Thanh kiếm gỗ và thanh bokken va chạm nhau trong một cuộc thi đấu. Tuy nhiên, thanh kiếm gỗ vung được bằng cả hai tay và lực dồn vào nó ngày càng mạnh hơn. (Trans: Kiếm gỗ ở đây là bokutou, bokken cũng là kiếm gỗ, nhưng mà là loại khác)
Tuy Reyas đã tính vung tấm khiên để đẩy văng Ria ra
, tuy nhiên vào ngay khoảnh khắc đó cô đã thả thanh kiếm gỗ ra từ trước đó.
Reyas ngừng cử động trong chốc lát bởi mưu kế bất ngờ của cô. Đó là một sơ hở chết người , lợi dụng ngay sơ hở đó . Cô lao thẳng vào và tước kiếm khỏi tay anh. Cô đập thẳng cùi chỏ của mình vào lớp áo giáp trước bụng của anh, và hơn nữa anh cũng vận lực vào đó để chống đỡ.
Đúng như kế hoạch!
Ngay sau khoảng khắc đó , cơ thể Ria xoay vòng qua người Reyas, cô ném anh ngã xuống đất từ đằng sau.
“Buho-”
Nhặt thanh kiếm gỗ cô vừa vứt dưới đất lên , cô chạm thanh kiếm vào gáy anh . Không còngì phải bàn cãi , đây đã là chiến thắng của Ria.
“… Ôi thật là… cô đã bỏ kiếm của mình ngay sau đó…”
Reyas đứng dậy sau một lúc với một nụ cười ngượng ngạo.
Nếu trong trận đấu kiếm đơn thuần, cô chưa thể thắng được Reyas . Tuy nhiên,n ếu là trong một trận đấu một chọi một, người thắng là Ria.
Bởi gần như trong thực chiến ở thế giới này là những trận đấu và chiến tranh chống lại quỷ, nên ngón đòn ném kiếm đánh tay không và vật không được chú tâm đến.
Thêm nữa là Ria còn học đến nhị đẳng karate cũng như judo ở kiếp trước, ngoài ra cô cũng học thêm kenpou và jiu-jutsu. Về kỹ năng, Taijutsu của cô đạt cấp 6 .
Nhưng mà nói chung là, nhờ điều này mà một mục đích đã hoàn tất.
Ria lẻn ra khỏi hoàng cung như mọi khi, để đến cửa hàng của Agatha.
“Con về rồi-”
Dù cho là lúc này cô đã quen sống trong hoàng cung, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy gần gũi với cách chào đó khi vao cửa hàng.
“Chào mừng trở về.”
Fei đáp lại lời chào đó. Lulu mỉm cười một cách dịu dàng.
“Lulu, mình đánh bại Reyas rồi!”
Khi Ria nói ra với vẻ đầy tự tin, Fei ngạc nhiên.
“Kiếm Vương, Reyas-sama sao?”
“Đúng vậy. Mà, nói thế chứ thực ra em mới chỉ đánh thắng anh ta được có một lần.”
Cô ngồi bên cạnh Lulu. Chỗ ngồi xung quanh quầy đều đã có người dùng.
“Mẹ em đâu rồi ?”
“Bà chủ đã đến guild để được yêu cầu điều gì đó.”
“Mà bỏ qua chuyện đó đi, Ria, nói vậy nghĩa là khi
đã đánh bại được Reyas thì…”
Lulu rụt rè hỏi. Cả hai người ngồi đây đều biết đến quyết định của Ria. Cô ở đây vốn là để hỏi liệu Lulu đã sẵn sàng khởi hành chưa.
“Yeah, ngay khi cậu chuẩn bị xong, chúng ta sẽ lên đường.”
Houu, Lulu thở dài.
Vậy, chúng ta có thể rời khỏi đây vào ngày mai.”
Lulu đã rời khỏi Bộ Pháp Thuật. Thời gian gần đây, cô trở thành người giúp việc ở cửa hàng của Agatha.
Về phần hành lý chuẩn bị cho chuyến phiêu lưu, kể cả thức ăn, Ria cũng đã lên kế hoạch với chỗ cô tích góp được.
Và thế là, Lulu sẵn sàng tham gia cùng Ria trong chuyến phiêu lưu này.
“Tuy là mình nói thế thôi, nhưng chuyện này liệu có ổn không đây ? Chuyện này đúng là không tưởng đấy , chuyện tiêu diệt lũ Goblin ấy cô biết không?”
Ria hỏi chỉ để cho chắc chắn thôi, và xác nhận lại mục đích của cô.
“Chắc là do dòng máu ham muốn ngao du đây đó của cha mẹ đang chảy trong mình đấy. Thế nên là mình cũng có cảm giác là muốn được cùng Ria tham gia chuyến phiêu lưu này.”
Cô nàng Half-Elf này lúc trước chẳng khác gì một con chó sắp chết đói giữa đường, nhưng giờ đây cô đã trở nên lộng lẫy hẳn.
Nếu mà là đồng hành, Lulu là một lựa chọn lý tưởng.
Nhận được sự chỉ dạy của Rufus về ma thuật, kỹ năng của cô phải thuộc vào hàng đáng chú ý trong vương quốc.
Trên hết, cô có những điều mà Ria không thể có. Như là sự nhút nhát và cả sự thận trọng.
Một lúc sau Agatha quay lại, và cả bốn người lúc này đã ngồi quanh bàn ăn tối. Fei đã kết hôn và có gia đình, sống trong cửa hàng đặc biệt này cho đến ngày hôm nay.
Sau khi quay trở lại hoàng cung và bị vũ mẫu giáo huấn một trận, cô quay trở lại phòng.
Khi mở cánh cửa của phòng kho gắn dưới giường ngủ, một bên được trang trí toàn bằng vũ khí.
Thứ đầu tiên cần chuẩn bị là túi ma thuật. Bỏ mọi thứ trong phòng vào sẽ khiến nó đầy lên hết ; công dụng của ma thuật thời không quả là quý giá. Cô cẩn thận chọn những món cần thiết.
Váy là thứ không cần thiết. Kim loại quý và vật dụng tốt có thể bán được tiền phải được mang theo càng nhiều càng tốt.
Cô chỉ có mỗi một chiếc nhẫn và con dao có khắc ấn của hoàng cung.
Vấn đề là chỗ vũ khí.
Ở thế giới này, bởi lẽ vũ khí chỉ được dùng trong những nhiệm vụ công khai là kiếm, nên kỹ năng của các thợ rèn phải nói là cực kỳ trình độ. Có thể nói là katana của Nhật được làm từ thời Edo cũng chẳng thể so nổi với họ.
Tuy rằng cô có cơ hội đánh giá lại độ quan trọng của những món đồ quý và bảo vật quốc gia ở kiếp trước, nhưng cô vẫn ưa chuộng katana cổ điển hơn. Đương nhiên là những thanh kiếm hiện đại đã được kiểm tra kỹ lưỡng để xem chúng có thể giết người không, nhưng mà những thanh katana cổ phải nói là quá lộng lẫy. Hơn nữa với những ai thực sự đã cầm trong tay những thanh katana đó đều nói chúng là tạo vật của sự hoàn hảo.
Phương thức chế tạo kim loại và rèn katana không được lưu truyền lại, Ria cũng cho rằng điều đó là hết sức xúc phạm đối với những thanh katana.
Cô lấy nhiều thanh katana làm từ sắt nhất có thể. Tuy rằng cô cũng lấy một số lượng tương tự đối với những thanh làm từ mithril, nhưng nói đến sức mạnh và độ bền, khả năng cắt xuyên của katana sắt vẫn nhỉnh hơn nhiều. Mithril là một kim loại hợp với ma thuật nhiều hơn.
Không chỉ katana, kiếm cũng được cô mang theo. Hơn nữa, cô còn lấy nhiều búa dã chiến, rìu chiến, thương, dao và nhiều thứ khác nữa.
Ria không phải là nhà sưu tập lớn lao gì, nhưng đúng là kiếp trước cô có cả một bộ sưu tập vũ khí quý giá.
Tuy rằng cô có nuối tiếc khi chết, và giờ cô vẫn thắc mắc chuyện gì đã xảy ra với bộ sưu tập đó. Cô nghĩ rằng nếu chúng đến được với tay người biết đánh giá sự tuyệt vời của chúng thì tốt biết mấy.
Nhất là thanh trường kiếm nổi tiếng của Nagasone Kotetsu, nó không phải là thứ tiền bình thường mua được. Cầm được nó trong một tuần thôi, cô đã cực kỳ thỏa mãn trong khi cười toe toét. Tuy nghĩ lại lúc đó thì, thanh kiếm đó tỏa ra cả ám khí lẫn tà khí.
Ngày hôm sau, Ria thức dậy và ăn mặc như mọi ngày, đeo cái túi ma thuật lên tay áo.
Như thường lệ, cô đến Anise sau khi nhảy khỏi phòng qua cửa sổ. Ở quảng trường chính, Lulu đã đứng đợi cùng với một con lừa. Bên cạnh là Agatha.
“Mẹ.”
Sau đó cả hai ôm chầm lấy nhau.
“Dù có hơi vô ích khi phải nói điều này, nhưng xin con đừng làm điều gì phi lý nhé. Làm phiền Lulu không tốt đâu.”
“Đừng lo mà mẹ, bởi lẽ Lulu có bao giờ để chuyện gì trở nên đáng nguy hiểm đâu.”
Phải mà, Lulu đóng vai người chuyên ngăn chặn mâu thuẫn bùng nổ rất tốt. Mà nói đúng hơn, đó là vai chính của cô luôn.
“Tụi con sẽ trở về trong hai năm tới.”
“Nhớ gửi thư cho ta.”
“OK.”
Họ rời đi sau khi vẫy tay chào nhau. Cổng lớn mở ra vào lúc hửng đông, và cả hai rời Anise bằng việc lẻn vào cùng chỗ của những người bán rong.
“Rồi đấy, giờ thì đi đâu nào?”
“Hay là đến thành phố mê cung nào đó để bắt đầu đi??”
Nhân tiện đây, trong phòng Ria có để lại một tờ giấy ghi đúng một câu như thế này.
[Con đi tìm những người mạnh hơn mình đây.]