Ryuke Riana Crystal Casalia, mười ba tuổi.
Với cô bé được mệnh danh là mĩ nhân đẹp nhất cả vương quốc, một bước ngoặt xuất hiên.
“Nhanh thật, ta còn chưa nghĩ đến việc tìm một vị hôn thê cho con…”
Ngay cái lúc cha cô nói điều đó ngay tại bàn ăn sáng, Ria bóp nát cái nĩa trong tay của cô.
Tuy cô hầu đứng đằng sau mang một khuôn măt tù túng, Ria vẫn nói với một khuôn mặt không cảm xúc.
“Cha à, con nghĩ mình đã nói điều này trước đây rồi nhưng…”
Ban đầu cô còn gọi ông một tiếng cha, nhưng cái kiểu cô nói chuyện với ông lúc này đã chuyển sang cái điệu bộ khi đang luyện tập với các hiệp sĩ rồi.
“Con. Thích. Phụ Nữ.” (Trans: thế à anh đây mindbreak một phát coi còn nói vậy ko)(Edit : :V ý nghĩ đen tối thế)
Cô đã tuyên bố điều này không biết bao nhiêu lần. Cô cũng chẳng thèm che giấu nó, ngay cả trong tám năm sống qua.
Neyas đã đến giới hạn của sự chịu đựng này rồi.
“Làm thế nào chuyện này lại có thể xảy ra chứ…”
“Ổn thôi cha à, đây đâu phải lỗi của Người. Con đã như thế này kể từ khi sinh ra rồi.”
Cô nói với một tong giọng nhẹ nhàng, nhưng điều cô nói lại chẳng hề nhẹ nhàng như vậy chút nào cả.
Dĩ nhiên là có lí do mà việc hôn ước của Ria được bàn đến ngay từ đầu.
Đó là sự kiện Đại Hiền Nhân Rufus qua chết khoảng một năm rưỡi về trước.
Tuy rằng Rufus chết ngay tuổi 318 tuổi, nhưng ảnh hưởng cái chết của ông lại rất lớn.
Trên hết thì, pháp sư mạnh nhất về khả năng chiến đấu của Vương Quốc Casalia đã chết. Bao gồm cả lượng kiến thức uyên thâm của ông, nó là một mất mát to lớn. Nắm giữ vai trò là cố vấn cho nhiều đời vua của Casalia, đóng góp của Rufus vô cùng lớn.
Vài tháng sau đó, bệnh dịch đã tấn công thủ đô hoàng gia. Chúng mở rộng địa bàn xâm chiếm đến tận hoàng cung, và Neyas đã chịu một tai ương lớn.
Vì Rufus không còn sống để dập tắt dịch bệnh, ông đã mất cả con lớn lẫn con thứ.
Tám năm sau khi Ria vào hoàng cung, Neyas có thêm ba người con nữa. Vì mỗi đứa trẻ có mẹ khác nhau, nên các bè cánh lũ lượt dựng lên. Cho đến lúc đó người vợ hợp pháp đã hạ sin người con lớn tuổi nhất, nhưng mọi chuyện sau cùng cũng đổ bể.
Mặc dù Ria là người con lớn tuổi nhất hiện tại mà lại không có sự xứng đáng bởi vì cô không có quyền thừa kế ngai vàng, nhưng trước sau gì thì cô vẫn là người thuộc dòng dõi hoàng gia, không thể bàn cãi về điều này. Nếu ai cưới Ria, ảnh hưởng của người đó sẽ lên đến hoàng cung.
Cô đã được tái sinh được mười ba năm. Tuy rằng cô đã thích nghi được với cơ thể này từ khi dậy thì, nhưng điều này vẫn là không thể.
“Mình tự hỏi nếu bây giờ có phải là thời điểm để…”
Mỗi ngày trong hoàng cung đều vui vẻ cả. Tập luyện
với các hiệp sĩ, bị giáo huấn bởi Rufus, quấy rối với mấy cô người hầu một chút, và nhào nặn bộ ngực khủng bố bất thường của cô nàng Half-Elf Lulu. (Trans: ta muốn nhào nó
)
Điều này thực sự là rất vui.
Ngay cả việc nhận được Kháng Độc sau khi ăn thức ăn có độc, chúng đều là những ký ức đáng nhớ.
“Tuy nhiên, mình vẫn còn một điều để luyến tiếc.”
Ria đi đến khu huấn luyện trong trang phục tập luyện của mình. Trên đường đi trong hoàng cung, cô có thể cảm nhận được những ánh mắt nhìn về phía mình.
“Ah, là Ria-sama.”
“Hơn nữa, ăn mặc như thế này nữa à…”
“Aa-hn, cô ấy vẫn đẹp như mọi ngày.”
Dù được bàn tán về sắc đẹp như vậy, nó vẫn là một điều gì đó nhục nhã đối với một người đàn ông. (Trans: chú thành gái từ hồi sang thái à nhầm chuyển sinh rồi mà)
Không phải là do cô mường tượng ra.
Cho dù cô có bịt chặt tai lại với những lời thì thầm giữa những cô gái trong cung điện, cô cũng chẳng còn nhiều thời gian hơn nữa.
Dưới ánh nắng chói chang, những hiệp sĩ tài năng nhất vương quốc đang trao đổi kiếm thuật với nhau. Nói cho đúng hơn, đang là lúc một chọi một.
Ria đi thẳng đến chỗ chàng Half-Elf đứng trông coi.
“Reyas, ngài thế nào?”
“Công chúa.”
Hiệp sĩ đó cúi đầu nhẹ chào cô. Anh ta đang tập luyện. Đó là một nghi lễ xã giao trong hoàng cung.
Phó đội trưởng đội hiệp sĩ Vương Quốc Casalia là một Half-Elf sống khá lâu, và cũng là kiếm sĩ mạnh nhất trong số các hiệp sĩ.
“Hôm nay, ta nghĩ là mình sẽ thắng.”
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ là đối thủ của cô.”
Reyas chuẩn bị sẵn sàng cây kiếm và khiên gỗ trong tay.
Sau khi chém được hơn chục đường kiếm, Ria buông cây kiếm gỗ trong tay cô.
Hơi thở của cô trở nên gấp gáp. Cả thể lực, cũng như tinh thần đã kiệt quệ
Tuy Reyas cũng thở dốc, nhưng vẫn không bằng Ria lúc này.
“Ah-, ta lại thua nữa rồi.”
Ria ngồi phịch xuống sân cát. Dù cùng với kỹ năng luyện kiếm suốt bốn mươi năm của cô ở tiền kiếp, nhưng chuyện ko thể là đương nhiên vì cô sao địch lại được một Half-Elf đã sử dụng kiếm hơn cả thế kỷ.
“Cô đã tiến bộ vượt bậc so với tháng trước đấy. Có lẽ là một năm sau, cô có thể thắng tôi.”
Mặc dù mọi chuyện sẽ khác nếu cô có thể dùng Skill bổ trợ và Gift, nhưng Reyas cũng có thể làm điều tương tự.
Nó còn vượt xa cả kỹ năng đơn thuần. Như việc cô mong đợi ở Kiếm Thuật Cấp 8 vậy. Cô có thể dùng những kỹ năng như Tâm Nhãn và Né Tránh, nhưng nếu không dùng đến cường hóa cơ thể thì chưa chắc cô đã thắng.
“Vậy? Chúng ta đánh thêm hiệp nữa nhé?”
“Thật đề nghị thú vị đấy, nhưng ta còn có việc phải làm hôm nay.”
Cô quay đi sau khi vẫy tay chào vị hiệp sĩ kia và đến tòa nhà của Bộ Pháp Thuật.
Cô đã quen với việc đi vào đây mà không cần chỉ dẫn. Trên ghế thủ thư lúc này là Lulu, chỉ một mình cô ở đó.
Sau khi Rufus chết, giờ làm việc của cô đều trở nên rảnh rỗi cả. Bạn có thể nói nó đã trở thành một công việc nhàn nhã. Mà chính cô cũng chẳng cảm thấy lo lắng nhiều về chuyện đó.
“Yo, Lulu.”
“Công chúa, xin hãy giữ yên lặng trong thư viện.”
Ria nhanh chóng lách ra phía sau Lulu khi cô nhỏ miệng nhắc nhở, và nhẹ nhàng nhào nặn lấy bộ ngực của cô. (Trans: đệt ta cũng muốn làm)
“C-công chúa!”
“Lulu, xin hãy giữ yên lặng trong thư viện.” (Trans: tag chikan, dity old man )
Cô nhẹ nhàng, lịch thiệp nắn lấy chúng, và sau một hồi thỏa mãn, cô thả Lulu ra. (Trans: Tốt vậy đến lựa ta)
Khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của Lulu đã chuyển thành đỏ cả.
“Thế, hôm nay công chúa đến đây có việc gì? Mặc dù bây giờ là thời gian rảnh, nhưng không có nghĩa đây không có công việc.”
“Yeah, có điều này ta muốn nhờ em.”
Cô thì thầm vào tai Lulu. Tai của một Elf không quá kích thích như cô nghĩ.
Những đường vân trên khuôn mặt xinh đẹp của Lulu lộ vẻ đầy ngạc nhiên.
“… Cô nghiêm túc sao?”
“Đương nhiên. Ta đâu có đùa khi nói điều này.”
Ria xác nhận lời nói bằng nở một nụ cười. Họ đã quen nhau ba năm rồi, và đương nhiên cả hai đều hiểu tính khí của nhau.
“Đúng vậy. Tôi hiểu mà. Tuy nhiên, tôi có một điều kiện đây.”
Ria không hề nghĩ đến chuyện Lulu đưa ra điều kiện.
Ria quay trở lại ngôi nhà cũ dưới phố của mình ngày hôm đó, và có một cuộc nói chuyện dài với Agatha.
Vào buổi chiều tối cô đến nhà tắm công cộng, thưởng thức vô số cơ thể trần truồng của cả những cô gái trẻ lẫn những người già. (Trans: What the hell, già trẻ cũng xơi luôn à, ăn tạp thế )
(Ah… phự nữ vẫn tốt hơn sau tất cả)
Mặc dù cô vẫn không thể vứt bỏ cái cảm giác khó chịu khi không có ‘thằng nhỏ’ của mình, nhưng trở thành con gái coi bộ vẫn có hay của nó.
Bộ ngực nhỏ đang trong thời kì phát triển. Đôi tay cũng như cặp giò mảnh mai, thon dài. Những đường cong từ vai kéo tận xuống hông. Đây là điều gì đó vốn chẳng thể nào đàn ông có được. (Trans: Xời là flat )
Ria trở lại hoàng cung khi trời đã hoàn toàn tối mịt.
Mọi người ai cũng di chuyển nhanh chóng. Lại một ngày nữa kết thúc. Từ khi cô sinh ra, cô đã dành gần như toàn bộ thời gian ở nơi này. Cô đã gắn bó với nơi này.
Tuy nhiên, cái thôi thúc không thể kiểm soát trong cô đã bừng cháy.
Cô muốn rời thị trấn này, rời vương quốc này.
Cô muốn ngắm nhìn thế giới, gặp từng đối thủ mạnh.
Máu của cô sôi sục. Nó đã được mang từ thời tiền kiếp của, và cô cũng chẳng thể làm gì được.
Chuyến phiêu lưu của Ria bắt đầu từ bây giờ.