►Chương 125. Thị trấn cảng và đế quốc.
Trans: __Tuấn Cpu__/
Chúc mọi người một ngày tốt lành.
⁂_______________________________⁂
Ở thị trấn cảng Beretta, Eunius và Aleist đang ngồi nghe Keith giảng bài cùng Rudel.
Đoàn thám hiểm đã thể hiện đôi chút hứng thú với bài học của một dragoon như Keith.
Thanh tra viên Izumi và Millia cũng ngồi đó, bên dưới bầu trời xanh cùng những cơn gió mặn thổi từ biển vào, trong lúc đó Keith lôi ra một tấm bảng đen. Benner ngồi cạnh Rudel với ý định học những thứ cô có thể.
Trong khi Izumi không bận tâm gì về chuyện đó, Millia lại đang thỉnh thoảng liếc qua họ. Từ quan điểm của Izumi, cô muốn Millia để tâm đến Keith hơn nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào. Với Millia quá ngây thơ và một Bennet không biết đến những chuyện đó, Izumi ngại phải nói hết ra mối quan ngại của mình.
Các cấp dưới của Aleist cũng đang lắng nghe đằng sau Izumi. Dù nhìn qua thì toàn là những sắc nước hương trời tập trung lại với nhau, vị giảng viên Keith lại trông khá bất mãn.
“Sao lại nhiều gái quá vậy? Đám kì đà cản mũi này.”
“Trung úy, xin hãy nói cho chúng tôi biết bài học hôm nay là gì ạ!”
“Hỏi hay lắm Rudel. Hôm nay ta sẽ dạy cho cậu một vài lí thuyết về mối quan hệ giữa người và rồng. Vốn ta cũng có thể dạy cậu qua thực chiến nhưng sẽ tốt hơn nếu cậu có chút kiến thức trước đó đúng không.”
Khi Rudel giơ tay hỏi, Keith ngay lập tức cười đáp lại. Vẫn trơ trẻn như mọi khi. Nắm chặt thanh katana yêu quý trong tay trái để có thể rút nó ra bất kì lúc nào, Izumi không để mình mất cảnh giác dù chỉ một giây.
“Trước hết, chúng ta sẽ nói đến mối quan hệ trong quá khứ và hiện tại. Trong quá khứ, dragoon phần lớn tập trung vào chiến đầu bảo vệ phần lưng của rồng. Cái đó thực sự chưa bao giờ thay đổi nhưng về cơ bản, chống lại một con quái vật đủ khả năng xuyên qua lớp vảy rồng là bất khả thi với sức người.”
Khi Keith đột nhiên phủ nhận vai trò của một con rồng, Rudel thể hiện một vài ánh mắt nghiêm túc. Mặt đỏ lên, Keith tiếp tục giải thích.
“Vậy nếu tất cả những gì ta có thể làm là phát triển một vài phương thức tấn công tầm trung và tầm xa, thay vào đó ta chỉ cần tận dụng sức mạnh của chính con rồng. Đó là cách anh đây nhìn nhận vấn đề.”
Trên bảng đen, Keith vẽ một dấu x trên bức hình một kị sĩ bắn ma thuật từ lưng rồng. Dù rõ ràng Keith rất yếu, anh ta vẫn đã vượt qua tất cả những tiêu chuẩn về thể chất để trở thành kị sĩ.
“Bảo vệ phía sau của rồng là là chuyện trong quá khứ. Ở thời đại hiện giờ, người ta đang chuyển sang tập trung điều khiển rồng, nhưng... nó thực sự vô nghĩa, cậu biết đó. Ý anh là tất cả những gì họ phải làm là loại bỏ phần ‘bảo vệ lưng rồng’ trong chương trình cho xong, đám người biến nhác đó.”
“Nhưng tấn công tâm trung....”
“Tôi đã nói là vô nghĩa mà.”
Quan điểm của Bennet bị Keith bác bỏ thẳng thừng. Thế rồi, Rudel đang bên cạnh cố an ủi cô.
“Không sao đâu mà thiếu tá! Tôi cũng nghĩ tấn công tầm trung quan trọng nữa.”
“A-aye.”
Millia và Keith nhìn cuộc trao đổi đó trong bực tức. Izumi nghĩ cái cách Bennet hạnh phúc ve vẩy đuổi thật dễ thương. Sau khi gằng giọng, Keith đi đến phần giải thích tại sao nó lại không cần thiết. Đó chắc chắn là vì Rudel coi trọng phần tấn công tầm trung. Nếu đó là ý kiến của riêng Bennet, anh ta hẳn đã cho qua phần đó.
“Nếu tất cả những gì cậu làm được chỉ phục vụ cho việc nghi binh, vậy tốt hơn nên tập trung sự chú ý vào ra lệnh cho rồng của cậu. Đó là sự thật không thể chối cãi. Nhưng anh nghĩ anh nên làm chuyên sâu thêm một chút. Cậu tốt hơn nên đặt câu ‘rút sức mạnh từ rồng’ vào đầu đi.”
“Là tận dụng sức mạnh của rồng sao?”
Khi Izumi lên tiếng, đúng, Keith chặc lưỡi lẩm bẩm. Rudel và Bennet thắc mắc.
“Ý cậu là gì khi nói rút sức mạnh từ rồng?”
Bennet hỏi. Nếu cô ra lệnh, con rồng sẽ hành động theo, chuyện luôn là vậy và cô không hiểu ý nghĩa của câu trên. Đó là một câu hỏi khá phù hợp với Bennet, người đã học nhiều kĩ năng chiến đấu tầm trung để bảo vệ phần lưng rồng.
“Tất cả những gì cô từng làm chỉ là ra lệnh thôi. Thứ tôi đang cố nói ở đây là sử dụng năng lực của rồng. Để xem... ý tôi không phải là thêm vào một ít sức mạnh từ phía chúng ta. Thứ quan trọng là điều khiển. Ta phải vận hành thật tốt sức mạnh của rồng. Tôi có một kĩ năng được mệnh danh là Ảo Ảnh Cầu Vồng, một ví dụ điển hình cho lí thuyết này trong thực tế.”
Trong khi anh từng hào tiết lộ tên kĩ năng của mình, không ai ở đây hiểu nó là gì. Khi Rudel bối rối nhìn quanh, Izumi đã ra tay giúp đỡ.
“Rudel, um... anh ta đang nói về cái kĩ năng nhân hai cơ thể. Có lẽ vậy.
“Ý ngài là kĩ năng nhân hai cơ thể đó sao trung úy!?”
Đối mặt với ánh mắt lấp lánh của Rudel, Keith ấp úng. Khi Izumi cười thầm với màn trả thù nho nhỏ cho tất cả những hành vi thường ngày của anh ta, với vẻ mặt miễn cưỡng, Keith thay đổi tên kĩ thuật của mình từ Ảo Ảnh Cầu Vồng thành nhân hai cơ thể.
Những nhân bản cơ thể anh ta tạo ra đó, Rudel đã từng được nhìn thấy. Cậu chỉ không biết tên của nó và Izumi đã bằng cách nào đó nhận thấy và kết nối các dữ kiện với nhau. Bị nhìn thấu, điều đó đặt anh ta vào một tâm trạng khó chịu.
“Khả năng tiềm ẩn của một con rồng rất cao. Để những dragoon chúng ta điều khiển được chúng, hơn cả chia sẻ suy nghĩ, chúng ta còn phải thấu hiểu chúng nữa. Nhưng mà... trong trường hợp của cậu, rồng của cậu là một con rồng phân loài nên sẽ khá khó khăn.”
“Khó sao?”
Trước câu hỏi của Bennet, Keith cho cô biết hoàn toàn không có tài liệu tham khảo nào ngoài kia. Ta không thể rút ra thứ không có. Mọi thứ luôn bắt đầu từ tham khảo những bản ghi chép để xem xét rồng của họ làm được gì và phù hợp với lĩnh vực nào. Đó là cách Keith thực hiện.
Nhưng rồng của Rudel, Sakuya là một rồng gaia phân loài. Hơn nữa, dù cho ngoại hình có một vài điểm chung, cũng dễ nói rằng đó là một loài tách biệt hoàn toàn.
“Trong trường hợp này, vấn đề nằm ở chỗ chính con rồng không nhận ra được đặc tính của mình. Cô ấy còn vẫn còn trẻ. Không, quá trẻ mới đúng.”
Nhìn Keith nghiêm túc đến vậy, Eunius bất ngờ. Cậu thì thầm với Aleist đang ngồi bên cạnh.
“Anh ta đàng hoàn đến ngạc nhiên nhỉ. Mình cứ nghĩ anh ta có hơi sao sao chứ.”
“Hah? Tất nhiên Keith-san là người đàng hoàn rồi.”
“... Cậu lấy đâu ra sự tin tưởng đó vậy. Lúc nào rảnh phải nói cho mình nghe đó.”
Izumi thừa nhận ý kiến của Eunius trong khi lo lắng cho sự trong trắng của Aleist. Nhưng với Izumi, Rudel chiếm sự ưu tiên cao hơn. Có nghĩa là dù cho Aleist bị Keith tấn công, cô sẽ cứ để vậy.
Không phải cô bỏ rơi cậu. Nếu Izumi ra tay giúp đỡ, cô hiểu tình hình sẽ chuyển biến theo hướng tệ hơn. Dù trinh trắng của Aleist cũng quan trọng đó, nhưng bằng việc bảo vệ cậu, không có gì bảo đảm các thành viên trong harem của cậu ta sẽ không hiểu lầm gì đó.
Có một chuyện đáng quan tâm khác là Millia vẫn chưa bắt đầu quan ngại về Keith. Theo Izumi thấy, Millia lại đang bận tâm về một Bennet vô hại, thật là một nỗ lực vô nghĩa.
“Nếu ta cho giá trị trung bình của một dragoon là một, dù loài rồng đều có những khác biệt trong mỗi cá nhân, giá trị của chúng đều vượt hơn con số một trăm. Đại khái là bất khả thi để một con người thắng được rồng.”
Sau khi viết con người không thắng được rồng lên bảng, anh ta nhìn quan như đang hỏi, ‘vậy ta phải làm gì?’.
“Sức mạnh ta bổ sung cho một con rồng là rất ít và không đáng kể. Nếu phải phí sức vào bảo vệ phần lưng, thay vào đó ta nên tăng cường cho con rồng. Đó là lí do tại sao tôi lại quyết định tận dụng chính sức mạnh từ con rồng của tôi. Nhân hai cơ thể là một phần trong đó. Ta tạo nên hình dáng một con rồng bằng nước và mô phỏng vẻ ngoài của chúng ở bề mặt.”
“Chuyện đó khả thi sao? Mana có giới hạn, ngài đâu thể sử dụng nhiều ma thuật đến thế?”
Rudel nghiêng đầu. Thế rồi Keith trả lời với một nụ cười.
“Hahaha, anh đâu thể tự mình tạo chiêu nhân hai cơ thể tự được. Cậu nghĩ anh là ai chứ? Anh đâu có ngần ấy mana và anh cũng không thể điều khiển được nếu có. Đó là lí do anh để con rồng của mình làm thay. Anh hiểu chính xác đặc tính, truyền tải một hình ảnh rõ ràng và hỗ trợ ông ấy hoàn thiện nó. Chỉ vậy thôi sức mạnh của con rồng đã tăng đáng kể rồi. Cậu không cần mấy cái ma pháp tầm trung tầm xa đó làm chi. Hơn nữa, miễn là cậu làm được những việc như thế thì đã là một dragoon giỏi rồi.
Trong khi cái nhìn của mọi người với Keith trở nên tốt hơn hẳn, Bennet lật tẩy một vấn đề nghiêm trọng.
“Nè... không phải như vậy có nghĩa là cậu vứt bỏ hết mọi thứ ngoại trừ không chiến sao?”
“Vậy thì có sao chứ? Mấy thứ man rợ như chiến đấu trong bùn đất không có hợp với tôi. Cứ để cái con gorilla Cattley ấy làm là xong chứ gì.”
Anh ta có chuyện gì với Cattleya sao? Izumi đang nghĩ vậy thì bài học của Keith kết thúc. Khi Aleist xung phong giúp đỡ việc dọn dẹp, Eunius tiếp cận Rudel.
“Oy Rudel.”
“Sao vậy? Mình đang tính đi giúp thiếu tá.”
“Cũng lâu rồi, đánh một trận không? Cậu cứ đi khắp nơi làm mình chán muốn chết.
Cậu không tò mò mình mạnh lên đến thế nào à?”
“...Eunius.”
Dù Rudel đang làm một vẻ mặt có hơi chán nản, Izumi hiểu. Đó không phải là cậu ta đang chán những lời thách đấu của Eunius.
“Cậu đừng có hối hận đấy.”
“Thật tình. Mấy cậu lúc nào cũng vậy.”
Một vẻ hung tợn toát ra từ nụ cười của Rudel, có thể gọi nó là biểu hiện của kẻ cuồng chiến. Nhìn biểu cảm đó, Eunius cũng cười đáng sợ.
Bennet nhìn hai người họ với ánh mắt mệt mỏi, nhưng cô có chút hạnh phúc.
Tuy nhiên...
“Tôi chịu hết nổi rồi!”
Nhìn Rudel và Bennet, Millia cuối cùng cũng phát hỏa.
◇
“Tôi đã nói rồi mà, cái cô thiếu tá kia rõ ràng nguy hiểm mà!”
“B-bình tĩnh. Thiếu tá không nguy hiểm chút nào đâu. Đúng hơn, cái tên ở đằng kia__”
“Hai tên đó toàn đực thì lo cái gì chứ? Cậu đang muốn nói cái gì vậy, Izumi?”
“....Nè.”
“Sao?”
Millia rõ là đang bận tâm về nữ kị sĩ tộc sói thân thiết với Rudel. Dù họ có thân thiết, Eunius thấy nó chỉ như mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới. Cậu biết hành động của người bạn thân Rudel và Bennet không có gì giống mối quan hệ nam nữ.
Vậy mà Millia lại quan ngại Bennet. Dù bị buộc tội như vậy, Bennet vẫn đứng lên hòa giải, nhưng đôi tai và chiếc đuôi sói của cô đang trong tình trạng tồi tệ.
“Sao cổ giận dữ vậy?”
“Cậu đang nhắc tới Millia? Gần đây cậu ấy không nhìn mặt Izumi nữa. Tình hình đã như vậy kể từ lúc bọn mình tới đây... Izumi thì bất hòa với trung úy Keith còn Millia thì luôn cảnh giác với thiếu tá Bennet. Mình cũng không biết lí do là gì.”
“Ah, vậy sao. Phải rồi phải rồi, cậu là kiểu người như vậy mà.”
Nhớ lại cái cách Rudel không đề phòng với Keith như thế nào, Eunius tự tin rằng sự trinh trắng của Rudel sẽ được Izumi bảo vệ. Cậu đột nhiên tự hỏi liệu Aleist có ổn không, nhưng cậu ta có nhiều thành viên chủ chốt trong giàn harem cạnh bên nên có lẽ sẽ ổn, hoặc là Eunius cố nghĩ vậy.
Bởi Rudel không hiểu gì, cậu ngẫm nghĩ liệu có nên cho cậu ta biết Keith nguy hiểm chính xác là bởi họ cùng giới tính. Thực ra mà nói, dù hai người kia có bị vấy bẩn đi chăng nữa, cậu nghĩ nó sẽ thành nó sẽ thành một câu chuyện đầy vui nhộn.
Dù cậu có lo lắng thật, sẽ thật thú vị dù quả bóng có lăn về hướng nào đi chăng nữa. Keith quá mê mệt Rudel và Aleist đến nỗi cậu tính toán sẽ không có nguy cơ thương vong nào cho chính cậu.
Quan trọng hơn...
(Đây không phải bầu không khí để thách đấu...)
Chuyện không thể đánh với Rudel có làm Eunius không hài lòng đôi chút. Rõ ràng Izumi và Millia đã đánh cắp mất bầu không khí.
Cuộc cãi vã của phái nữ thường có xu hướng ngày càng dữ dội hơn. Trước hết, họ sẽ tranh cãi giữa Keith và Bennet, ai mới là người nguy hiểm hơn rồi kiểu gì cũng lôi thêm mấy chuyện thời xa xưa ra. Eunius nghĩ tính thù dai của phụ nữ thực sự đáng sợ.
“Cô gọi tôi là bọ hồi còn ở học viện đúng không!?”
“C-cái đó chỉ lướt qua tâm trí mình trong trận đấu và... c-cái đó thì có dính dáng gì với hiện tại chứ!”
Hai thành viên từ dàn harem của Aleist xen vào xoa dịu họ nhưng vấn đề không dịu đi chút nào. Trong cuộc cãi vã không hồi kết, Bennet kéo tay áo Rudel.
“T-ta gây rắc rối gì rồi sao?”
Dù hành động tỏ vẻ kiên quyết, giọng của cô đang run rẩy. Mắt cô liên tục nhìn chỗ này chỗ nọ. Với một sĩ quan chỉ huy như thế, Rudel dịu dàng nói.
“Chuyện đó không đúng đâu!! Thiếu tá, ngài là một cấp trên lí tưởng! Tôi tự hào được gọi mình là cấp dưới của ngài.”
“V-vậy à.”
Khi cô đảo mắt đi, đuôi Bennet hạnh phúc ve vẩy trái phải. Dáng vẻ của cô mang cho người ta hình ảnh một chú cún con đang vui mừng sau khi được chủ nhân khen ngợi.
Nhưng nghĩ rằng thật quái lạ khi xung quanh lại im bặt, Eunius nhìn sang Izumi, cô lúc này chỉ đang cực kì hối tiếc.
“Nhìn đi kìa! Nhìn cái đuôi của cổ ve vẩy tới mức độ nào đi kìa! Cô ta rõ ràng đang nhắm vào Rudel!”
“Mình đã nói rồi, đó không phải là thứ chúng ta cần lo ngại! Cậu có thôi đi không?”
Nhìn cuộc trao đổi nhỏ giữa Rudel và Bennet, hai người họ càng tranh cãi dữ dội hơn. Những thành viên harem của Aleist đã từ bỏ việc thuyết phục hai người họ.
(Mấy người vô dụng quá!)
Hôm nay mình không đánh được với Rudel rồi, bản năng của Eunius mách bảo như thế.
◇
“... Họ thù oán chúng ta hơn ta nghĩ.”
“Có vẻ vậy.”
Căn phòng của Fina ở học viện đang ở trong tình trạng giống một văn phòng được trang bị giường ngủ hơn. Đã vào năm cuối, Fina chỉ còn một vài tháng nữa đến lúc tốt nghiệp.
Dù Sophina nghĩ một cuộc sống học đường kết thúc chỉ với việc vuốt ve và cắm đầu làm việc là rất sai, cô không dám nói ra. Nếu không có tài năng đến không cần thiết của Fina, cô không nghĩ mọi thứ sẽ tiến xa đến mức này.
Ngoài những quý tộc và quan chức cấu kết với Aileen, tiềm năng chiến tranh của cận vệ hoàng gia....
Mọi thứ đều đã hội tụ.
“Trong khi chúng ta phải chuẩn bị cho cả hai mặt trận cung điện và biên giới, bọn họ chỉ cần tập trung vào mỗi phía cung điện nên hẳn sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
“Trong trường hợp tệ nhất, chúng ta có thể chỉ tập trung mỗi phía cung điện thôi được không ạ? Theo kịch bản đó, chúng ta có thể hoàn thiện lực lượng của mình.”
“... Vậy không ổn.”
Dù Fina không biết hai phe kia liên lạc như thế nào, cô đã suy đoán dựa trên hành động của mỗi phía và tùy biến theo.
Mặc cho phía này thường hành động mỗi khi lực lượng của cô để lộ sơ hở, quốc gia đối địch cũng thể hiện những động thái như thể họ biết chính xác khi nào thời điểm đến. Đó là một trường hợp nguy hiểm, Sophina nghĩ về kịch bản xấu nhất và muốn chỉnh đốn lực lượng của họ ở cung điện.
Hơn là cố thắng ở cả hai mặt trận, cô muốn ngăn chặn một Aileen liều lĩnh chắc chắn sẽ tạo phản.
Nhưng quan điểm của Fina lại khác.
“Trong trường hợp đế quốc đã có được những phương tiện để chống lại vương quốc, sẽ không có nghĩa lí gì nếu chúng ta chỉ đàn áp được phía cung điện. Nếu họ chiếm được một lượng lớn diện tích đất đai, họ sẽ khôi phục lại được sức mạnh đã tiêu hao và tái chiến. Những kẻ đứng đầu vương quốc sẽ cần một thời gian để hồi phục sao cuộc nổi loạn và trong thời gian đó, đế quốc sẽ như cá gặp nước. Nếu không đàn áp được cả hai phía thì chúng ta coi như xong.”
Mối thù hằng của đế quốc với vương quốc, nó cũng có đôi phần tương đồng với cách nghĩ của người dân vương quốc. Các ngươi sống trên mảnh đất màu mỡ thế kia vậy thì dựa vào nó mà sống đi. Đó là cách nhìn nhận của vương quốc đối với đế quốc.
Sophina biết đất đai ở đế quốc rất cằn rồi. Hơn nữa, cô biết tầm quan trọng của việc xâm chiếm vương quốc và cướp đất lớn đến thế nào.
“Khi lãnh thổ của ta bị cướp đi chắn chắn sẽ có vài quý tộc trở mặt. Còn nếu để yên cho chị gái ta tự tung tự tác, không nghi ngờ gì các quý tộc sẽ nổi dậy tạo phản. Chúng ta phải thắng cả hai mặt trận bằng mọi giá.”
Khi nhận một vài tài liệu từ Fina, Sophina làm một vẻ mặt nhăn nhó. Họ đã nhận thấy nhiều quý tộc đã thành đồng lõa với Aileen. Trong một tình thế họ không được phép thua dù là đế chế Gaia hay Aileen, vương quốc Coutois... quyền lực của Fina đang rơi vào ngõ hẹp.
Đó không hẳn là một ngõ hẹp họ bị đẩy vào. Fina đã bắt đầu trận chiến với nhận thức rõ ràng về bất lợi của cô.
Trong tình huống hiện tại, thời gian càng trôi qua, bất lợi càng nghiêng về phía họ. Fina đang cố tạo nên một tình thế cô có thể vượt qua được. Sophina cũng đang mượn sức mạnh của cô hành động vì mục đích đó.
“...Nếu không tính đến những chuyện khác, quả là vận may của chúng ta khi một công chúa như người được cho phép ở lại học viện. Nhờ vậy chúng ta mới có thể xây dựng nên lực lượng của riêng mình như thế thế trước khi kẻ địch hành động. Nếu là ở cung điện, chúng ta sẽ không thể nào tiến được tới nước này.”
Ý kiến của Sophina không sai. Ở cung điện, họ sẽ không thể tạo thành lập quá nhiều mối quan hệ. Cùng lúc đó, họ còn có thể hoạt động bên ngoài tầm mắt Aileen. Có thể gọi đó quả thật là sự may mắn.
“Chứ còn gì nữa, ta biết mà! Đó là nhờ tình yêu của ta đó! Ta là một thiếu nữ được yêu mến bởi thiên đàng lông tơ trên cao mà! Cô có thể gọi ta là thiếu nữ lông tơ nếu muốn... không, cái đó nghe không đúng lắm. Có cảm giác như dùng từ thiếu nữ có hơi sai lệch. Bởi tấm thân này của ta sẽ không giữ được sự trong trắng lâu nổi đâu.”
Nhìn tinh thần của Fina đột nhiên tăng cao, Sophina nhận ra đã đến giời sự tập trung của cô cạn kiệt. Cô nhờ Mii chuẩn bị ít trà thì Fina liền bật dậy khỏi ghế và tiến thẳng đến cô bạn miêu tộc cùng lớp.”
“Phải chi không có mặt này, cổ sẽ hoàn hảo biết bao...”
Sophina thở dài trong lúc nhìn sang một Fina đang không chút sắc thái mò mẩn Mii.
◇
“Kết quả của đối tượng thí nghiệm?”
Mies Licorise mặc một chiếc áo khoác phòng thí nghiệm.
Ở cơ sở thí nghiệm, các cấp dưới của cô đang bận rộn làm báo cáo với những chiếc lồng chứa quái vật đen. Những điều chỉnh cuối cùng trong bước gia cường sức mạnh đang được tiến hành trong cơ sở thí nghiệm đó của đế quốc Gaia.
Ogre, orc, wyvern và cả một danh sách những quái vật khác, có thể nói thí nghiệm điều khiển quái vật của họ đang triển trôi chảy.
“Không có vấn đề gì để báo cáo. Chúng đã nhận được đánh giá cao trong việc chống lại quái vật ở lãnh thổ đế quốc.”
Nhận tài liệu từ cấp dưới, Mies đọc báo cáo mới nhất từ đơn vị mới thành lập. Khi tổ chức quân đội quái vật, nếu việc ra lệnh là có thể, họ cần một đơn vị đặc biệt để thực hiện chuyện này. Vì mục đích đó, họ đã tiến hành hết thí nghiệm này đến thí nghiệm khác, chiến đấu với quái vật trên đất đế quốc.
Nhìn tờ báo cáo ghi không rằng tuyệt đối không có một vấn đề nào, cấp dưới của cô có vẻ tự tin. Nhưng Mies đang bắt đầu có chút sợ hãi.
“Nếu chúng ta cứ tiếp tục thành công như thế này thì ta thấy cứ rợn người thế nào ấy.Mà quan trọng hơn, có vẻ một số quái vật họ tiến đánh bỏ trốn về phía Courtois, chuyện đó giải quyết như thế nào rồi?”
“Không cần phải lo đâu ạ. Chuyện đó cũng thường xảy ra ấy mà. Một vài con quái vật bình thường tràn xuống từ rừng núi ấy mà.”
Khi cấp dưới của cô không thể hiện sự lo ngại nào, Mies cảnh báo anh ta không được lơ là. Với cô, dự án này giữ một ý nghĩa to lớn.
“Chúng ta đã phải thúc ép bản thân quá nhiều suốt cả năm qua đấy. Phía cấp cao bảo không được tạo ra biến động quá lớn trước cuộc xâm lược nên từ giờ hãy cẩn thận đi.”
“V-vâng.”
Khi người cấp dưới rời đi, Mies tiến đến nơi trước cái lồng lớn nhất. Nguyên mẫu đầu tiên của loài quái vật khổng lồ được gọi là gora ngồi đó im lặng, dù vậy vẻ hung tợn vẫn còn đó trên gương mặt của nó. Ngoài những chiếc răng nanh chìa ra khỏi miệng, khi trở thành biến thể nâng cao, da và lông của nó nhuộm một màu đen tạo nên cảnh tượng thật sự đáng quan ngại.
Vì vài lí do, một hình xăm trắng lan rộng ngang qua cơ thể nó kèm một đôi cánh dơi đằng sau lưng. Mắt con gora nheo lại khi nó nhìn vào Mies, cứ như thể nó đang cười thầm.
“..Đồ quái vật.”
Một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống cô, cơ thể hối thúc Mies mình rời khỏi nơi đó.
⁑__________________________________⁑