"Em về rồi đây."
"Mừng em về nhà."
Tôi đang nằm trong phòng khách và nằm xem TV. Tôi chỉ nhận thông tin một cách vô nghĩa, tôi cảm thấy cơ thể mình không còn như trước nữa và tôi chỉ muốn nằm như thế này mãi mãi.
Chính giọng nói của em gái đã giải thoát tôi khỏi cảm giác mê man này.
"Mẹ, Nii-chan chết rồi."
"Anh vẫn còn sống đấy. Anh chỉ đang đồng bộ hóa cơ thể mình với TV thôi. "
“Nó không có ích gì cả, trái tim của anh sẽ không trở lại…”
Em gái tôi cũng thích nói đùa giống tôi có lẽ là do quan hệ máu mủ, mà cũng có thể là do tôi. Chúng tôi gặp và trò chuyện 365 ngày một năm nên không có gì lạ nếu nó lây tính tôi.
Trong khi em gái tôi đang bữa tối mà mẹ tôi làm, tôi vẫn tiếp tục xem TV.
Tôi đang xem một chương trình tóm tắt những tin tức xảy ra trong tuần. Tôi gật đầu và lẩm bẩm, “Nếu có một con cú trong phòng của tôi, tôi sẽ yêu cầu bố đuổi nó đi,” nhưng tôi quyết định im lặng. Arina có thể sẽ đánh tôi bằng xà beng.
Tôi cứ nằm đó như một con hải cẩu. Tôi dành thời gian để theo dõi khi TV nói về về tình hình ở Trung Đông, hỏa hoạn, cháy internet, thảm họa và các vấn đề quốc tế.
Tôi đã nghe nói rằng nếu xem TV quá nhiều, thì sẽ trở thành một tên ngốc. Tôi bây giờ chỉ là một chú hề bị điều khiển bởi một cỗ máy. Tôi không muốn di chuyển nữa.
"Nii-chan, anh có biết ai tên Nakatsu không?"
Em gái hỏi tôi khi đang nghịch điện thoại. Vì vậy, em ấy dường như cũng là một trong những người bị điều khiển bởi một cỗ máy.
Thế giới ngày càng phụ thuộc vào máy móc. Điều hòa không khí để kiểm soát nhiệt độ cơ thể, điện thoại thông minh để giết thời gian, hệ thống mạng lưới quản lý giao thông và máy tính làm cơ sở cho hoạt động kinh doanh. Chúng ta đang sống trong một thế giới dựa trên tất cả những điều này. Chúng tôi đang thay thế bàn tay con người bằng máy móc và tự động hóa với danh nghĩa là đem lại “hiệu quả”.
Điều đó thật tuyệt, nhưng một ngày nào đó tất cả sẽ sụp đổ. Số lượng người thất nghiệp sẽ tăng lên, trí thông minh nhân tạo sẽ vượt qua con người và con người sẽ không thể chống lại chúng. Công nghệ của chúng quá vượt trội đến mức những nỗ lực đấu tranh của con người là vô nghĩa. Nó sẽ tương tự như người ngoài hành tinh xuất hiện trước mặt chúng ta vậy.
"Em sắp chết rồi, Nii-chan."
"Không đâu. Anh sắp giành được quyền truy cập vào Hồ sơ Akashic rồi. ” [note31576]
“Nó là gì vậy? Thế anh có biết anh chàng Nakatsu này không? ”
"Bọn anh đã gặp nhau hôm nay nếu họ có cùng họ."
“Em được bảo rằng anh trai của bạn em học chung trường với Nii-chan. Khi em liên lạc với cậu ấy thì cậu ấy bảo anh trai mình về nhà với vẻ mặt rất tuyệt vọng. Cậu ấy không nói gì thêm cả nên em mới hỏi anh ”.
"Bởi vì anh học cùng trường với anh ta."
"Vâng vâng. Tên anh ấy là Hitaki. Anh có biết anh ta không?"
Đó là Stalker-kun.
“Anh mới gặp anh ta hôm nay nên đừng gây rối với họ. "
"Có lý do gì cho điều đó sao?"
“Nếu anh phải diễn tả thì nó sẽ là‘ tình yêu nghiệt ngã ’. Em không nên nói với người bạn cùng lớp về điều đó, không thì nó sẽ vỡ mộng đấy. "
“Em thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra…”
"Yeah, anh cũng vậy."
Anh đã trở nên tuyệt vọng đến mức nào vậy, Stalker-kun?
Nếu anh ta bị sốc ra lời nói của Arina thì chắc hẳn là bởi anh ta quá yêu cô nàng. Hoặc huấn luyện viên đã nói điều gì đó với anh taNhưng bằng cách nào đi nữa thì cũng có một ranh giới anh ta không nên vượt qua.Đó là tội ác
Anh ta nên bị trừng phạt thích đáng.
Dù sao đi nữa Arina cũng chỉ là một cô gái, mà làm một cô gái cảm thấy phiền phức là không tốt.
Sao cũng được vì hôm nay là thứ bảy nên tôi chẳng quan tâm nữa.
Tôi tỉnh dậy vào lúc 8 giờ sáng.
Điều này thật tệ mà tôi đã muốn ngủ mười tiếng vào những ngày nghỉ cảu mình. Tôi cần ngủ mười giờ để cảm thấy thoải mái nhất. Tôi đã nợ thời gian ngủ quá nhiều nên tôi muốn trả hết nó vào cuối tuần.
Một cuốc gọi đến khi tôi chuẩn bị ngủ tiếp. Người đã không để chế độ im lặng lúc ngủ là ai?
Đó là tôi.
"Sakaki đây."
"Vậy là cậu vẫn ổn."
Tôi không thể nhận ra giọng nói của ai khi còn đang ngái ngủ.
"Xin lỗi ai gọi vậy?"
"Cậu đang đùa tôi đấy à?"
“Không, thực sự. Tôi không biết là ai… ”
Khi đã tỉnh hơn tôi đã biết giọng nói đó thuộc về ai.
"Arina?"
“Đúng vậy.”
“…… Cái gì !?”
Tôi không có số hay địa chỉ email của Arina, tôi không nói cho cô nàng và chắc cũng không ai cho cô nàng biết điều này. Tuy nhiên, chắc phải có ai đó.
“–Làm thế quái nào mà cô có số của tôi…? Không thể nào là văn phòng thẻ tín dụng–– ”
"Từ Akakusa-sensei."
Sensei… ít nhất hãy bảo vệ thông tin cá nhân của em đi chứ… Em thậm chí còn không biết thông tin liên lạc của cô mà……..Tôi chắc chắn rằng cô ấy đã cung cấp thông tin cho Arina từ danh sách liên lạc…
“Vậy thì… tôi có thể giúp gì cho cô?”
“Sensei muốn chúng ta đến trường để giúp đỡ. Nhanh lên, xách cái mông đến đây. "
“Eeehh ~, I’m, not, list, en, ing ~”
Pfft.
Cô nàng đã ngắt máy nên tôi không còn lựa chọn kahcs ngoài đến trường. Tôi không muốn bị giết vào tuần sau đâu.
Tôi gọi em gái đang ăn sáng trong phòng khách.
"Anh đến trường đây."
“Nii-chan, hôm nay là thứ bảy. Anh vẫn chưa tỉnh ngủ à? ”
“Anh biết, nhưng anh đang có yêu cầu giúp đỡ ở trường”
“Eh! Vậy em đi cùng được không?”
“Để làm gì?”
“Như là một buổi tham quan trường”
“Em không cần một buổi tham quan vào lúc này…”
“ Ngoài ra thì em cũng muốn xem Arina-san là ai”
“ Không, hôm nay Arina không có ở đó, cô ấy không có hoạt động câu lạc bộ.”
Tôi không muốn xảy ra bất kì rắc rối không cần thiết nào nên tôi đã gạt em ấy.
“ Vậy tại sao anh lại phải đến trường,Nii-chan? Anh cũng không tham gia một câu lạc bộ nào đúng chứ, Nii-chan?”
“ Câu lạc bộ về nhà không có những ngày nghỉ vào cuối tuần”
“ Nhưng gần đây anh luôn ở nhà vào cuối tuần đúng chứ?”
“….. Đúng vậy”
“ Vậy Arina-san chắc chắn có liên quan phải không?”
“….. Đúng vậy”
Nó sẽ trở thành một mớ hỗn độn đây, tôi chắc chắn về điều đó.