Tôi uống một ngụm cà phê của mình mà không cho thêm đường hay sữa vào.
Nó có một hương thơm sâu đậm khác với cà phê hòa tan.
Bởi tách cà phê này tốn 600 yên, nên chắc tôi phải tận hưởng nó đến những giọt cuối cùng.
Mặc dù không phải ngày nghỉ, quán cà phê vẫn khá là đông khách, và những người bồi bàn đang trong tình trạng bận rộn.
Nanase nhìn xung quanh và dừng lại ở một thông báo ‘Tuyển nhân viên’ được dán trên tường của quán. Rồi cô lẩm bẩm.
“Quán này đang tuyển nhân viên bán thời gian sao…”
Tôi nhớ rằng đã có lần Nanase nói rằng cô chưa có bất kỳ một công việc làm bán thời gian nào.
Đối với tôi thì, công việc bán thời gian chỉ là công cụ để kiếm tiền, nhưng với nhiều sinh viên khác, nó còn nhiều hơn thế nữa. Mở rộng mối quan hệ ra ngoài khuôn viên trường Đại Học có lẽ sẽ là một điều tốt cho Nanase, người đang hướng tới một cuộc sống Đại Học màu hồng.
“Cậu hãy thử xem sao? Dù gì cậu cũng đang cần một công việc bán thời gian mà.”
Nghe thấy tôi nói, Nanase nhìn tôi một cách bất ngờ.
Rồi, cô cúi gầm mặt và chọc chọc vào ly parfait với chiếc thìa của mình.
“Nhưng mà… mọi người đều trông rất tỏa sáng, nên mình sợ mình không thể hòa nhập được với họ…”
“Không phải đó là sự tỏa sáng mà cậu mong muốn sao?”
“Hơn nữa là, mình chưa làm việc bán thời gian bao giờ… Nên mình tự hỏi liệu mình có thể tự tin giao tiếp trong công việc không.”
“Giao tiếp với khách hàng thật ra là một thứ dễ quản lý lắm. Chỉ cần cậu không đẻ cảm xúc lấn át là được.”
Tôi đã làm việc ở cửa hàng tiện lợi được hai tháng và cảm thấy mình đang làm khá tốt, mặc dù tôi không được thân thiện với mọi người cho lắm. Ban đầu tôi không để ý về vấn đề này lắm, nhưng có thể xử lý cảm xúc của bản thân cũng không tệ cho lắm. Không có quá nhiều khách hàng mong đợi sự giao tiếp quá mức đến từ nhân viên cửa hàng tiện lợi. Mà, chất lượng dịch vụ khách hàng ở quán cà phê có thể khác với cửa hàng cửa hàng tiện lợi.
“Chắc mình sẽ luyện tập một chút.”
Sau khi hắng giọng vài lần, Nanase thẳng lưng. Cô ấy nhìn thẳng vào tôi và mỉm cười.
“Chào mừng quý khách!”
Tôi đứng hình mất vài giây, Nanase trông có vẻ xấu hổ và giục tôi nói gì đó với đôi môi cô mím chặt lại.
Quay về hiện thực, tôi vội uống một ngụm cà phê để che giấu phản ứng của mình.
“Được đấy chứ nhỉ”
“Thật sao? Cậu có nghĩ mình làm được không?”
“Cậu hợp với nó phết đấy… tôi nghĩ vậy. Nanase, cậu chăm chỉ, có trí nhớ tốt và thân thiện. Tôi nghĩ cậu có thể làm tốt bất kỳ môi trường làm việc nào.”
Suy cho cùng thì, sẽ có rất nhiều khách hàng sẽ sẵn sàng chấp nhận trả 600 yên cho một tách cà phê nếu được phục vụ bởi một nhân viên bồi bàn như cô ấy.
Mỗi người đều có một điểm mạnh khác nhau.
Nanase nhìn xuống và suy nghĩ một lúc, và dường như cô ấy đã đưa ra quyết định và nhìn lên.
“Sagara-kun. Mình sẽ nộp đơn xin việc! Cảm ơn cậu. Mình sẽ tặng cậu món parfait này như một lời cảm ơn vì cậu đã tiếp động lực cho mình. Nó ngon lắm đó.”
Cô ấy nói rồi đưa tôi chiếc thìa mà cô đang cầm trên tay. Tôi tự hỏi đây có phải là hôn gián tiếp trong truyền thuyết không. Có phải có mỗi mình tôi là người quan tâm đến điều này không hay là do tôi đã cô đơn quá lâu?
…Mà, nó cũng chẳng quan trọng lắm. Có lẽ cô ấy cũng chẳng để tâm mấy vấn đề như thế này đâu.
Với vẻ cam chịu, tôi miễn cưỡng dùng chiếc thìa đó múc một chút đào và kem rồi cho vào miệng. Có lẽ nó rất ngon, nhưng tôi không thể thực sự cảm nhận nó.
“Nó ngon lắm đúng chứ?”
Cô ấy mỉm cười, rồi tôi đưa lại chiếc thìa cho cô. Cô ấy nhận lại chiếc thìa với vẻ mặt bình thản và tiếp tục ăn món parfait của mình.
Tôi nhấp thêm một ngụm cà phê, cố giấu đi sự bối rối của mình. Bằng một cách nào đó, cơ thể tôi đang trở nên nóng bừng và tôi cảm thấy hối hận vì mình đã không gọi cà phê đá.
Và rồi, vài ngày sau, Nanase, sau khi kết thúc buổi phỏng vấn xin việc. Cô đến phòng tôi, giơ lên biểu tượng hòa bình rồi nói: “Mình được nhận rồi!” Nếu điều này có thể giúp cô mở rộng quan hệ và một phần giúp cô bước gần hơn đến cuộc sống Đại Học màu hồng của mình, thì việc trả 600 yên cho tách cà phê đó là xứng đáng.
— — —
Góc nhìn của Haruko
Gion Matsuri là một lễ hội màu hè truyền thống ở Kyoto.
Khi tháng Bảy đến, những chiếc kiệu mang tên yamaboko xếp hàng dọc ở Phố Shijo và Phố Kawaramachi ở trung tâm Kyoto, và âm thanh của Gion Bayashi vang vọng trong không trung.
Vào ngày 17 tháng Bảy, có một sự kiện mang tên Yamaboko Junko, nơi các yamaboko diễu hành qua các đường phố ở Kyoto. Từ ngày 14 đến 16, buổi tối được gọi là Yoiyama, cùng với nhiều quầy hàng trải dọc các con phố chính. Khi sinh viên ở Kyoto nói rằng họ sẽ đến Gion Matsuri, họ thường muốn nói đến Yoiyama.
…Đó là những gì tôi được nghe từ Tsugumi-chan, một người Kyoto bản địa.
Mặc yukata và đến Gion Matsuri cùng bạn trai dường như là một biểu tượng đẳng cấp đối với các cô gái ở Kyoto.
Có lẽ vì điều này mà số lượng các cặp đôi yêu vội yêu vàng dường như tăng lên ngay trước thềm Gion Matsuri, hoặc ít nhất là người ta đồn vậy.
“Mà, ở đó đông kinh hồn nên sớm muộn gì họ cũng sẽ xích mích và chia tay ngay tại đây thôi.”
Trong khi Tsugumi-chan giải thích, tôi nhấp một ngụm Frappuccino và gật đầu “hmm.” Không có cách nào để tôi xác định được độ chính xác của câu chuyện mà cậu ấy vừa kể. Nó thậm chí còn có chút thành kiến với các cặp đôi trong nó nữa.
Chủ Nhật đầu tiên trong tháng Bảy. Mùa mưa chưa hết hẳn nhưng hôm nay là ngày nắng đẹp.
Tsugumi-chan rủ tôi đi mua sắm. Có khá nhiều cửa hàng thời trang dành cho giới trẻ ở Shijo Kawaramachi, khu vực trung tâm thành phố và đợt giảm giá trước hè đã chính thức bắt đầu.
Tôi khá thích một chiếc áo ở đó, nhưng đã sớm bỏ cuộc vì mức giá của nó không hề dễ thương như vẻ bề ngoài.
Mua sắm rất là vui. Nhưng sẽ vui hơn nếu chúng ta có tiền.
Sau khi đi mua sắm, chúng tôi tạt vào một quán cà phê ở gần cầu Sanjo. Món Frappuccino đào bản giới hạn có dư vị sảng khoái và rất ngon. Tuy nhiên nó khá đắt. Tôi chắc chắn nếu tôi nói cho Sagara-kun về giá của thứ này, cậu ấy chắc chắn sẽ nhăn mặt lại và nói, “Với số tiền đó cậu có thể gọi một suất ăn cố định ở Kaifuutei và vẫn còn thừa tiến đấy” Tôi nghĩ vậy và vô thức mỉm cười.
Nhưng dù Sagara-kun có nghĩ gì đi nữa, uống chung một ly Frappuccino bản giới hạn với bạn bè vẫn là vô giá đối với tôi.
Sông Kamogawa bên ngoài quán phản chiếu ánh nắng chói chang.
“Các cặp đôi ngồi cạnh nhau dọc bờ sông” là một cảnh tượng khá quen thuộc ở Kamogawa, nhưng trước cái nắng như lửa đốt này, chỉ cần tưởng tượng đến nó thôi đã thấy nóng rồi chứ chẳng thấy lãng mạn đâu cả. Tuy vậy, vẫn xuất hiện các cặp đôi ngồi sát nhau ở bờ sông, thể hiện một sự chịu đựng đáng kinh ngạc.
“Haru-chan có định đi Gion Matsuri không vậy?”
“Ừm… tớ chưa có kế hoạch gì cả…”
Tôi trả lời, và rồi Tsugumi-chan nói, “Tớ hiểu rồi,” và uống một ngụm Frappuccino bằng ống hút. Thực sự thì tôi rất muốn đến Gion Matsuri.
Tôi chưa bao giờ tham gia mấy lễ hội địa phương như thế này. Tôi tỏ ra không hứng thú khi nghe mấy người bạn cùng lớp nói chuyện về lễ hội nhưng thật ra tôi rất tò mò. Tôi muốn được mặc một bộ yukata dễ thương cùng với bạn bè mình ở lễ hội, rồi chụp ảnh, ăn kẹo táo và cùng nhau tận hưởng bầu không khí vui tươi của lễ hội.
Nếu là Sacchan, cậu ấy chắc chắn sẽ thản nhiên đề nghị “Chúng ta đi cùng nhau đi!” trong những tình huống như thế này.
Mặc dù đã ba tháng kể từ khi vào Đại Học, tôi vẫn cảm thấy khó khăn khi cố gắng mời bạn bè đi chơi. Nỗi sợ bị từ chối cứ vụt qua tâm trí tôi mỗi khi tôi có ý định mở lời.
Chuyến mua sắm hôm nay diễn ra cũng là do Tsugumi-chan mời tôi.
Nhưng nếu tôi thực sự muốn theo đuổi cuộc sống màu hồng mơ ước, có lẽ tôi sẽ chủ động vào lần tiếp theo. Sagara-kun có lẽ sẽ bảo tôi tự mình mời bạn bè đi chơi nếu cậu ấy có ở đây.
Lấy hết can đảm, tôi mở miệng nói.
“Này, Tsugumi-chan…”
“À đúng rồi. Không biết Sacchan có đi Gion Matsuri với Hiroki-kun không. Tớ nghe nói Hiroki-kun đang định mời Sacchan đi lễ hội cùng.
Sự can đảm của tôi đã bị dập tắt ngay lập tức, và tôi nuốt trọn những lời sắp nói. Tôi nhấp một ngụm Frappuccino gần như đã tan hết và hỏi,
“Tại sao lại là Houjo-kun?”
“Mà hai người họ sắp đến lúc rồi. Sớm muộn gì cũng hẹn hò thôi.”
Tôi che miệng một cách ngạc nhiên. Houjo-kun và Sacchan rất hợp nhau, nhưng tôi không thấy họ hành xử thân thiết đến mức đó. Hay là có mỗi mình tôi là không biết chuyện đó?
Nhìn thấy phản ứng của tôi, Tsugumi-chan vội vàng trấn an.
“Không, không phải Sacchan nói với tớ chuyện đó đâu. Tớ chỉ thấy họ khá là hợp nhau thôi.”
“À, tớ hiểu rồi…”
Sacchan và Houjo-kun hẹn hò. Họ thực sự rất hợp nhau và có lẽ sẽ là một cặp đôi tuyệt vời. Nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi sốc. Một phần tôi cảm thấy mừng cho họ nhưng cũng cảm thấy hơi cô đơn.
Nếu Sacchan đi Gion Matsuri với Houjo-kun, thì sẽ rất phiền nếu tôi mời cậu ấy đi cùng. Tsugumi-chan và Nami-chan cũng có bạn trai nên tốt nhất tôi không nên nói những điều không cần thiết…
“Nè nè Haru-chan. Chúng ta quay lại cửa hàng vừa nãy được không? Tớ không thể quên chiếc váy mà tớ đã lỡ cơ hội để mua nó thêm lần nữa được.”
“Ừ, chắc chắn rồi! Tớ cũng muốn xem lại chiếc áo khoác đó nữa”
Sau khi quay lại cửa hàng thời trang với Tsugumi-chan, tôi đã mua được chiếc áo sơ mi xinh xắn với mức giá không dễ thương chút nào.
Có lẽ trong thời gian tới, tôi sẽ sống theo cách của Sagara-kun và chuyển sang lối sống đạm bạc và tăng ca làm việc bán thời gian của mình.