Góc nhìn của Souhei
Tôi đang làm việc bán thời gian cho một chuỗi cửa hàng tiện lợi gần Shinjo Shinmachi, trung tâm của Gion Matsuri.
Thường thì tôi sẽ đi làm ở chi nhánh khác, nhưng hôm nay tôi được gọi đến đây để hỗ trợ nhân lực.
“Cậu còn có thể tận hưởng bầu không khí của Gion Matsuri nữa đấy, nó sẽ rất vui đấy. Cố lên nhé, Sagara-kun!”
Đó là những gì mà quản lý đã nói với tôi khi tiến tôi đi, nhưng thành thật mà nói, tôi không hề thích điều đó chút nào.
Số lượng Yoiyama ở Gion Matsuri đông hơn gấp ba lần so với tưởng tượng của tôi.
Giữa những chiếc kiệu và quầy đồ ăn, một biển người đang quằn quại và vặn vẹo. Nó chật cứng đến nỗi việc đi bộ đàng hoàng dường như là không thể.
Chỉ cần nhìn vào cảnh tượng đấy thôi cũng đã cảm thấy ngạt thở rồi. Giữa âm thanh của Gion Bayashi, giọng của một cô gái vang lên, “Hay đi ăn một chút chimaki đi!”
Từ một khu phố đông đúc xe cộ, phố Karasuma giờ đây đã trở thành thiên đường cho người đi bộ.
Với chiếc áo ướt đẫm mồ hôi, tôi đứng trước một quầy hàng ngay bên ngoài cửa hàng tiện lợi. Gà rán và đồ uống đóng chai được đặt ở mức giá cao hơn đáng kể so với bình thường.
Đó là một chiến lược táo bạo để tận dụng tối đa Gion Matsuri.
Nóng quá. Mặc dù chưa tới một tiếng trôi qua, tôi đã bắt đầu khao khát cái không khí mát mẻ của máy lạnh bên trong cửa hàng.
Tôi đã phải chịu đựng cái nóng khi không bật điều hòa ở nhà, và giờ, tôi lại tiếp tục phải chịu nóng tiếp khi đi làm bán thời gian ở cửa hàng tiện lợi.
“Xin lỗi. Tôi muốn mua cái này.”
Đúng lúc đó, một người phụ nữ mang trên mình bộ yukata màu đỏ tiến đến mua đồ uống.
Tôi cầm tờ một nghìn yên, đưa tiền thừa và chai nước uống ra. Cố gắng thể hiện sự thân thiện tối thiểu, tôi cúi đầu và nói: “Cảm ơn quý khách”.
Người phụ nữ mỉm cười rồi quay lại với người có vẻ như là bạn của cô. Và khi tôi thấy gáy của cô lộ ra khỏi cổ của chiếc yukata, tôi nghĩ việc này cũng không tệ cho lắm.
Tôi đã nói với Nanase điều ngược lại, nhưng sự thật thì, tôi khá thích yukata.
Chúng có một sự quyến rũ khó tả mặc dù không hở nhiều cho lắm. Đối với tôi thì phụ nữ mặc yukata trông đẹp hơn ba mươi phần trăm so với bình bình thường.
Tôi không định hòa mình vào cái đám đông kia, cũng không có ý định chi tiền vào những quầy hàng đắt đỏ một cách lố bịch kia, và tôi luôn cảm thấy mệt mỏi với việc Gion Bayashi xuất hiện khắp nơi, nhưng tất cả điều đó không có nghĩa là tôi không thích Gion Matsuri. Được ngắm những người phụ nữ mặc yukata đi lại trước mắt thực sự không quá tệ.
Bây giờ là chín giờ rưỡi. Tôi tự hỏi liệu Nanase có đang đi loanh quanh đâu đó trong bộ yukata vào lúc này không.
—Mình mong đến Gion Matsuri lắm đó. Houjo-kun và Kinami-kun cũng đi cùng nữa.
Đó là những gì Nanase đã nói khi chúng tôi gặp nhau trên trường vào ngày hôm qua.
Tiện thể thì, có vẻ tên Kinami đó đang thích Nanase, cậu ta chắc đang cực kỳ sung sướng khi thấy Nanase trong bộ yukata rồi một cảm giác khó chịu và ghen tị bắt đầu hơi len lỏi trong tâm trí tôi.
Đúng lúc đó, máy tôi rung lên trong túi. Nhìn vào màn hình điện thoại, tôi thấy một dòng thông báo LINE. Đó là tin nhắn tới từ Houjo.
[“Ông làm tốt lắm”]
[“Tôi sẽ cho ông một bức ảnh Nanase mặc yukata nhá!”]
Sau đó dòng thông báo hiện lên: [“Đã gửi 1 ảnh”].
Cậu ta nghĩ cái gì vậy? Cậu ta nghĩ nếu gửi tôi bức ảnh đó thì tôi sẽ trở nên hạnh phúc sao? Nếu thế thì cậu ta đang bị hiểu lầm một cách nghiêm trọng luôn.
Nhưng như thể bị một thế lực nào đó thao túng, tôi mở LINE lên. Không phải tôi quan tâm đến nó hay gì, chỉ là cậu ta gửi rồi nên tôi cũng phải kiểm tra một chút.
Tôi mở đoạn chat của tôi với Houjo lên và chỗ đáng ra phải là bức ảnh Nanase mặc yukata cậu ta gửi cho tôi— lại không có gì cả.
Dù tôi đợi bao lâu thì bức ảnh vẫn trong trạng thái đang tải.
…Nào điện thoại của tao ơi, cố lên đi mày!
Rõ ràng, do khu này quá đông người nên tín hiệu mạng rất kém. Nhà mạng tôi đăng ký được biết đến với tốc độ mạng chậm hơn bình thường kèm thêm chiếc điện thoại cùi bắp lỗi thời của tôi nữa. Chết tiệt, chắc đến lúc tôi nên mua điện thoại mới rồi.
Cảm thấy thất vọng, tôi rũ vai xuống. Và tôi cảm thấy ai đó đang vỗ nhẹ vào vai tôi.
“Sagara-kun, làm tốt lắm.”
“À, chị cũng làm tốt lắm.”
Đó là tiền bối ở chỗ làm của tôi, Kazuha Itogawa.
Chị ấy học năm 3 khoa Kinh Tế cùng và cùng trường với tôi. Một người phụ nữ xinh đẹp theo phong cách năng động với mái tóc ngắn, chị ấy luôn tốt bụng và quan tâm đến mọi người xung quanh.
Thường thì chị ấy làm cùng chi nhánh với tôi, nhưng có vẻ hôm nay chị ấy cũng bị gọi đến đây để tăng cường.
“Em nghỉ ngơi tầm 1 tiếng đi nhé, được chứ? Nhớ uống đủ nước vì trời khá là nóng đó.”
Ca làm hôm nay của tôi kéo dài 8 tiếng, giữa ca được nghỉ giải lao tầm 1 tiếng. Nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cái nóng, tôi vội thở phào nhẹ nhõm.
“Mà, Sagara-kun không phải người Kyoto đúng không? Sao em không đi tận hưởng không khí lễ hội chút đi?”
“...Dạ thôi, em ổn.”
Chỉ cần nhìn vào đám đông này thôi mà đã thấy sợ rồi. Tôi đang định đi vào khu đằng sau của cửa hàng thì bóng hình một cô gái mặc yukata lọt vào mắt tôi.
Dù không thấy mặt nhưng tôi chắc rằng cô ấy rất đẹp. Cô ấy có một dáng người đẹp hơn tất cả mọi thứ. Bộ yukata màu xanh đậm trên người cô được tô điểm với họa tiết màu trắng của hoa bìm bìm, và chiếc obi màu đỏ được buộc gọn gàng quanh eo cô. Mái tóc màu hạt dẻ của cô được búi lên cao, phần búi tóc thừa ra một vài sợi tóc tạo thành những gợn sóng. Phần gáy lộ ra từ cổ áo cô trông mỏng manh và trắng đến kinh ngạc.
Khi tôi đang lơ đã nhìn chằm chằm về phái đó, cô gái kia từ từ quay về phía tôi.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, và đôi môi đỏ mọng của cô cong lên thành một nụ cười.Đang đứng đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, không phụ lòng mong đợi của mọi người.
“Ah, Sagara-kun!”
Giật mình khi được gọi tên, tôi bừng tỉnh. Cô gái đó đang vẫy tay chào tôi với nụ cười rạng rỡ.
“Mình khá là bất ngờ đấy. Cậu làm gì ở một nơi như thế này thế?”
Người đẹp trong bộ yukata kia không ai khác chính là Nanase. Lạch cạch tiếng geta, cô ấy vội đi đến chỗ tôi. Cô hơi nghiêng đầu khiến bông hoa cài trên tóc cô đung đưa.
“...À …Tôi làm thêm.”
Cuối cùng tôi cũng có thể thốt lên câu trả lời. Nhận thấy giọng mình hơi khàn, tôi nuốt nước bọt. Cổ họng tôi đã trở nên khô khốc từ khi nào mà tôi chẳng hề nhận ra.
“...Còn cậu thì sao? Cậu đang làm gì ở đây một mình vậy?”
Tôi không thấy Sudo hay Houjo ở xung quanh cô ấy. Nanase mỉm cười và nhìn xuống.
“Chuyện là, mình bị lạc mất rồi. Mình vừa liên lạc với mọi người rồi nên cậu không cần lo đâu. Mình nghĩ mọi người đang ở gần chỗ kiệu Naginataboko[note60162].
“Ồ, tôi hiểu rồi…”
“Gì đây? Con nhà ai mà xinh vậy trời? Cô gái đây, có lẽ nào, là bạn gái của Sagara-kun sao?
Đúng lúc đó, Itogawa-san đã bắt đầu trêu chọc và huých cùi trỏ vào người tôi.
Tôi phủ nhận: “Không phải đâu.”
“Chúng em chỉ là bạn cùng lớp ở trường Đại Học thôi.”
Nanase đáp lại bằng một nụ cười, dường như không có chút xúc phạm nào. Itogawa-san tiếp tục đưa đẩy câu chuyện theo một cách rất mơ hồ với nụ cười cợt nhả trên mặt.
“Sagara-kun. Em chuẩn bị nghỉ giải lao rồi, vậy tại sao không đi tận hưởng lễ hội với cô ấy một chút đi nhỉ?”
“Được chứ? Nếu cậu không phiền thì chúng ta đi cùng nhau một chút được không?”
Nanase vui vẻ nói, cô để tay lên ngực.
Thế này thì hơi quá rồi. Đi loanh quanh lễ hội với Nanase trong bộ yukata có thể dẫn đến hiểu lầm nghiêm trọng nếu có người quen nhìn thấy chúng tôi.
Tôi đang định từ chối chì Itogawa-san chen vào.
“Hơn nữa, để một cô gái dễ thương như thế này đi một mình chẳng phải rất nguy hiểm sao? Không cẩn thận cô ấy sẽ bị mấy tên con trai tán tỉnh đó. Đừng có xem thường Gion Matsuri.”
“...Ờm.”
Đó cũng là một khả năng. Trên thực tế, cách đó không xa đang có hai tên đàn ông đang liếc nhìn Nanase.
…Có vẻ như tôi có thể nghỉ ngơi ở nơi mát mẻ được rồi.
“...Tôi chỉ được nghỉ giải lao một tiếng thôi. Vậy nên tôi sẽ đưa cậu đến chỗ của Sudo sao đó sẽ quay lại.”
Khuôn mặt Nanase sáng bừng lên và cô ấy gật đầu “Ừm!” Tôi sốc lại tinh thần của mình và bắt đầu lao vào đám đông cùng cô.