Makoto ngồi sụp xuống bàn của tôi. Hẳn là hắn đang phải đối phó với PTSD của mình. Cuối cùng thì chắc hắn cũng sẽ vượt qua được thôi vì vậy tôi sẽ không làm gì cả.
Tiếp theo trong danh sách là Miyazaki Shinji, hội trưởng câu lạc bộ nghệ thuật giờ thì hãy phỏng vấn anh ta nào.
Shinji đang vẽ đang dùng thời gian rảnh của mình để vẽ tranh, anh ấy có vẻ khá thích vẽ.
"Cảm ơn vì ngày hôm trước."
"Tôi đánh giá cao Arina trong việc làm người mẫu ."
“Điều đó thật tốt. Bây giờ tôi có thể thực hiên một cuộc phỏng vấn với câu lạc bộ nghệ thuật được không? Câu lạc bộ báo chí cần một bài báo giới thiệu về các câu lạc bộ với các học sinh mới… ”
"Chắc chắn rồi! Vì các thành viên trong câu lạc bộ chúng tôi đang giảm dần nên việc đó rất có lợi với chúng tôi! ”
Shinji nói rất nhiều, nó thực là khác biệt với cái lớp học địa ngục mà tôi vừa mới vào. Đây chính là thiên đường. Rất tuyệt vời!
Sau khi kết thúc cuộc phỏng vấn với Shinji, tôi hỏi anh ấy rằng muốn làm công việc gì.
"Shinji, có công việc nào anh muốn làm không?"
“Hiện tại, tôi muốn làm việc với CG. Sau khi tốt nghiệp ,tôi dự định sẽ theo học ngành công nghệ tại một trường dạy nghề ”.
Huh. Tôi không thể hiểu nổi sao anh ta lại đi làm thiết kế đồ họa và nhân vật trong trò chơi. Tôi nghĩ rằng với khả năng vẽ mà anh ấy trao dồi ở trong câu lạc bộ nghệ thuật sẽ được dùng để làm gì đó khác chứ.
Đã gần hết giờ nghỉ trưa, tôi đi hỏi xung quanh về nghề nghiệp mà họ muốn làm trong tương lai vì tôi không còn biết những ai khác là hội trưởng câu lạc bộ nữa. Có vẻ hơi thô lỗ khi đột nhiên hỏi mọi người như vậy nhưng may thay họ đều đưa ra câu trả lời với một nụ cười.
Sau khi tan học, tôi đến chỗ cửa hàng trước. Và tàu của tôi đã bị chìm. Tôi không thể thắng được. Không có cách nào có thể di chuyển một ai đó trong câu lạc bộ judo trừ khi dùng máy kéo kéo họ.
Tôi hỏi một thành viên câu lạc bộ judo rằng anh ta muốn làm công việc gì. Anh ấy nói rằng muốn trở thành một kế toán thuế, và điều đầu tiên anh ấy muốn làm là vào đại học. Tôi nhận ra rằng hình dáng bên ngoài không dùng thể phán xét mọi thứ bên trong.
Khi tôi đến “Rose Garden” thì đã thấy Arina ngồi đó, và có nhiều bông hoa mà tôi chưa từng thấy trước đây. Nơi này bây giờ đang thực sự trở thành một vườn hoa.
"Kết quả như nào?"
"Tôi không có gì cả."
“Tôi hiểu rồi, chúc may mắn với việc trở thành một nhà thẩm định gà tương lai. Được rồi, chúng ta hãy đi vòng quanh một số câu lạc bộ nào. "
"Tôi sẽ biến cậu thành món trứng bác."
“Yeah, yeah, đầu tiên là bộ não của tôi là những quả trứng lộn.”
Arina và tôi rời “Rose Garden” ngay lập tức.
Chúng tôi quyết định đến câu lạc bộ bóng chày trước. Ánh nắng chói chang dù đã cuối tháng chín nên Arina nhanh chóng đội mũ lên.
Sân đấu tràn ngập tiếng hò hét và âm thanh của những quả bóng được đánh trúng. Quần áo lấm lem bụi bẩn trông giống như câu lạc bộ bóng chày.
"Đúng, đây là một đội bóng chày rất năng động."
“Thực sự là như vậy. Nó quá nóng và ngột ngạt đối với tôi. "
“Đừng nói thế, mọi người sẽ nghĩ xấu về cô đấy. Cô còn giao tiếp với mọi người kém hơn những người ngoài trái đất. "
"Là vậy sao."
Vâng đúng vậy.
Chúng tôi đến gặp huấn luyện viên bóng chày và nói chuyện với anh ấy.
"Xin lỗi. Anh có phải là huấn luyện viên bóng chày không? ”
“Ừ. Có chuyện gì vậy?"
“Câu lạc bộ báo chí muốn viết về hoạt động câu lạc bộ bóng chày để giới thiệu cho những học sinh mới vào năm tới nhưng do họ thiếu thành viên nên chúng tôi đến đây thay mặt họ hỏi vài điều. Hiện giờ anh có đang rảnh không? ”
“Ồ, tôi hiểu rồi. Nếu là vậy, cậu có thể chờ tôi mười phút nữa không? Chúng tôi chuẩn bị nghĩ giải lao và hãy hỏi hội trưởng vào lúc đó. "
"Cảm ơn. Tôi sẽ đợi."
Arina và tôi ngồi trên bãi cỏ một lúc.
Có những cơn gió nhẹ thoảng qua, khoảng thời gian trôi qua chậm rãi này cũng không tệ.
Mái tóc của Arina được đã buộc lại thành kiểu đuôi ngựa. Nếu cô nàng giữ im lặng, cô nàng sẽ thật xinh đẹp. Thật là lãng phí. ”
“Cậu chỉ cần nhìn về phía trước tôi. Nếu cậu còn nhìn tôi lần nữa tôi sẽ xiên thủng não của cậu. "
“Arina-san, điều đó có nghĩa là tôi sẽ phải rút cây gậy ra khỏi mông của mình? Hay từ phía trước? Trước mặt tôi-"
"Làm ơn đi chết đi."
Cánh cửa địa ngục mở ra mỗi khi cô nàng mở miệng.Và thực ra là tôi đã quen với nó rồi, một chút như này hoặc thêm tí nữa cũng không thể làm tôi đến giới hạn được. Trước đây, những chàng trai bị trầm cảm đều là những người đã từng yêu Arina. Và nếu như bị người mà mình thực sự yêu thương từ chối làm, thì rất khó để phục hồi. Nó sẽ phá hủy phần lý trí, chứ không phải bản năng. Nên hãy cố gắng giữ khoảng cách và một gương mặt lạnh.
"Tôi đã nói với cậu là tôi sẽ xiên cậu."
"Trong trường hợp đó, nó sẽ nhô ra từ phía trước hay phía sau?"
“Được rồi, tôi sẽ lên trên mái nhà tháo cột thu lôi. Tốt nhất là cậu nên thử qua một lần ”.
"Dừng, dừng lại."
Chúng tôi đang nói về những điều ngu ngốc thì có tiếng còi vang lên. Đã đến giờ nghỉ giải lao rồi.
Chúng tôi đứng dậy và tiến đến chỗ đội bóng chày.
Chúng tôi không biết đội trưởng là ai nên đã hỏi một sinh viên năm nhất ở gần đó. Cậu sinh viên năm nhất chỉ vào một người với vẻ mặt cau có. Ngay khi đã đến thời điểm thích hợp tôi tiến về chỗ anh ta và bắt chuyện.
"Anh có phải là đội trưởng đội bóng chày không?"
“Hmm? Đúng vậy. ”
“Câu lạc bộ báo chí đang bài giới thiệu về các câu lạc bộ cho các học sinh mới vào năm tới. Chúng tôi ở đây để thực hiện một cuộc phỏng vấn thay mặt cho câu lạc bộ báo chí, điều đó có ổn không? ”
“Mọi thứ đều ổn, nhưng–”
"Có vấn đề gì sao?"
Hội trưởng nhìn về phía Arina với vẻ mặt rất ngạc nhiên.
Arina nhướng mày và ngẩng đầu lên một cách đáng sợ. Cô ấy chắc là hiểu điều gì đó nhưng tôi thì không.
"Không. Không có gì cả."
“Được rồi, chúng ta hãy bắt đầu nào.”
Hội trưởng câu lạc bộ bóng chày, Nakatsu Hitaki vừa nói vừa cư xử một cách đáng ngờ. Anh ta thỉnh thoảng nói bằng cử chỉ tay trong khi vẫn nhìn chăm chú về phía dưới bên phải. Nội dung bài phỏng vấn khá là ổn.
Điều duy nhất không tự nhiên là hành vi đáng ngờ của Nakatsu và Arina khoanh tay như là màn chọn nhân vật trong trò chơi. Tôi nghĩ rằng chắc chắn phải tìm qa mối quan hệ của họ.
"Chỉ có vậy thôi,thế ổn chứ?"
"Được rồi, được rồi,chúng tôi sẽ đưa nó cho câu lạc bộ báo."
“Được rồi, hãy cứ…”
Và khi tôi định nói với Arina rằng "Đi thôi" vì chúng tôi đã kết thúc công việc,
"Chờ đã, Stalker-san."
Arina nói với giọng giễu cợt.