng hộ ta đó?”
“Dĩ nhiên rồi ạ.”
Ôm túi bánh mì mới nướng, Rudel đáp lại để bà biết một ngày nào đó cậu thực sự sẽ đến lần nữa. Millia đã ở bên Rudel được một thời gian và thấy cái tính đó của cậu vẫn không hề thay đổi.
Khi đang đi, Rudel tiếp tục cuộc trò chuyện ban nãy.
“Đây là điều thiếu tá nói, có thực mới vực được đạo. Bởi vậy thức ăn quan trọng lắm đó. Có sức khỏe thì mới làm việc được.”
“Vậy mà dù mệt mỏi trong người, không phải cậu vẫn ép mình làm việc đấy sao?’
Millia lo lắng cho Rudel, cậu đã liên tục làm làm việc suốt vài ngày vừa qua mà không hề nghỉ ngơi. Nhưng đương sự quá rắn rỏi về khoản đó và cười đáp.
“Mình có thể tiếp tục được!”
“Hah, sao cũng được.”
Cô thở dài, hai người họ tìm đến một đống đổ nát rồi ngồi xuống. Mặt trời đã lên cao. Có lẽ đã quá trưa. Lúc họ ngồi cạnh nhau ăn phần bánh mì nhận được, người phụ nữ đi ngang chậc lưỡi.
Cúi mặt, Millia nhớ lại lời lăng mạ cô nhận phải vài hôm trước. Người đàn ông đại diện đã nói một bán nhân không nên xía vào chuyện của họ, nhiệm vụ của bán nhân là làm việc đến chết. Bởi vẫn có nhiều kẻ như gã ngoài kia khiến Millia phiền lòng.
Cảm giác như cô đã được cho thấy một cách rõ ràng nhất sự phân biệt chủng loài.
“Đừng bận tâm. Thiếu tá sẽ không nói trước khi suy nghĩ đâu.”
“Mình biết. Nhưng có vài thứ cứ vướng mắc trong lòng không dứt được.”
Dừng ăn một lúc, Rudel an ủi Millia. Từ nơi cô và Rudel đang ngồi, cô có thể cảm nhận sự phân biệt đối xử rõ ràng của những người xung quanh. Khi cậu uống một ngụm nước từ chiếc bình treo trên thắt lưng, Rudel đã ăn xong phần của mình.
Khi Millia cố ăn cho hết phần bánh mì trên tay, một cậu nhóc nhỏ lọt vào mắt cô. Từ đằng sau cái cây trong tầm mắt, cậu nhóc có vẻ đang nhìn chằm chằm họ. Có lẽ Rudel đang đợi Millia ăn xong bởi cậu đang mãi nhìn lên trời mà không để ý đến cậu nhóc. Không, dù có để ý thấy đi nữa, vẫn có khả năng cậu cố tình lờ đi.
Dù nhìn như thế nào, cậu nhóc vẫn còn nhỏ. Lo ngại cậu nhóc sẽ nói gì đó chống lại mình, mắt cô gặp cậu nhóc, người thường xuyên lấp ló đằng sau cái cây. Rồi cậu nhóc cuống cuồng giấu mình đi.
Ăn xong cái bánh mì, Millia cố rời đi ngay lập tức. Cô không có nghĩa vụ gì mà phải đi nghe lời than phiền của cậu ta, nhưng khi cô đứng dậy, cậu nhóc nhanh chóng chạy khỏi tán cây.
“Chúng ta đi thôi.”
“Không, có vẻ cậu nhóc ấy có chút chuyện với cậu đó, Millia.”
Rudel nhận thấy cậu nhóc nhìn cô với ánh mắt thẳng thắng, nắm lấy tay Millia lại khi cô cố rời đi. Rồi cậu nhóc liếc Rudel.
Trong khi Millia làm một vẻ mặt bất mãn, Rudel thế nào đó lại trông có vẻ thích thú. Cậu nhóc không có vẻ gì là hư hỏng nên cậu biết có lí do gì đằng sau đó. Nghĩ về điều đó, Millia quay cả người lại phía cậu nhóc.
“Có gì sao?”
“U-um...”
Cậu nhóc cúi mặt xuống với hai tay giấu gì đó đằng sau lưng.
Và rồi, cậu nhóc giơ cả hai cánh tay ra phía trước. Millia đã sẵn sàng chuẩn bị cho tình huống đó là một con dao, nhưng thay vào đó, thứ cô tìm thấy là một bó hoa quấn trong giấy xám bọc bánh mì.
Chúng là những bông hoa mọc quanh khu vực, Tìm không khó nhưng cậu đã nghiêm túc thu nhặt chúng. Cậu đỏ tía mặt đưa bó hoa cho cô. Bởi cậu nhóc đã làm nhiều chuyện đến thế nên Millia cũng đã hiểu ra. Cuối xuống cho vừa tầm với cậu nhóc, cô nhận lấy bó hoa.
“...Nhóc có chắc muốn tặng chúng cho ta không?”
“C-c-có ạ.”
Cậu nhóc nhỏ không dám nhìn vào mặt của cô mà chỉ chỉ sang một bên.
“Cảm ơn nhé.”
“Chị cứu em, nên... em phải cảm ơn chị.”
Bởi vừa quan sát họ vừa cười từ nãy giờ. Với tâm lí mâu thuẫn, Millia lườm cậu gắt gao. Rồi cậu nhóc chạy đi, mặt còn đỏ hơn.
Trên đường đi, cậu quay lại và hét lên.
“E-em thích chị!”
“Gì cơ!?”
Không bao giờ hình dung được mình sẽ được tỏ tình, Millia bất ngờ. Trong lúc Rudel đang cười toe toét quan sát sự thay đổi biểu cảm của cô, cậu nhóc cũng hét gì đó với Rudel.
“Và tôi ghét anhhhhh!”
Nhìn cậu nhóc vừa chạy vừa hét ghét cậu, Rudel đơ người. Millia nhìn Rudel như thế và cười phá lên.
Cô cười nghiêng cười ngã và có lẽ do cười quá mức, nước mắt cũng trào cả ra, cô dùng ngón tay của mình lau chúng đi. Dù khúc cuối Rudel cũng cười theo, Millia thấy tò mò nên quyết định hỏi.
“Có khi nào cậu biết đứa nhóc ban nãy định tỏ tình không?”
“Có, ánh mắt cậu nhóc nghiêm túc đến vậy thì dù muốn hay không mình cũng nhận ra thôi. Mà đợi chút, cậu không nhận ra hả? Millia cù lần quá.”
“Mình không muốn nghe mấy từ đó từ một tên như cậu đâu nghe chưa!”
Bị gọi là cù lần, lời phản biện của Millia vang vọng quanh thị trấn.
◇
Khi trở lại căn lều, họ thấy Eunius và Aleist đang dọn dẹp sau khi phân phát thức ăn. Họ đang rửa số dụng cụ để gần căn lều. Cả hai đều có vẻ ngái ngủ.
Có lẽ họ đã bắt tay vào phụ giúp ngay khi tỉnh dậy.
“Hai cậu trễ quá. Xảy ra chuyện gì sao?”
Khi Eunius nói vậy với Rudel kèm theo nụ cười ranh mãnh, Aleist bối rối. Cậu nhìn vào Rudel và Millia với ánh mắt lo lắng, nhưng Rudel...
“À, Millia được tỏ tình. Mình ở gần cô ấy nên bị hiểm lầm là bạn trai luôn.”
Lúc Rudel vui vẻ nói vậy, Aleist ôm đầu. Rudel không hiểu mình đã làm sai điều gì nên cậu nhìn qua Eunius. Rồi Eunius cũng lắc đầu.
“Cậu không cần phải lo đâu. Tốt hơn là cậu không nên làm gì cả.”
Cậu biết Aleist yêu Millia từ thời còn đi học. Dù cậu muốn làm gì đó để giúp đỡ nhưng vì không giỏi khoản đó, cậu quyết định không nhúng tay vào.
“M-mình hiểu rồi.”
Millia cũng làm vẻ mặt làm mâu thuẫn, nếu giúp đỡ không cần thiết có khi sẽ gây rắc rối cho Rudel, hoặc cô tự thuyết phục mình như vậy. Nghe tiếng nói chuyện, Bennet xuất hiện từ trong căn lều.
“Trễ quá đấy hai người. Canh lạnh hết rồi, để ta hâm lại cho.”
“Không, ngài cứ để vậy đi, không sao đâu.”
Rudel từ chối, cậu không muốn làm phiền Bennet. Nhưng cô không chấp nhận lời từ chối đó.
“Ta làm vậy để bảo đảm cậu có đủ sức làm tốt phần việc của mình. Giữ lại cái lòng tốt đó rồi làm việc cho đàng hoàng vào.”
“...Cảm ơn. Thiếu tá, liệu tôi có thể..?”
“Có chuyện gì?”
Khi cô rời đi hâm nóng canh, Bennet quay lại nhìn Rudel.
“Với ngài, thế nào là công việc?”
Đã nghĩ mãi về công việc của cô từ đó, Rudel muốn hỏi cảm nghĩ của Bennet về công việc của cô. Mặt khác, nếu không hỏi cho rõ thì Bennet trong mắt cậu sẽ trở thành loại người chỉ giúp người khác vì đó là công việc.
Cậu không tự tìm được câu trả lời nên cậu hỏi trực tiếp.
“Không có gì khó lí giải hết. Nhưng nếu phải nói... công việc này cũng như cuộc sống đối với ta.”
Rudel suy nghĩ một chút trước khi gật đầu vừa ý. Đó là một câu trả lời khiến cậu hài lòng. Cậu biết Bennet sẽ không nói đó chỉ là công việc với trái tim lạnh lùng.
“Cảm ơn ngài.”
“Hmm, chỉ nghe có vậy mà cũng vui được, ngươi đúng là đồ ngốc.”
Khi Bennet rời đi, đuôi của cô vui vẻ vẫy qua vẫy lại. Để Aleist vẫn còn đang ôm đầu sang một bên, Eunius đến cạnh Rudel quan sát Bennet rời đi trong lúc nói một vài chuyện.
“Dù cho chúng ta chỉ tổ gây trở ngại, ngài thiếu tá đây mang chúng ta theo là vì lợi ích của ch.... không, là vì cậu và Aleist.”
Dù Eunius gọi Bennet là ngài thiếu tá, không có vẻ gì mỉa mai trong đó. Cậu đã công nhận cô theo cách riêng của mình.
“...Có lẽ cậu đúng.”
Rudel nhìn theo bóng lưng của Bennet và đồng ý. Không như họ, Bennet đã tốt nghiệp vào năm hai khóa giảng dạy cơ bản. Từ một tình thế còn không có lấy cho mình tấm bằng kị sĩ, cô đã được một con rồng công nhận và bắt đầu thăng tiến sự nghiệp.
Nếu Rudel và những người khác là những nhân tài thì Bennet thực sự là một người quân nhân tự lập đích thực.
“Dù có vấn đề của riêng mình, ngài ấy rất giỏi chăm sóc người khác.”
Rudel và Eunius hiểu tại sao Bennet lại mang họ theo. Cô muốn cho họ thấy những chuyện luôn xảy ra ngoài kia. Không chỉ vây, với địa vị hiện tại, không ai biết trước được khi nào Rudel và Aleist sẽ được thăng tiến.
Sẽ có nhiều vấn đề nhiều họ cứ thăng tiến mà không biết những điều căn bản kia, hoặc có lẽ cô đã tính toán vậy. Nhưng đó chưa phải là tất cả, hai người nghĩ.
“Mình tự hào vì có một cấp trên như ngài ấy.”
Trước lời khoe khoang của Rudel, Eunius cười phì đùa giỡn.
“Mình cũng muốn có một người như vậy ở chỗ mình. Giao cô ấy đây.”
“Đừng hòng.”
Trong lúc hai người họ đang đùa giỡn với nhau, Aleist nghiêm túc ôm đầu nghĩ gì đó. Millia nhìn ba người họ đầy quan ngại.
Một vài ngày sau, chuyển giao cho đơn vị kị sĩ đầu tiên được phái đến, Rudel trở về thị trấn cảng Beretta.
Cùng lúc ở đâu đó, Aleist đang có cuộc cãi vã không ra trò trống gì với cậu nhóc tỏ tình Millia.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++
Chương này eng đặc biệt có nhiều chỗ khó hiểu, khó hiểu về nghĩa chứ không phải là về từ vựng. Tôi sẽ để lại link eng và jap, lỡ đọc thấy khó hiểu ở đâu thì có thể theo link check lại ha. Tôi thêm bớt đủ thứ cho dễ hiểu theo những gì tôi hiểu được rồi.
Eng:
Jap:
⁑_____________________________________⁑