Cứ như vậy thấm thoát ba ngày đã trôi qua .
Chúng tôi đang tiến bước trên con đường được lát đá , với một bầu không khí khá thoải mái . Ria đi bộ đằng trước, với Lulu trên lưng lừa theo sau.
Chuyến đi rất yên bình. Dù đích đến đã được quyết định, mọi chuyện cũng chả gấp gáp gì. Trong khi tận hưởng khung cảnh quanh mình, bạn có thể tận hưởng sự thú vị thật sự của việc chu du.
“Vì đây là cuộc hành trình mà cậu tự gọi là để nâng cao kỹ năng chiến đấu của bản thân, tớ nghĩ là cậu sẽ phải vội hơn chứ.”
“Hmm? Làm thế thì phiền phức quá nên là ta hãy cứ từ từ tận hưởng đi. Dù là tớ nói đây là để luyện tập, nhưng nó sẽ chẳng khôn ngoan tí nào nếu chỉ làm thế suốt nhỉ.”
Ria đang có một tâm trạng tốt. Dù cậu ấy chỉ là đang tản bộ, tâm trạng của cậu ấy hiện giờ cũng rất là tốt.
Lý do chính là thanh katana ở ngay hông cô ấy.
Nó không phải là cây kiếm gỗ hay thanh kiếm giả, nó là một thanh katana chính cống ớ một đẳng cấp hoàn toàn khác . Nếu đây là Nhật Bản, vũ khí chết người thế này sẽ là một thứ miễn bàn.
Ban ngày cô để bản thân tản bộ một cách cần mẫn . Tuy nhiên chỉ với thứ này cũng làm cô khá vui sướng . Dù sao thì, cho tới bây giờ cô cũng chỉ toàn dùng thanh kiếm gỗ làm vũ khí
.Đấy là bởi một thanh katana Nhật là một niềm khát khao không nói lên lời của mọi đấng nam nhi. Dĩ nhiên, là một người phụ nữ LuLu không thể hiểu được niềm vui của một một võ sư rồi.
Nhân đây, thanh kiếm gỗ dùng để đánh người khác tới chết cũng được cất trong túi ma thuật luôn. Katana quá tốt để xài với ngưỡng như lũ goblin. Bảo dưỡng là việc khá tốn kém mà.
Cả hai nhấm nháp những phần ăn của mình, tận hưởng buổi trưa nắng trong thanh bình, tuy nhiên một thứ gì đó bỗng lướt qua trên đầu họ.
“Oh, một long kỵ binh.”
“Một kẻ truy đuổi sao?”
Long kỵ binh là lính cưỡi Wyvern. Dù loài Wyvern ít nhiều cũng được xem như là một loại khác của họ rồng,
tuy vậy nhưng nó lại trông hoàn toàn chả giống rồng một chút nào cả. Còn về sự khác biệt giữa rồng và wyvern thì, bạn có thể hiểu nó giống như là sự so sánh giữa người và chuột vậy ấy.
Thứ đó, sau khi lượn vòng quanh hai đứa, quay về nơi nó xuất phát . Hướng đó là thẳng tới cung điện hoàng gia.
“Ta bị phát hiện rồi.”
“Phải, coi bộ đúng là vậy rồi.”
“Cậu nghĩ họ sẽ tới bắt ta về không?”
“Nếu thế thì tớ sẽ cho họ một trận.”
“Tớ muốn giải quyết mọi thứ trong hoà bình.”
“Vậy tớ sẽ đập họ trong hoà bình vậy.”
Ria nghiến răng và phá ra cười, dù thế không có nghĩa là cô đang đùa.
Dù sao thì, nếu phe kia là địch thì cô tự tin là mình có thể gây thương tích đáng kể cho họ và bắt họ bỏ cuộc.
Tuy nhiên, tình hình lại vượt xa dự tính của Ria.
Hai đứa không thay đổi lộ trình. Lulu chỉ ngoái lại nhìn đôi lần .
Nhận thấy không phải do mớ hành lý lắc lư trên lưng mình, con lừa chậm rãi bước tiếp.
Trước khi hoàng hôn buông xuống, bên tai Ria người sở hữu Gift ‘Giác quan nhạy bén’, là tiếng vó ngựa dồn dập.
“Họ tới rồi. Có ba người.”
“Đã rõ. Dù là tớ cũng có khả năng nghe khá tốt.”
Dù chỉ là bán elf, nhưng elf thì vẫn là elf. Tuy mắt và tai của cô ấy chắc chắn vượt trội hơn của một con người, của Ria thì còn hơn cả thế nữa. Đó chính là nhờ‘Long Huyết Tộc’.
“Ta nên làm gì đây? Chúng ta có nên tiếp tục trốn không?”
“Không, dù tới giờ mọi chuyện vẫn khá đơn giản và phần lớn thời gian những người lữ khách chỉ đi ngang qua ta thôi, việc bị dò tìm bằng ma thuật sẽ xảy ra không sớm thì muộn. Dù là trong trường hợp nào, đây có lẽ là một kinh nghiệm có phần cay đắng rồi.”
Hai tay chống nạnh, cô tiến ra đứng giữa con đường rộng lớn. Rất may là một lúc rồi mà không có một người khách lữ hành nào đi qua.
Không lâu sau, ba kỵ sĩ cưỡi ngựa xuất hiện trong tầm mắt hai đứa. Tuy nhiên…
“Geh-, Reyas.”
“Geh-, Carlos.”
Thay đổi mục tiêu của mình, mặt cả hai nhíu lại.
Việc đội phó của đội kỵ binh sẽ đích thân đuổi theo họ là một điều nằm ngoài dự tính. Còn với Lulu, người kỵ sĩ còn lại mới là người cô nàng muốn tránh.
Nhân tiện, người cuối cùng là ai thì cũng không quan trọng cho lắm.
“Carlos Cuồng Elf sao…”
“Gã đó, hắn toàn nhìn tai tớ thôi.”
Anh ta là quân nhân trẻ xuất sắc nhất trong hàng ngũ kỵ sĩ, dù là tính tình và xuất thân của người này không có gì chê được, ước mơ được ôm ấp một em elf của hắn thì ai cũng biết. Năm nay anh ta đã bước sang tuổi 20 rồi nhỉ?
Nhân tiện, Lulu năm nay sẽ tròn 24 tuổi. Nhưng vì là bán elf, cậu ấy trông nhỏ tuổi hơn anh ta nhiều.
Lulu xuống lừa và chúng tôi đợi những kẻ truy đuổi theo kịp.
Reyas đến đầu tiên, xuống ngựa cách chúng tôi một khoảng. Hai người kia theo sau ông ấy.
“Công chúa…”
Reyas biểu lộ một vẻ mặt kinh ngạc, không thể cảm nhận được tí ý muốn chiến đấu nào từ ông cả.
“Xin người hãy trở về càng sớm càng tốt. Bệ hạ đang rất lo lắng cho người đấy ạ.”
“Ý ngươi là rời khỏi chuyến hành trình của đứa trẻ dễ thương này sao. Có thể ngưng việc thuyết phục ta lại được không, Reyas?”
“Dù người đã để lại thông điệp và biến mất, không phái người đi tìm kiếm có lẽ là một việc bất khả kháng
ạ.”
“Vì hiện giờ ta đang định tới thành phố mê cung, ta sẽ vui hơn nếu ngươi ngừng lo lắng và báo cáo lại chuyện đó đấy.”
Haah, Reyas thở dài một tiếng.
“Với toàn bộ lòng kính trọng của mình, liệu công chúa đây có hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra với cả cung điện không vậy?”
“Ta biết . Cũng vì thế mà ta làm việc này để tách mình khỏi vương triều và để tránh bị lợi dụng đây.”
Khi cô nói thế, một thoáng cảm phục xuất hiện trên biểu cảm của Reyas .
“Việc này quả là không ngờ đó. Tôi nghĩ là người chắc chắn không quan tâm tới mấy việc đó mà…”
“Ừm, chỉ là ta không muốn dính líu vào thôi.”
Ria nhún vai. Bầu không khí có vẻ trở nên dịu hơn
.
“Tuy thế, ta cũng xin ngươi quay về cho. Nhưng nếu muốn, ta không phiền nếu ngươi theo bọn ta tới thành phố mê cung đâu.”
“Vì Rufus-jiichan đã không còn nữa, có lẽ sẽ rất tệ nếu cả kỵ sĩ mạnh nhất vương quốc cũng biến mất đó.”
“Đúng thế, còn cả sự chia rẽ trong triều nữa.”
Bầu không khí trở nên nặng nề.
“Kể cả khi phải để người trải qua vài kỉ niệm không hay, tôi vẫn sẽ đưa người về.”
“Được thôi
, thật tốt khi mọi chuyện khá dễ hiểu hơn đó .”
Reyas rút gươm . Không phải thanh kiếm gỗ thường dùng để luyện tập, mà là một thanh gươm bằng mythril sáng bóng.
Dĩ nhiên, bị nó chém trúng kiểu gì cũng chảy máu. Nếu Ria không mặc thêm gì ngoài bộ giáp da, sẽ thật dễ dàng để lưỡi gươm chạm đến vào da thịt cô.
Thật ra thì, mọi việc vẫn đang nghiêng về phía Ria.
Không có một yếu tố dẫn tới thất bại nào được tìm thấy cả.
Trước hết, món vũ khí ông ấy chuẩn bị khá là tệ. Với thanh kiếm ma thuật mythril của mình, ông sẽ buộc phải nhẹ tay với nhỏ. Dù là kiểu gì nó cũng sẽ bị chặn lại nếu kĩ năng ‘Thân thể cứng cáp’ của Ria được sử dụng, nhưng Reyas không biết điều đó.
Nói cách khác, ông sẽ nhắm vào phần cuối cùng trên tứ chi của cô(bàn tay, bàn chân), tránh đi những bộ phận quan trọng. Nếu thế, kiếm gỗ là sự lựa chọn tối ưu hơn.
Kể cả khi ông nói có thể họ sẽ có vài kỉ niệm không vui vẻ gì, ông cũng không thể gây thương tích trầm trọng cho một công chúa được. Xét tới đây thì ông ấy đã ở trong thế bất lợi vô cùng rồi.
Về phần Ria, trong tình thế cấp bách này , cô nàng sẽ không ngần ngại gì nếu chuyện đi quá xa và tiễn Reyas về nơi an nghỉ . Dĩ nhiên là cô không có ý định giết ông , nhưng cô vẫn có thể chọn việc nhắm vào mấy bộ phận quan trọng.
“Ta sẽ nói trước, Reyas. Cho tới giờ, khi tập với ông, ta chưa bao giờ dùng toàn lực cả.”
Cô bé đã nhường ông, nhưng không có nghĩa là cô không tập luyện chút nào. Chỉ là cô không xài hết kĩ năng của mình thôi.
“Cái này tính cả lần ta thua hôm trước luôn, lúc đó ta chưa thật sự nghiêm túc đâu.”
Ngắn gọn là, Reyas là kẻ thua cuộc cay đắng, nhưng nó không liên quan gì tới chuyện này.
“Nếu ta thắng, xin hãy tuân lệnh và quay về thủ đô hoàng gia, ta cũng sẽ để việc thuyết phục Phụ Hoàng lại cho ông.”
“Vâng. Theo lẽ thường thì, nếu tôi còn thua thì đằng nào cũng chả còn ai có thể ngăn nổi người nữa mà.”
Giở Rufus đã mất, những lời đó hoàn toàn đúng. Mà Rufus từ đầu cũng chẳng có ý định cản nhỏ bao giờ.
“Vậy, ta bắt đầu chứ?”
Nói rồi, Ria lấy ra một cây thương từ trong túi ma thuật.
Một cây trường thương. Đúng hơn là một cây giáo Nhật (Yari-giáo bên Nhật dịch ra là cross spear .)
“Eh?”
“Eh?”
“Eh?”
“Eh?”
Kể cả với Lulu, một người ngoài cuộc về đánh xáp lá cà, đây cũng điều không thể ngờ tới.
Nhắc tới Ria là nhắc đến katana. Nói tới Katana cũng sẽ nhớ đến Ria. Trong cung điện hoàng gia, hình ảnh đó đã in sâu trong mỗi người.
Không nói một lời, Ria lao tới, chĩa mũi thương ra.
Reyas giơ khiêng ra đỡ. Rút thương về, nhỏ liền xoạc chân ra.
“Ku-”
Người kị sĩ cắm thanh kiếm xuống đất, ngăn đòn đó lại. Mũi thương lập tức hướng về phía mặt Reyas. Một lần nữa nó lại bị tấm khiên chặn đứng.
Suýt bị đòn vừa rồi đâm trúng, Reyas đang chiến đấu trong thế bị động.
Đó là vì cho tới giờ, Ria chưa bao giờ được trông thấy đã từng sử dụng thương.
Nhưng kĩ năng Thương thuật của Ria đã đạt Level 6. Dù Kiếm thuật của nhỏ có level cao hơn một chút, ngay từ đầu thì thương vẫn mạnh hơn kiếm mà. Mà tuy đây là lẽ thường tình ở thế giới trước đây của cô nàng, Ria lại cũng thích thú với katana hơn.
Kể cả ở thế giới này, vũ khí chính dùng trong bộ binh của quân đội cũng là thương. Kể cả với Reyas, khi cưỡi thứ gì đó cũng sẽ chọn vũ khí có cán dài.
Tuy vậy, ông chủ yếu dùng kiếm trong luyện tập trên mặt đất là vì nó có khả năng điều hướng tốt và dễ mang theo bên mình.
Cả trong trận đấu này cũng vậy, khi có chuyện gì đột ngột xảy ra ngay từ đầu, nó sẽ hoá thành trận chiến một chiều.
Thêm nữa là, Reyas có sự mềm lòng với Ria. Bạn có thể nói đó là sự khác biệt trong thái độ giao chiến cũng được.
Thế giới này không có quan niệm gì về việc phải sẵn sàng giao chiến mọi lúc mọi nơi. Kể cả các võ sư ở Nhật Bản hiện đại nơi vũ khí bị cấm vẫn có nó, đó là sự quyết tâm để chuyển ngay lập tức sang ham muốn giao đấu, và Reyas không có thứ gì giống thế cả. Trong cung điện hoàng gia, ngay cả khi cô không có vũ khí, cô đã vẫn có cách để tiêu diệt được kẻ thù nếu bị tấn công, và cô hoàn toàn có khả năng đó .
Giữa Ria và Reyas, trừ khoảng lv thì Ria có kĩ năng tốt hơn.
Reyas không tích luỹ ma lực để cường hoá cơ thể, ông chỉ đơn giản tăng sức mạnh của bộ giáp và khả năng phòng thủ của khiên, nhưng chúng lập tức bị hoá giải bởi ma lực to lớn của Ria. Nếu bạn so sánh giá trị của yếu tố này của cả hai, bạn sẽ thấy một sự khác biệt to lớn giữa ma lực của hai người.
Nếu có gì đó mà Reyas trên cơ Ria thì, đó sẽ là kinh nghiệm chinh chiến của ông. Tuy nhiên, đây không phải là chiến trường. Nếu xét về kinh nghiệm của việc đơn giản là cố giết nhau thì, Ria cũng chả kém cạnh ông vì nhỏ toàn dùng thời gian rảnh để tàn sát ma tộc thôi.
Cuối cùng thì, Reyas buộc phải dùng tới chiến thuật “chịu đấm ăn xôi ”.
Ông giơ khiên ra đỡ ngọn thương ngay khoảng khắc thích hợp, cố ý để bị đâm .
“Guu-!”
Xuyên thủng lớp giáp phía sau tay trái của ông, mũi thương đâm thấu tới da thịt khiến ông nhăn mặt vì đau
. Kể cả như vậy, ngay trong tư thế đó ông xoay khuỷu tay, kéo cây thương lại theo tấm khiên của mình.
Ria chỉ đơn giản là thả cây thương đi. Dù cô đã mất đi một món vũ khí, tấm khiên đã bị mũi thương cắm vào, ảnh hưởng tới khả năng xoay trở của nó. Reyas đã mất đi một biện pháp để phòng thủ
Tuy vậy, trong khi Reyas bị thương ở tay trái, Ria hoàn toàn không bị tổn hại gì.
Lợi thế của Reyas ở đây là ông vẫn còn vũ khí trên tay. Đối mặt với Ria, tới lúc cô rút được thanh katana ra, ông có thể làm khá nhiều việc.
Reyas nghĩ thế trong khi vung thanh kiếm trên tay, đương nhiên là nhằm vào Ria.
Tuy nhiên, Reyas lại không biết rằng.
Ria có kĩ năng Kiếm Kỹ đạt Level 7. Tuy nhiên, đồng thời cô cũng có một kĩ năng khác với cùng lv.
Cư hợp đạo(Iai) (Vừa tra kiếm vừa chém với tốc độ cao).
Khoảnh khắc tay trái của Ria chạm vào thanh katana bên hông, nó đã được vung ra hoàn toàn tự khi nào rồi .
Tay phải của Reyas bị cắt phăng ngay phần khuỷu tay , khiến thanh kiếm trên tay của ông quay mòng mòng giữa không trung.
Ria xoay thanh katana lại ngay bả vai Reyas. Cô chém xuyên qua bộ giáp kim loại, tạo một lỗ ngay bên hông của ông ấy.
“Gufu-”
Cùng một tiếng hét khẽ rỉ vào không khí, Reyas khuỵu cả hai gối xuống.
Ria ngưng lại, cẩn thận kiểm tra rằng đối thủ của mình đã mất khả năng chiến đấu, và sau cùng cũng hạ thanh katana của bản thân xuống.
“Lulu, chữa cho ông ấy đi.”
“Ư-ừ!”
Về chuyện gì đã xảy ra, Lulu không thể thấy kịp, nhưng cô biết là ông ấy cần được chữa trị.
Cởi áo giáp của Reyas ra với sự giúp đỡ cửa những người đồng hành cùng ông, trước hết cô lo chữa phần lườn của ông rồi chuyển sang nối lại cánh tay phải bị cắt lìa.
Rất may là vết thương ở phần bụng không chạm tới những bộ phận bên trong, và cánh tay phải đã được cắt vô cùng ngọt, nên là nó liền lại mà không có vấn đề gì.
“Công chúa… người thật sự… luôn nhẹ tay sao?”
Nằm nghiêng sang bên, Reyas hỏi nhỏ.
Giữa ông và Ria, có một sự khác biệt khổng lồ. Ông không có cảm giác như những lần luyện tập mọi khi. Thật ra, giờ ông đã tin là kiếm thuật của cô bé đã vượt qua cả ông.
“Không đời nào. Lần nào ta cũng nghiêm túc nhé. Nhưng, ý ta là ông không nghĩ những kĩ năng chúng ta dùng trong luyện tập và chém giết là khác nhau sao?”
“Vậy ra là mọi thứ giống như thế ư…
Dù bấy nhiêu chưa đủ để thuyết phục Reyas, nhưng kiểu gì thì Ria cũng mạnh hơn ông. Tới mức cô bế làm ông không còn sức lực để nghĩ tới việc chiến đấu nữa, khoảng cách về kĩ năng lớn tới thế đấy.
“Tôi sẽ báo cáo lại với Bệ hạ. Dù trước khi đi tôi cũng đã nói rồi, giờ chúng tôi không có cách nào để mang Công chúa điện hạ về cả.”
“Xin lỗi. Ông đã giúp ta rồi.”
Ria ngoan ngoãn cúi đầu.
“Tuy nhiên, tôi có một điều kiện.”
Reyas quay sang người đàn ông được các kỵ sĩ biết đến với tên gọi Kẻ cuồng Elf.
“Carlos, đi với Công chúa điện hạ đi. Đừng nghĩ việc của mình là bảo vệ. Nếu người cần đi đây đó thì, sự giúp đỡ của đàn ông luôn là điều cần thiết.”
“Eh, thế có được không ạ!?”
Carlos vui sướng hỏi. Lulu thì lộ ra một biểu cảm khó tả.
“Công chúa, thế này có được không ạ?”
“Ta thì không sao nhưng…”
Cô nhìn sang Lulu. Kẻ cuồng Elf với cậu ấy như là một căn bệnh vậy. Bán Elf Lulu cảm thấy thế nào? Đó mới là câu hỏi chính.
“Chậc, không còn cách nào khác nhỉ? Khi công chúa đang chiến đấu, cũng cần ai đó bảo vệ tôi nữa mà.”
Carlos tự động quỳ một chân xuống.
“Với toàn bộ danh dự của một kỵ sĩ, tôi sẽ bảo vệ nàng!”
Mọi người ở đó nở một nụ cười gượng. Thông thường thì, một kỵ sĩ chỉ bảo vệ công chúa là chính, nhưng cũng không còn cách nào khác khi cô công chúa kia còn mạnh hơn cả anh ta nữa.
Và thế là nhóm du hành tăng lên 3 người.