Chương 1: Thời thơ ấu
6. Điển lễ Tiên tri
Tôi bước vào thần điện và đi qua thêm một cánh cửa lớn bên trong. Và rồi trước mặt tôi là một căn phòng lớn, tĩnh lặng và trang nghiêm với trần nhà hình mái vòm cao và rộng. Tôi để Tutte dẫn đi, cố hết sức để trông ít nổi bật nhất có thể.
Tại sao tôi phải kín đáo như vậy á? Đơn giản là do ngoại hình của tôi trông sẽ rất nổi bật rồi.
Khi nhìn vào những đứa trẻ khác, tôi đã không thể giấu nổi sự ngạc nhiên. Điều đầu tiên nảy ra trong đầu tôi là màu tóc: hầu hết những đứa trẻ khác đều có tóc màu đen, vàng kim, hoặc nâu, dù khác nhau về sắc độ và tông màu, nhưng không ai có màu tóc bạc hay trắng như tôi cả. Màu mắt của bọn họ cũng rất đa dạng và cùng có vài người có màu mắt giống tôi, nên có lẽ mẹ bọn họ cũng là người ngoại quốc.
Ngoài ra, mọi người đều có nước da hơi đậm và khỏe khoắn, phù hợp với khí hậu ấm áp và nhiều nắng quanh năm của Vương quốc Aldia. Tại sao ngay cả một vết rám nắng mình cũng không có cơ chứ? Mình ra ngoài chơi thường xuyên mà da vẫn trắng như tuyết là sao…
Cho nên bạn thấy đó, nhìn vào những đứa trẻ khác khiến tôi tự ý thức được ngoại hình của bản thân nổi bật hơn hẳn phần còn lại. Nó khiến tôi thấy ngượng nghịu, nên tôi phải trốn chui trốn nhủi vào góc phòng và cố gắng không gây chú ý. Cuối cùng, vì là con gái nhà công tước nên vẫn có vài người tò mò nhìn tôi, nhưng không có ai cố tiếp cận tôi cả.
“Giờ thì, chúng ta sẽ bắt đầu cử hành ĐIển lễ Tiên tri.” Tiếng thầy dòng vang lên. “Khi nghe đến tên mình được gọi, hãy tiến về phía trước và đặt tay lên Bảo thạch Tiên tri.”
Ở phía cuối của Thần điện rộng lớn này là những bậc thang dẫn tới một cái khối pha lê phát sáng nhẹ nhàng, lấp lánh trên bệ đỡ. Thứ tự hành lễ của chúng tôi được quyết định bằng phân cấp nội bộ của giới quý tộc. Nhà nào có “tiếng” thì sẽ đến lượt trước, những nhà nào không muốn nổi bật thì lên tiếp theo và sau cùng sẽ là những nhà yếu hơn… Thứ tự đại khái được sắp xếp như vậy. Sự ưu tiên của một nhà được tôn trọng và đảm bảo bằng chính sức ảnh hưởng của nhà đó.
“Tiện thể thì Tutte ơi, khi nào thì đến lượt em thế?” Tôi hỏi.
“Chắc người sẽ lên cuối cùng, theo yêu cầu của chủ nhân.” Tutte đáp lại. “Ngài ấy luyên thuyên về cái hiệu ứng gì mà ‘Xuất hiện muộn nhất giúp con bé tỏa sáng nhất.’”
Cái lão già chết tiệt này! Cha à, con chưa bao giờ đòi hỏi điều này cả! Ai cần phải nổi bật như thế làm gì…
Tôi nhắm mắt thở dài. Trong khi đó, Điển lễ Tiên tri cũng đã bắt đầu, và những đứa trẻ được gọi tên lần lượt lên chiếc bệ đỡ khối pha lê.
Tôi nhìn một đứa trẻ đang lo lắng chạm tay vào khối pha lê. Khối pha lê phát sáng nhẹ, tỏa ra hào quang trộn lẫn giữa màu đỏ, lục và lam. Sau đó em ấy nhắm mắt lại và đứng đó một lúc. Không lâu sau đó, đứa trẻ mở mắt và đi xuống khỏi bệ đỡ với một vẻ mặt trầm tư.
“Ánh sáng đó là gì thế?” Tôi hỏi.
“Chúng đại diện cho mức độ về thể lực, trí lực và ma lực của người chạm vào Bảo thạch Tiên tri.” Tutte giải thích. “Màu sắc càng đậm và hào quang càng sáng thì năng lực của người đó càng cao.
Tức là nếu nó phát sáng đỏ đậm thì người đó có thể chất vượt trội, và càng sáng thì sức mạnh càng lớn đúng không ta?
“Ooh… Không ngờ chị cũng biết đó, Tutte.” Tôi nói.
“Tôi cũng từng trải qua Điển lễ Tiên tri rồi.” Tutte nhún vai nói.
“Ôi, vậy ạ?” Cũng đúng ha, chị ấy hơn mình năm tuổi nên đương nhiên là tham gia điển lễ trước mình rồi. Tôi quên khuấy đi mất. Tôi muốn hỏi xem chị ấy trải qua nó như thế nào, nhưng lại thôi. Đây là một vấn đề bí mật, và nếu tôi cố tọc mạch về nó thì sẽ thật thô lỗ.
“Em hiểu vì sao nó lại phát sáng rồi, nhưng tại sao họ lại đứng đó thêm một lúc?” Tôi hỏi thêm.
“Vì họ đang nghe lời nói của Thần.” Tutte đáp.
“Hả?! Nghe được giọng của Thần á?!” Đó là một thứ mà một cô gái tân thời như tôi không tài nào tin nổi, nên tôi bất giác cao giọng một chút.
Tutte nghiêng đầu khó hiểu như thể muốn hỏi “Ừ, thế thì sao?”
Thần ở thế giới này chắc hẳn là có thật và còn rất tích cực nữa. Tất cả gì mình biết đó là Ngài ấy từng hiện hình ở thế giới này trong quá khứ. Đúng là một thế giới huyễn tưởng có khác!
Từng đứa trẻ một lần lượt lên chạm tay vào bệ đỡ khiến nó phát ra ánh sáng đủ sắc màu. Nó khiến mắt tôi bắt đầu nháy liên tục.
Càng xem, trống ngực tôi càng dồn dập. Sắp đến lượt mình chưa ta? Bao lâu nữa thì đến? Tôi ngó nghiêng xung quanh không ngừng. Tôi cũng không thể biết được còn bao nhiêu đứa trẻ nữa vì chúng không xếp hàng. Mọi người thích đâu đứng đó, chỉ lên khi đến lượt, những đứa trẻ đã xong thì cũng chẳng rời đi, nên có trời mới biết còn bao nhiêu đứa trẻ nữa mới đến lượt tôi.
Tuy nhiên sự bồn chồn của tôi cùng chẳng kéo dài lâu. Một giờ đã trôi qua kể từ lúc đứa trẻ đầu tiên bước lên chiếc bệ, dần có sự khác biệt rõ rệt về điệu bộ giữa những đứa trẻ đã lên và những đứa chưa. Khi biết được điều đó, tôi nhận ra rằng chỉ còn có vài người nữa là đến lượt tôi rồi, thế là trống ngực lại đập dồn dập thêm lần nữa.
Mình không thể làm mọi chuyện rối tung lên được… Mình mà lỡ mạnh tay một chút làm viên bảo thạch vỡ ra thì… mình tiêu đời mất…
Ahh… Nếu biết trước thì mình đã tập luyện cầm cầu pha lê hay gì đó… mình sẽ không định làm vỡ nó đâu, nhưng nếu nó vỡ thì sao? Ah, làm sao đây, làm sao đây?! Tay mình run lên vì căng thẳng rồi!
Đứa trẻ mà tôi nghĩ là liền trước tôi đã được gọi tên, và chỉ vài phút sau, đã trở về chỗ.
Đ-đ-đ-đến lượt mình rồi sao?! Tôi đan ngón tay đầy lo lắng, chờ đợi một phép màu xảy ra. Đừng bao giờ coi thường sức mạnh của bùa may mắn trong tay một cô gái thời hiện đại!
“Tiếp theo, Mary nhà Regalia!”
Khi tên mình được gọi, trái tim tôi như muốn vỡ tung vì căng thẳng. Khôngggg! Không thể tin được bùa may mắn của cô gái hiện đại lại chẳng giúp được mình!
Người tôi cứng đờ như một khúc gỗ, còn Tutte thì nhìn tôi đầy lo lắng, ánh mắt như thế muốn hỏi tôi bị làm sao thế.
Ôi, sao mình phải lo lắng cơ chứ?! Mình là con gái của một công tước chỉ để khóc thật to thôi à! Phải hành động cho xứng đáng lên!
Tôi cương quyết ngẩng đầu và tiến về phía trước. Nhưng ngay sau đó, cánh cửa nặng nề của thần điện kêu rít lên, và rồi hàng loạt tùy tùng trong trang phục hiệp sĩ chạy vào trong phòng.
“Đệ nhất hoàng tử Vương quốc Aldian, Hoàng tử Reifus Điện hạ giá đáo!”
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên căng thẳng. Những người đứng bên cạnh cánh cửa ngay lập tức dạt vào góc phòng. Tôi thì lại căng thẳng tới mức đứng hình giữa lối đi lên bệ pha lê luôn.
Sau đó các hiệp sĩ dẫn một người đi vào trong thần điện: đệ nhất hoàng tử của Vương quốc Aldia, Reifus Lukua Dalford.
Ngoại hình của cậu ta khiến mọi người nhìn theo vì cuốn hút – chủ yếu là các cô gái. Khoác lên mình bộ cánh màu trắng xanh tươm tất, cánh tay trắng trẻo mảnh khảnh của cậu chuyển động nhịp nhàng và thanh lịch theo nhịp bước. Mái tóc vàng kim mượt mà như lụa, cùng đôi mắt xanh sâu thẳm và đẹp tới mức hút hồn người khác. Dù cho khuôn mắt có chút thanh tú so với một cậu trai, nhưng thần thái trang nghiêm vẫn khiến cậu toát ra một bầu không khí đầy tôn quý. Quả đúng là hoàng tử có khác!
Tôi không hề biết rằng hoàng tử của vương quốc này lại bằng tuổi tôi. Nếu đúng thế thì nó cũng chính là lý do cậu ta có mặt tại Điển lễ Tiên tri năm nay.
Vì là hoàng tộc nên chắc cậu ta bận bịu một chút và phải đến muộn rồi chen vào giữa chừng thế này. Thế nhưng không ai phàn nàn cả – cậu ta là hoàng tộc cơ mà. Đám đông đứng thành vòng tròn đằng sau cậu ấy, còn cậu ta thì đang bước tới chỗ tôi.
Ôi không, mình cũng phải nhường đường cho cậu ấy… Dù hoảng loạn, nhưng may mà tôi vẫn biết mọi người đang làm gì. Tôi quyết định di chuyển, nhưng rồi… Tôi cảm thấy cơ thể mình đổ xuống.
Ôi không! Mình vừa gây thêm rắc rối rồi!
Khi tôi cố tránh đường, thì chân tôi lại vấp vì tôi không quen với đôi giày mới, rồi cứ thế tôi đổ rạp xuống sàn nhà.
“Whoa, coi chừng…” Một giọng nói dịu dàng cất lên.
Khi nghe thấy những lời đó thì tôi cảm thấy mình được ai đó đỡ lấy. Từ đã. Ai vừa đỡ mình vậy? Đừng nói là…!
Tôi kinh hãi ngước nhìn, hoảng sợ đến mức ngẩng cả đầu lên, chỉ để thấy bản thân đang nhìn thẳng vào mặt của hoàng tử.
Tôi thực sự ngã vào chỗ này đó hảảảả?!