Chương 1: Thời thơ ấu
5. Tới thần điện nào!
Xin chào cả nhà! Lại là Mary Regalia đây, giờ tôi đã lên 7 rồi đấy. Trong khi còn đang khổ sở vật lộn để có thể kiểm soát được sức mạnh của bản thân thì một năm nữa lại trôi qua mất rồi. Giờ đây tôi đã trở thành một quý cô trang nhã (hoặc ít nhất là tôi nghĩ vậy) và còn học thêm được vài ngón ma pháp hữu ích cho đời sống thường ngày nữa đó nha. Tee hee!♪
Tôi xin được giải thích cách ma thuật vận hành ở thế giới này một chút. Tất cả mọi người ở thế giới này đều sở hữu một nguồn năng lượng trong cơ thể, nhưng điều đó không có nghĩa là mọi người đều là pháp sư như trong mấy trò chơi điện tử đâu. Nguồn năng lượng này không giống như ma lực, và ngay cả khi sở hữu năng lượng trên, họ vẫn cần phải học cách thi triển pháp thuật. Mà việc học thì rất là tốn kém, thế nên hầu như những người thông thạo ma pháp đều là quý tộc cả.
Tiện nói luôn, thứ ma pháp "thường ngày" mà tớ sử dụng được ấy là loại xài để bật tắt ma đạo cụ, kiểu như cái đèn, hay là tạo ra một ngọn lửa đủ để nhóm bếp chẳng hạn. Về mặt lý thuyết thì đây là một dạng ma pháp đơn giản mà ai cũng dùng được hết á, và nó được gọi là ma pháp bậc 1.
Ma pháp ở thế giới này được chia thành tám bậc, khi một người đạt đến bậc thứ 2 thì người Chẳng hạn như hỏa ma pháp: bậc một thì chỉ tạo ra một ngọn lửa nhỏ tí tì ti thôi; nhưng bậc hai thì đã có thể sử dụng để tấn công rồi; còn bậc ba thì cũng na ná vậy mà có uy lực mạnh hơn; bậc bốn được gọi là "hỏa viêm" ma pháp, và tiếp tục tăng uy lực ở bậc năm; còn phiên bản ở bậc sáu sẽ được xếp vào loại “bộc phá” ma pháp, và càng được cường hóa hơn ở bậc bảy.
Lời giải thích có hơi vòng vo tam quốc xíu nhưng đó là những gì mà gia sư riêng đã dạy cho tôi, rồi sau đó tôi đã ... từ những ví dụ trong game nữa. Tiện nói thì gia sư khen tôi hiểu bài nhanh lắm đó nha.
Chắc bạn đang thắc mắc ma pháp bậc tám như thế nào chứ gì? Ma pháp bậc tám có thể coi như một lãnh địa ngoài tầm với, dù ai cũng biết đến sự tồn tại của nó, nhưng nó lại là một huyền thoại chưa ai có thể thực sự đạt được, nên cũng không thể giải thích được luôn.
Cũng tiện nói thêm, ma pháp bậc một được sử dụng rộng rãi bởi tất cả mọi người, nhưng ma pháp bậc hai và ba thì chỉ có những mạo hiểm giả lão luyện, pháp sư và ma vật mới có thể sử dụng. Ma pháp bậc bốn và năm thì chỉ được sử dụng bởi các anh hùng, dũng giả, đại ma pháp sư – kiểu người mà sẽ trở thành nhân vật chính trong các câu chuyện thần thoại và cổ tích – cũng như ma tộc, tinh linh và thiên sứ.
Con người thì không thể sử dụng được ma pháp bậc cao hơn. Ma pháp bậc sáu và bảy được sử dụng bởi những tồn tại vượt xa khỏi hiểu biết nhân loại như rồng, đại thiên sứ và Ma Vương.
Quả đúng là thế giới fantasy!♪ Thật là phấn khích quá đi!♪
Thôi quay trở lại với thực tại nào, giờ Tutte đang giúp tôi mặc váy – không phải loại mà tôi hay mặc lúc ở dinh thự mà là một chiếc lộng lẫy hơn dùng cho mỗi dịp ra ngoài.
Hmm, chiếc váy này trông có vẻ đắt tiền ra phết đây. Kiểu gì rồi mình cũng lỡ tay làm rách nó thôi… Ahh, cứ thế này, mình sẽ dần trở thành một cô gái vô dụng chẳng thể làm gì mà thiếu đi sự giúp đỡ của Tutte mất...
Tôi nhìn Tutte vẫn đang mặc váy cho tôi với thao tác nhanh nhẹn và thuần thục mà càng thấy chán nản về sự bất tài của bản thân.
Cố lên nào, Mary! Điển lễ Tiên tri tới rồi, và tùy vào lời chỉ dẫn nhận được, tôi sẽ có thể sống một cuộc sống bình thường như trước… nhỉ?
Sự tự tin của tôi bay biến sạch sẽ, biến câu khẳng định ban đầu thành một nghi vấn ở cuối câu. Nhưng mà, tôi vẫn phải cố hết sức mình!
“Xin thứ lỗi.” Người quan gia gõ và mở cửa khi Tutte đang hoàn thành nốt việc mặc váy và đeo trang sức cho tôi. “Thưa tiểu thư, xe ngựa đã đến rồi ạ.” Ông ấy thông báo với chúng tôi.
“Đã rõ.” Tutte trả lời mà không quay lại nhìn ông ấy mà tiếp tục tỉ mẩn tết tóc cho tôi. Người quản gia cúi đầu chào rồi rời khỏi phòng mà không phản đối gì.
“Cuối cùng thì…” Tôi thở một hơi thật sâu rồi nhìn lại bản thân trong gương. Lọn tóc bạch kim của tôi đã được tết gọn và búi ra đằng sau, tóc mái thì được cố định bằng một chiếc kẹp. Bộ váy lụa của tôi được trang trí bằng viền ren và đăng ten cùng hình thêu bắt mắt, toát lên một sắc trắng vừa đủ để tôn lên lớp da ngọc ngà.
Cuối cùng cũng đến ngày này. Hôm nay mình sẽ gặp những đứa trẻ đồng trang lứa khác! Ôi, lo quá đi mất…!
Tôi chưa từng tiếp xúc với đứa trẻ trạc tuổi nào ở kiếp trước, nhưng hôm nay, tất cả chúng tôi sẽ tề tựu về một nơi để tham dự Điển lễ Tiên tri. Buổi lễ hôm nay chỉ có quý tộc tụ họp, nên tôi sẽ không được gặp toàn bộ bạn bè đồng trang lứa ở vùng này, nhưng chắc sẽ vẫn có khá nhiều đứa trẻ tới đây. Thực lòng mà nói, chính điều nó mới khiến tôi hứng thú – và cả lo lắng nữa – chứ không phải Điển lễ Tiên tri.
Cầu trời cho mọi chuyện diễn ra tốt đẹp… Theo Tutte ra ngoài, nơi chiếc xe ngựa đã chờ sẵn ở đó, tôi tự hỏi liệu nói gở như vậy nó mang lại vận rủi hay không...
***
Thần điện nằm trên một ngọn đồi phía bắc vương đô. Vẻ oai nghiêm của nó tựa hồ một tác phẩm nghệ thuật hơn là một nơi để ở. Ngắm nhìn khung cảnh Thần điện qua ô cửa xe ngựa khiến tim tôi đập rộn ràng.
Cứ như thể lần đầu tiên đi học vậy… Dù rằng mình cùng chẳng biết cảm giác đó sẽ như thế nào nữa.
Trong khi tôi vẫn chìm trong một mớ bòng bong không thể diễn tả thành lời của những căng thẳng và lo lắng khi phải gặp mặt nhiều người lạ, chiếc xe ngựa đang chở tôi bỗng đột ngột dừng lại.
Cuối cùng cũng đến lúc… mình ra mắt mọi người rồi!
“Chúng ta đến nơi rồi, thưa tiểu thư.” Tutte xuống xe và chuẩn bị bệ kê chân cho tôi.
Tôi nhìn cô ấy đứng sang một bên của chiếc xe ngựa, có vẻ như việc chuẩn bị đã xong, rồi bước ra khỏi
xe trong khi vẫn đang cố trấn áp
sự lo lắng đang cuộn trào trong lòng. Giây phút bước ra ngoài, tôi nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao. Một đám trẻ trạc tuổi tôi cùng gia nhân xuất hiện trong tầm mắt. Ít nhất thì tôi nghĩ họ là gia nhân, nhưng vì không đủ can đảm để nhìn vào mắt họ, tôi lại nhìn xuống đất.
Ôi trời ạ, mình ngốc quá đi mất! Chẳng phải mình là con gái một công tước sao?! Sao mình không thể đạo mạo và thần thái như những quý cô trong sách và trên TV được cơ chứ!
Nhưng kể cả vậy, ngay lúc này tôi vẫn cảm thấy quá khó khăn để có thể ngẩng đầu lên nhìn họ. Tôi vẫn cứ cúi gằm mặt rồi bước xuống, và cứ như đã định trước, tôi bước hụt bậc thang cuối và bắt đầu mất thăng bằng.
Ôi khôngggg! Nếu mình cố dùng sức để lấy lại thăng bằng thì mình sẽ để lại một cái hố to trên mặt đất mất?!
Tôi bắt đầu hoảng loạn và bắt đầu khua khoắng cánh tay, may sao Tutte đã kịp bắt lấy cánh tay tôi và đỡ cho tôi khỏi ngã.
“C-cảm ơn chị…” Tôi nói nhỏ vào tai chị ấy. Chị ấy dìu tôi xuống, vẻ nhẹ nhõm hiện lên trên khuôn mặt.
Ahh… Chắc họ nghĩ mình là một cô bé vụng về…
Những người thấy tôi trưng ra vẻ mặt chán nản khi bước vào chắc hẳn sẽ nghĩ rằng tôi là một cô gái mỏng manh cần được che chở, nhưng tôi quá mệt mỏi để nhận ra điều đó và để Tutte dắt tay vào trong Thần điện.