Chương 1: Thời thơ ấu
3. Tôi ăn vạ
Đó là một khung cảnh thực sự không thể tin nổi: một cô bé nhỏ nhắn đang làm chệch hướng một cái thùng gỗ đang rơi như thể cô ấy là một bức tường gạch vậy, dễ dàng nâng một trong số những chiếc thùng lên chỉ bằng một tay.
Chuyện gì đang xảy ra thế hả trời? Ai đó hãy nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi!
Không thể bắt kịp mọi chuyện đang xảy ra, tâm trí tôi trống rỗng đi trong khi tôi đang cầm chiếc thùng. Nhưng sau đó, giọng nói của Tutte đã kéo tôi trở về với thực tại.
“T-tiểu thư…”
Tôi vội ném cái thùng đi và bối rối quay lại nhìn Tutte. Nhưng ngay sau đó, tôi đã đứng hình.
Khoảnh khắc mà tôi quay lại nhìn chị ấy, Tutte lùi lại một bước, mặt cắt không còn một giọt máu vì… hoảng sợ tột độ. Hoàn toàn chối bỏ.
Trong kiếp trước, mọi người đều thương cảm cho tình trạng bệnh lý của tôi, nên tôi đã quá quen với những khuôn mặt nhuốm màu thương hại và đau khổ rồi – nhưng chưa bao giờ tôi thấy một vẻ mặt của sự chối bỏ cả. Suy cho cùng thì cũng chẳng ai tới bệnh viện chỉ để từ mặt tôi cả. Ngay cả ở kiếp này thì những người tôi tiếp xúc đều là gia đình và những người hầu luôn quý mến tôi.
Cho nên, cái cách mà Tutte đang nhìn tôi lúc này, cái vẻ mặt méo đi vì sợ hãi đó, khiến tim tôi như thắt lại vậy.
“Ừm, em…”
Mình cần phải nói gì đó, gì cũng được! Nhưng mà, ngay cả mình cũng đâu biết được là mình có thể nâng được cả vật nặng chừng này đâu cơ chứ!
Tâm trí tôi xoay mòng mòng. Trong lúc đó, những người hầu đã chạy đến nhà kho vì nghe thấy tiếng đổ vỡ. Khi họ nắm được những gì vừa xảy ra, họ ngay lập tức kiểm tra xem tôi có bị thương hay không và đưa tôi về phòng; tôi chẳng thể nào mà ngăn cản được đám đông người lớn đưa tôi đi. Chẳng thể hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra nữa, mình chịu thôi.
Vài giờ đồng hồ trôi qua, trong lúc những người khác đã chìm sâu vào giấc ngủ, một mình tôi ngồi cô đơn trên giường, lặng nhìn vào khoảng không giữa màn đêm vô tận. Tôi vẫn chưa bước ra khỏi phòng kể từ sau sự cố đó. Mình chẳng muốn gặp ai nữa cả. Nhất là Tutte…
Nghĩ đến việc bản thân bị nhìn với vẻ mặt hoảng sợ đến mức đó khiến tôi rùng mình. Chị ấy chắc hẳn phải nghĩ mình là một con quái vật. Giờ chị ấy ghét mình rồi… Thật chẳng thể ngờ được cảm giác bị chối bỏ lại đáng sợ đến thế này…
Tôi ngước nhìn lên trần nhà, một nụ cười tự ti đang hiện trên môi. Nhưng rồi, tôi nghe thấy có tiếng gõ cửa.
“Ừm… Tiểu thư ơi…?” Tôi nghe thấy giọng Tutte ở phía bên kia cánh cửa.
Một lần nữa, tim tôi như thắt lại vậy. “Đ-Đừng vào đây! Xin hãy để em một mình!” Tôi lao như tên bắn ra khỏi giường và khóa cửa lại. Tôi biết làm thế là không tốt, nhưng tôi không thể ngăn bản thân lại. Trái tim non nớt của tôi không thể nghĩ ra cách nào khác.
“T-Tiểu thư… Tôi biết cơn giận của tiểu thư là chính đáng, nhưng mà…” Tutte thủ thỉ sau cánh cửa.
Hả? Cơn tức giận của tôi?
Những lời nói
không thể ngờ tới của Tutte khiến tôi chột dạ. Tôi áp tai vào cửa và lắng nghe.
“Lúc đó, t-tôi lẽ ra nên lao ra trước để che chắn tiểu thư khỏi nguy hiểm, nhưng… lúc đó tôi chỉ… tôi đã quá sợ hãi, nên đã không thể di chuyển…”
Chị ấy đang nói gì thế? Nếu chị ấy mà nhảy ra để che chắn cho tôi, thì chắc chị ấy đã bị trọng thương rồi!
Tôi vẫn chưa thể rũ bỏ được tư tưởng của một công dân điển hình từ kiếp trước, nhưng tôi bây giờ là một quý tộc, còn chị ấy là thường dân. Chưa kể, chị ấy còn là người hầu của tôi nữa, điều đó đã tạo nên sự khác biệt giữa hai chúng tôi.
“Tôi…!” Tutte thoáng cao giọng. “Hồi… cái hồi mà tiểu thư mới chào đời, và ông chủ bảo tôi sẽ là người chăm sóc cho tiểu thư, lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy như tôi đã tìm được mục đích sống của mình. Và suốt ba năm sau đó, tôi đã học hỏi rất nhiều để có thể trở nên có ích với tiểu thư…”
Giọng chị ấy tiếp tục nói, giọng yếu dần: “Nhưng tôi… Khi tình thế nguy cấp, tôi lại đứng yên bất động… Không phải. Là do tôi đã quá sợ bị thương, tôi đã không thể tiến lên dù chỉ một bước…”
Sự im lặng bao trùm chúng tôi một lúc.
“Thưa tiểu thư… Tôi biết là nghe có chút ngạo mạn, nhưng làm ơn, xin hãy cho tôi một cơ hội sửa sai. Xin hãy cho tôi… được ở bên cạnh tiểu thư… Làm ơn…”
Câu “làm ơn” cuối cùng phát ra nhỏ hơn mấy câu trước, phải chăng chị ấy đang cố kìm nén những giọt nước mắt đang trực chờ rơi xuống?
Mình đã quá ngu ngốc. Mình chỉ biết nghĩ đến bản thân thôi. Từ kiếp trước mình đã như vậy rồi, nhưng lúc đó mình chỉ nghĩ đến việc cố sống tiếp, đến mức không thể nghĩ đến cảm nhận của người khác được nữa.
Tutte cũng chỉ áy náy như mình thôi. Chị ấy hối hận vì đã không thể bảo vệ được mình, tưởng rằng mình đã vỡ mộng về chị ấy, và có vẻ là rất sợ mất đi vị trí của bản thân...
“Tiểu thư ơi… Xin hãy cho tôi được sát cánh bên tiểu thư…”
Với tất cả nỗi sợ và cảm xúc bị dồn nén đến cực điểm, Tutte nghẹn ngào thành tiếng.
Ba năm trời. Suốt ba năm trời, cô ấy hết mình học hỏi vì lợi ích của mình. Giờ nghĩ lại thì, sao mình lại nghĩ là chị ấy sợ mình nhỉ? Nếu thế thì tại sao giờ đây chị ấy lại ở đây trước cửa phòng mình? Chị ấy không hề chối bỏ mình. Mình mới là người đã chối bỏ chị ấy, chỉ vì sợ bản thân bị chối bỏ!
Nhận thức được điều đó khiến tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn vì những hành động của mình. Trước khi kịp nhận ra, những giọt nước mắt đã dâng trào trong mắt tôi. Mình đã nhỏ nhen và ích kỷ đến mức nào vậy?
“Em xin lỗi, Tutte… Em vô cùng xin lỗi… Em vô cùng xin lỗi vì đã dọa chị sợ…”
Chẳng cần phải nghĩ, tôi ngay lập tức mở cửa và nước mắt lưng tròng xin lỗi cô gái đang đứng trước mặt tôi – và Tutte, người đang ôm đầu và cố nén đi những giọt nước mắt, nhìn hành động xin lỗi đáng thương của tôi đầy bối rối.
Đêm đó, tiếng khóc và tiếng xin lỗi lặp đi lặp lại của tôi vang vọng khắp biệt thự, khiến cho người lớn trở nên bối rối. Còn về vấn đề Tutte nhìn thấy tôi phá vỡ và nâng mấy cái thùng đó lên thì…
“Ôi, cái đó á?” Tutte cười nói. “Cũng không bất ngờ lắm đâu. Ý tôi là, tôi từng nghe kể rằng ông chủ từng nâng một tảng đá to gấp đôi ông khi mới năm tuổi. Việc tiểu thư làm được điều tương tự như thế cũng là lẽ thường thôi.
Có vẻ như Tutte không nhìn thấy toàn bộ sự cố mà chỉ phát hiện ra tôi đang nâng cái thùng cuối cùng lên thôi. Chị ấy bị tin rằng đống thùng vỡ vụn xung quanh là do bị va vào sàn nhà trước mặt tôi. Hiển nhiên là chị ấy sẽ đưa ra kết luận như vậy thôi, khi mà tôi chẳng hề xây xát gì còn đống thùng gỗ thì vỡ tan tành trước mặt tôi. Nhưng mà kể cả như thế thì…
Cha làm được điều đó khi mới chỉ năm tuổi thôi á? Ấn tượng thật đó, cha à… Chắc là do di truyền chăng? Hay không phải nhỉ…? Ờ thì, cũng chẳng phải là mình đã trải qua rèn luyện hay gì đó mà…
Sự thật về sức mạnh của tôi sẽ để một ngày không xa tiết lộ sau vậy.