Chương 1: Thời thơ ấu
4. Ôi phiền thật đấy
Cũng được một thời gian rồi nhỉ. Lại là tôi, Mary Regalia đây, năm nay tôi đã lên sáu rồi này. Kể từ sau vụ tai nạn, tôi và Tutte ngày càng trở nên gắn bó với nhau hơn. Thấm thoắt ba năm trôi qua, và tôi thì lớn nhanh như thổi. Còn mục tiêu của tôi trong tương lai á?
Sống lâu! Sống yên bình! Sống vui vẻ!
Nhưng càng lớn, các vấn đề càng trở nên rõ ràng hơn, gây ra những mối bận tâm không đáng có trong cuộc sống thường nhật của tôi.
Vào một buổi chiều yên bình, trong lúc tôi đang tận hưởng tách trà thơm ngon, bỗng nhiên chiếc tay cầm của tách đột ngột nứt ra cùng với một tiếng tách.
“Tiểu thư, người ổn chứ?!” Tutte đang đứng bên cạnh tôi, cúi xuống kiểm tra xem tôi có bị thương không.
“Không cần phải lo đâu, Tutte yêu dấu ạ.” Tôi nhẹ nhàng phẩy tay. “Chỉ là em cầm tách trà hơi chặt một chút nên khi đặt xuống em đã lỡ tay làm vỡ nó thôi.”
Sau khi xác nhận những ngón tay nhợt nhạt của tôi không bị thương hay trầy xước gì, Tutte thở phào nhẹ nhõm.
“Tạ ơn trời đất. Nhưng thật tình luôn đấy, tiểu thư à, lại lần nữa sao? Cứ mỗi lần tiểu thư dồn lực lên ngón tay, thì người lại làm vỡ hết chiếc tách này đến chiếc tách khác. Đây là một dạng tuyệt kỹ tiểu thư đã học được ở kiếp trước à?”
"Ai lại đi muốn tuyệt kỹ thế này cơ chứ!"
Vừa trò chuyện, Tutte vừa khéo léo thu gom chiếc tách vỡ lại và mang tách trà mới lên. Chị ấy đã quá quen với việc tôi làm vỡ đồ như thế này rồi.
Bởi vì Tutte sẽ là bạn đồng hành cả đời của tôi, tôi quyết định không giấu giếm gì cả mà kể cho chị ấy nghe về bản thân tôi. Khi kể đến đoạn sức mạnh của mình cũng như ký ức tiền kiếp… cho dù tôi không muốn giấu giếm gì đi nữa, tôi cũng không chắc liệu chị ấy có tin lời tôi nói hay không. Tuy nhiên, sau khi tôi đã thổ lộ hết bí mật của mình, câu trả lời của Tutte là…
“Ôi trời. Tiểu thư vẫn nhớ chuyện từ kiếp trước ạ? Thật là đáng kinh ngạc! Đúng như những gì tôi mong đợi ở tiểu thư!”
Chà, huh. Mình cũng chẳng biết chị ấy mong đợi gì ở mình nữa, nhưng nếu chị ấy không nghi ngờ mình thì được khen cũng không tệ.
Trở lại với vấn đề chính, từ vụ tai nạn lần đó, tôi nhận ra bản thân đã được ban cho một sức mạnh thể chất phi thường – và tôi cũng “nhận ra”, rằng bản thân phước lành được ban cho ấy, thực chất là một lời nguyền. Chỉ cần tôi hơi dùng lực một tí lên bất kỳ thứ gì thôi, chúng sẽ ngay lập tức vỡ tan.
Kể từ đó, tôi luôn vô thức kìm hãm sức mạnh của mình lại vì tôi cũng không biết liệu bản thân mạnh đến mức nào, nhưng giờ đây khi đã làm vỡ cốc thế này, có vẻ như tôi đã không thể lấy lại được cảm giác kiềm chế kỳ lạ trong tiềm thức lúc trước được nữa.
“Vặn tay nắm cửa với lực bao nhiêu thì nó không bị hỏng nhỉ…?”
Giờ tôi phải để ý điều này mọi lúc mọi nơi, khiến cho tôi có xu hướng làm mọi việc chậm hơn và cẩn trọng hơn những người xung quanh. Nếu sức mạnh của tôi mà đến từ việc tập luyện và tăng tiến một cách điều độ hơn thì có lẽ tôi đã có thể biết được giới hạn của bản thân đến đâu và kiểm soát nó tốt hơn.
Tuy nhiên, từ khi tôi có sức mạnh này mà còn không nhận ra mình sở hữu nó, tôi thiếu đi hiểu biết về năng lực của mình. Nên hầu như lúc nào tôi cũng không thể quen với cái thực tế rằng tôi là kẻ mạnh.
Sức mạnh của tôi là một vũ khí rất nguy hiểm. Cứ như là tôi đang vừa đi vừa cầm súng chĩa vào mọi người xung quanh sẵn sàng bóp cò bất kỳ lúc nào vậy. Mình cần phải học cách di chuyển hợp lý và kiểm soát sức mạnh, không thì sẽ trở thành một vấn đề sống còn mất. Nghĩ thế trong đầu, tôi quyết định nhờ cha dạy cách tự vệ.
“Một đóa hoa xinh xắn như con không cần phải học võ làm gì. Nếu ai mà dám đụng vào một sợi tóc của con, ta sẽ lùng sục tên đó đến chân trời góc bể và tàn sát toàn bộ gia đình cũng như bạn bè của hắn trước khi hắn có cơ hội đụng đến con. ♪” Cha tôi nói với một nụ cười bình thản và lạnh như tiền, làm sao mà tôi dám xin xỏ người cha nguy hiểm này thêm nữa chứ.
Sau khi suy ngẫm, tôi quyết định bản thân phải luôn ở thế chủ động và luôn tự kiểm soát sức mạnh của mình, nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Vì là con gái của một công tước, nên sẽ có rất nhiều người săm soi hoặc thậm chí là theo đuổi tôi, đó có thể là một người hầu hoặc một trong số rất nhiều những vị khách đến với tư dinh nhà chúng tôi.
“Người tỏa ra một khí chất rất lạ đó thưa tiểu thư. Tựa hồ như có một bầu không khí huyền bí thoáng qua xung quanh người vậy. Tôi mong là Người sẽ để ý hơn tới nó,” Tutte nói. Chị ấy trông có vẻ khá ngạc nhiên với tôi – hai má còn ửng hồng lên nữa chứ – đến mức mà tôi không dám trả treo lại luôn.
Và sau tất cả, đến giờ tôi vẫn cố tìm cách để có thể giải quyết được vấn đề nan giải này, và cho đến lúc tìm ra giải pháp, tôi sẽ phải sống trong nỗi sợ không biết mình sẽ phá hỏng cái gì tiếp theo. Tôi buộc phải nhờ Tutte lo liệu hầu hết các vấn đề tôi gặp phải, hay nói một cách mỉa mai là chính sức mạnh của tôi khiến tôi trở nên yếu ớt và vô dụng.
Chưa hết, vì kiếp trước là một bệnh nhân nên tôi đã quen với việc được người khác chăm sóc. Do vậy nên cha tôi – một người với tính cách của một chiến binh – đã bao bọc tôi quá mức cần thiết, đến cái mức mà gọi một thứ nguy hiểm như tôi bằng những từ kiểu “một bông hoa mỏng manh, yếu ớt cần được nâng niu” không chớp mắt và không hề có ý định huấn luyện tôi.
“Ôi, phiền quá… Không ngờ kiềm chế sức mạnh của mình lại khó đến như vậy.”
“Đó là do không phải mọi thứ đều được thiết kế để phù hợp với sức mạnh của người thưa tiểu thư. Nhưng quan trọng hơn, năm sau là đến Điển lễ Tiên tri rồi. Sẽ là thảm họa nếu Người lại gây chuyện trước mặt những đứa trẻ khác đó ạ. Với cái sức mạnh này của người thì chỉ một cái búng trán thôi cũng đủ thổi bay đầu một đứa trẻ rồi!”
“Đừ-đừng miêu tả em như một loại quái vật vậy chứ! Chắc là… em không mạnh đến mức đó… đâu… nhỉ?”
Điển lễ Tiên tri. Khi một đứa trẻ lên bảy, chúng sẽ phải viếng thăm ngôi đền – nơi mà chúng sẽ được nhận một lời sấm truyền từ Thần linh. Đây là một sự kiện quan trọng sẽ tiết lộ tiềm năng của mỗi đứa trẻ. Lời tiên tri sẽ cho mỗi người biết được thiên phú của bản thân về võ thuật, trí tuệ và ma pháp, từ đó định hướng cho đứa trẻ nên học gì trong tương lai.
Chắc năng lực của mình sẽ thiên về võ thuật thôi. Nó sẽ giúp mình có thêm lý do để năn nỉ cha dạy mình võ thuật.
Tôi mong chờ sự kiện trọng đại vào năm tới này với tâm thế đầy lạc quan. Nhưng tôi chẳng thể ngờ được những gì mà lời tiên tri tiết lộ sẽ vượt xa mọi dự tính của bản thân.