Tôi nghĩ chắc chắn rằng Arina đã bắt đầu nguyền rủa tôi, nhưng khi tôi bình tĩnh suy nghĩ lại thì thấy nó thật kì lạ. Tôi không có lý do gì để theo dõi Arina, vì tôi biết cô ấy sẽ giết tôi nếu tôi làm vậy.
Người đầu tiên phản ứng với lời nói của Arina là Nakatsu Hitaki, hội trưởng câu lạc bộ bóng chày, người đang cố gắng trở lại sân đấu. Anh ta sững người và lúng túng nhìn lại chúng tôi.
"Dù tôi đã quên tên nhưng chắc chắn đó là anh. Anh không còn làm một kẻ theo dõi nữa, phải không? "
Hitaki im lặng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mà có thể đó chỉ là mồ hôi bình thường.
“Stalker-san, anh đã trở thành hội trưởng đội bóng chày, thật tốt cho anh. Theo dõi quả bóng sẽ hay hơn là theo dõi tôi và anh nên làm điều đó ngay từ đầu đi. Kẻ bám đuôi. ”
“Không, không phải…”
"Gì? Ý anh là tôi sai? "
"Đúng vậy…"
“Vậy tại sao anh lại theo tôi về nhà, ở trong thư viện và lởn vởn quanh nhà tôi. Nếu anh không phải là một kẻ theo dõi, thì anh là gì? ”
Các thành viên của câu lạc bộ bóng chày ở đó bao gồm cả tôi đang nhìn về phía bọn họ. Huấn luyện viên dường như đã nhận thấy điều đó và nói: "Các cậu hãy quay lại tập luyện đi!" và mọi người chạy tán loạn, ngoại trừ tôi, Arina và Hitaki.
“Việc hướng tình yêu của mình về một thứ gì đó không phải là điều gì đặc biệt xấu cả”.
Chà, một giọng điệu quái đản phát ra từ miệng anh ta.
“Nhưng thật tệ nếu cứ tiếp tục làm những việc mà mọi người không thích. Bất kể anh nghĩ rằng đó là biểu hiện của tình yêu đến mức nào, những người khác sẽ cảm nhận được điều đó. Đó là chuyện trước đây, nhưng lần sau nếu anh còn theo dõi tôi, tôi sẽ báo cáo lại với giáo viên ”.
Bằng cách nào đó, tôi biết được rằng Nakatsu Hitaki đang theo dõi Hiwa Arina. Tôi cảm thấy tiếc cho Hitaki khi anh ta ngày càng xanh xao và gầy gò, nhưng những gì anh tã đã làm thật quá tồi tệ.
Tôi cũng tự hỏi là Arina có đang gặp khó khăn gì không. Không phải là vì cô nàng, nhưng nếu tôi phát hiện ra rằng một nữ sinh yếu ớt đang là mục tiêu của một kẻ theo dõi, tôi sẽ rất lo lắng. Arina có yếu hay không thì còn phải xem xét lại, nhưng ngoài việc đó ra nó làm tôi cảm thấy rất khó chịu.
" Anh hiểu được nó chứ?"
"…Có."
"Tôi hiểu rồi."
Yeah, anh ta đã có được chữ kí của cô nàng “Tôi hiểu rồi”.
Arina quay lưng về phía Hitaki và bắt đầu rời đi. Tôi nói với Hitaki người đang có vẻ mặt đầy vẻ hối hận và mất kiên nhẫn, "Hãy cố quên nó đi". Đó là tất cả những gì tôi có thể nói, tôi không phải người trong cuộc và cũng không phải là bạn của anh ta.
Tôi cúi chào huấn luyện viên và bước đi. Điều cuối cùng tôi thấy là huấn luyện viên đưa Hitaki đi đâu đó.
Tôi bắt kịp Arina và nhận được những từ này từ cô ấy.
"Nơi nào tiếp theo?"
"Đội điền kinh."
"Tôi hiểu rồi."
"Đừng để mất bình tĩnh, được chứ?"
"Tôi không có điên."
"Anh ta đang theo dõi cô?"
“Ừ. Điều đó thường xuyên xảy ra vào khoảng một tháng trước. Tôi đã định trói tay chân anh ta và ném xuống sông
nhưng tôi không đủ sức để làm điều đó, nên tôi đã bỏ qua cho anh ta. Tháng này có vẻ anh ta khá bận việc câu lạc bộ nên nó cũng ít xảy ra. "
“Anh ta dính lấy cô như keo nhỉ…”
"Có thể đó là do tin đồn nhảm
là tôi và cậu đang hẹn hò, hoặc một cái gì đó như thế đã thu hút sự chú ý của anh ta và khiến anh ta bắt đầu bám đuôi tôi một lần nữa."
"Arina, thật là bẩn thỉu."
"Câm miệng. Hãy đến đội điền kinh ngay. ”
Cô nàng bỏ chạy, điều này thật không bình thường.
Tôi chưa bao giờ thấy cô nàng chạy trước đây. Tôi đã ở cùng Arina khá lâu, như lần giúp đỡ đội tennis, trong phòng tập thể chất, nhưng cô nàng luôn tỏ ra chậm chạp. Cảnh một cô gái buộc tóc đuôi ngựa và chạy trong ánh chiều tà với mái tóc đung đưa rất là đẹp. Vì vậy, tự do và cô đọc vẻ đẹp của cô nàng là một phần của thế giới này.
Tôi cảm thấy mình đã ngưỡng mộ cô nàng một chút.