Mùa hè cuối cùng đã đến. Một mùa hè nóng bức đến đáng sợ chỉ có ở Kyoto.
Khi mùa mưa kết thúc vào tháng Bảy, tôi cảm thấy như các sinh viên trở nên phấn khích một cách bất ngờ. Sau buổi học hôm thứ Sáu, tôi có thể nghe thấy những lời bàn tán về việc đi chơi lễ hội mùa hè hoặc đi biển. Và tôi không liên quan gì đến mấy việc đó.
Nanase đang tô lại son của mình một cách kín đáo ở đằng xa. Tôi có thể thấy cô ấy đang mỉm cười nhẹ nhàng trước gương.
Mặc dù nụ cười đó không hướng đến tôi, nhưng tôi vẫn không thể ngăn cản tim mình lỡ nhịp.
“Này! Nanase, cậu có muốn đi biển với bọn tớ không?”
Đúng lúc đó, Kinami gọi lớn đến nỗi vang vọng khắp phòng nghiên cứu. Nanase, người tự nhiên được gọi, nao núng đáp lại bằng giọng the thé.
“C-cái gì? Ừm, đi biển á!?”
“Bọn tớ đang bàn về chuyện đi biển vào kỳ nghỉ hè đấy. Đi thôi nào Nanase!”
Nanase hoảng hốt nhìn xung quanh và lắc đầu mạnh.
“Mình xin lỗi… mình, đi biển thì có hơi…”
“Vậy thì đi hồ bơi thì sao?”
“Mình, mình… à, đúng rồi, mình không biết bơi đâu!”
Nanase ấp úng, rồi Kinami cười lớn.
“Không sao, đâu nhất thiết phải biết bơi mới được tới biển hoặc hồ bơi đâu, đúng chứ?”
Nanase nghiêng đầu, “Thật sao?” tỏ ý không hiểu ý của mọi người là gì.
Có lẽ cô ấy không biết đến sự thỏa mãn khi tận hưởng bãi biển và hồ bơi là như thế nào. Và tôi cũng vậy.
“Mà không biết bơi cũng chẳng sao cả! Tớ sẽ dạy cậu bơi là được…”
“Yusuke dai thật đấy. Cậu chỉ muốn thấy Nanase mặc đồ bơi thôi chứ gì?”
Sudo nói và đánh nhẹ vào đầu Kinami. Kinami dường như không tỏ ra khó chịu mà còn cười, “Nó lộ liễu đến thế à?”
…Biết ngay mà.
Tuy nhiên, đi biển cùng mọi người trong lớp sẽ góp phần tạo nên mùa hè màu hồng mà Nanase mong muốn mà. Tại sao cô ấy lại một mực từ chối như thế chứ?
Nanase nhìn về phía này, có lẽ cô đã nhận ra ánh mắt của tôi.
Cô khẽ vẫy tay, và tôi ra hiệu “Đừng có nhìn qua đây.”
Trên đường đến bãi đỗ xe sau tiết Bốn, tôi nhìn thấy Nanase từ phía sau.
Mái tóc màu hạt dẻ của cô được buộc cao và đôi bông tai lớn đung đưa trên tai cô. Trang phục của cô mang đến cảm giác thoải mái và đúng chất mùa hè. Tôi cảm thấy khá ấn tượng với cách phối đồ của cô ấy vào mùa hè.
Còn tôi chỉ đơn thuần là mặc một chiếc áo phông không hơn.
Tôi đang cố giữ khoảng cách nhưng đột nhiên Nanase quay đầu lại và nhìn xung quanh.
“Ah, là Sagara-kun thật này!”
“Uầy. Cậu muốn làm gì?”
“Mình chỉ có cảm giác là cậu đang ở đằng sau mình thôi.”
Tôi khá là tự hào về sự nhạt nhòa của bản thân, nhưng làm thế nào mà Nanase lúc nào cũng để ý thấy tôi nhỉ?
Vì Nanase dừng lại nên tôi không còn cách nào khác ngoài tiến lên và đứng cạnh cô ấy. Rồi tôi hỏi cô.
“...Nanase. Hôm nay cậu được rủ đi biển nhỉ. Cậu nên đi với mọi người đi.”
“Không, chắc chắn không! Không đời nào mình đi đâu!”
Nanase nói như thể hét lên. Cảm thấy ngạc nhiên trước sự quá khích ấy, tôi tự hỏi liệu việc đó có tệ đến vậy không.
“Hay cậu không muốn mọi người nhìn cậu mặc đồ bơi à?”
Chà, tôi cũng nghĩ cô ấy không nên cho một tên như Kinami xem mình mặc đồ bơi như vậy. Nanase lẩm bẩm, “Cả cái đó nữa,” rồi nói,
“...Biển, hồ bơi… tưởng tượng việc mình đi mấy chỗ đó xong bị trôi hết lớp trang điểm… mình thà chết còn hơn để mọi người thấy mặt mộc của mình.”
…Ah. Vậy đó là lý do.
Có vẻ như Nanase quá sợ hãi việc bị mọi người xung quanh nhìn thấy mặt mộc.
Tôi nghĩ mặt mộc của cô ấy cũng không tệ đến thế. Vẫn có nhiều người thích kiểu đó mà.
Không phải vì tôi là một trong số đó hay gì đâu.
“Nhân tiện thì, Nanase, cậu có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ hè không? Mặc dù cậu luôn chơi cùng Sudo và đám còn lại… nhưng có vẻ cậu chẳng tiến bộ được bao nhiêu.”
Bị tôi nói trúng tim đen, Nanase ôm ngực rồi khuỵu xuống.
“Kế hoạch cho mùa Hè sao… MÌnh chẳng có gì cả. Chắc mình sẽ về nhà để dự lễ Obon vậy.”
“...Hể.”
“Nhưng, cậu biết không? Mình đã có sẵn một kế hoạch muốn làm vào hè này rồi đó! Một quán cà phê gần khu mình sống có món parfait nhiệt đới dành cho mùa hè, và mình sẽ đi ăn món đó!”
Mục tiêu mà cô tuyên bố một cách đầy tự hào lại đơn giản một cách bất ngờ. Tôi không thể ngăn bản thân cảm thấy hụt hẫng.
“Thế thì bây giờ cậu đi cũng được mà…”
“Nhưng mà, mình bị ngại nên không thể tự gọi món một mình được.”
Nanase dừng lại giữa chừng, sau đó kêu kên, “À đúng rồi!” Tôi có linh cảm xấu về điều này.
“Sagara-kun! Đi ăn parfait cùng mình ngay bây giờ luôn đi!”
…Biết ngay mà.
“Sao nó lại thành ra như thế này…”
“Làm ơn đi mà! Đi ăn parfait nhiệt đới cũng là một phần trong kế hoạch hướng tới cuộc sống màu hồng của mình đó!”
Nanase chắp tay và cầu xin tôi một cách tuyệt vọng.
Bằng cách nào đó thì tôi vẫn bị cô ấy thuyết phục bởi một thứ logic gì đó, nhưng mà khi nào cô ấy nói, “Câu sẽ giúp mình mà, đúng chứ?” Thì tôi không tài nào từ chối được cô.
“...Tối nay tôi có ca làm bán thời gian… Nên ăn xong tôi sẽ về nhà luôn đấy.”
Nanase reo lên “Yay!” và ngâm nga một giai điệu vụng về rồi nhảy lên xe đạp của mình.
Cô ấy phóng đi trên chiếc xe đạp màu đỏ với mái tóc đuôi ngựa tung bay, và tôi miễn cưỡng đạp xe theo cô ấy.
Chúng tôi hướng đến một quán cà phê có không gian khá yên tĩnh. Nó không ồn ào như những chuỗi cửa hàng cà phê nổi tiếng và có vẻ đây cũng là nơi mà học sinh hay sinh viên hay lui tới.
Khi chúng tôi mở chiếc cửa gỗ của quan, một chiếc chuông kêu lên “reng reng” và mùi cà phê ngay lập tức xộc vào mũi tôi.
“Chào mừng quý khách! Quý khách đi bao nhiêu người ạ?”
Chúng tôi được chào đón bởi một nữ nhân viên trẻ, trông có vẻ lớn hơn chúng tôi một chút.
Nanase trả lời “Hai ạ” một cách khá căng thẳng và giờ chúng tôi đang ngồi ở một chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ.
Ghế sofa khá mềm mại và thoải mái. Chắc tôi sống luôn ở đây cũng được.
“Cậu thấy chứ? Chị gái vừa nãy, xinh thật nhỉ, đúng chứ?”
Nanase nói như thể đang bị mê hoặc. Có vẻ như cô nói đến nữ nhân viên mà chúng tôi vừa gặp.
Nhìn lại thì, cô ấy khá là xinh đẹp. Nốt ruồi ở dưới mắt cô có một sức hút kỳ lạ.
Cô ấy toát ra bầu không khí mạnh mẽ và tôi cảm thấy cô ấy có khí chất tương tự như Sudo. Mặc dù tôi thấy Nanase vẫn đẹp hơn, mà chắc do gu của mỗi người thôi.
“Mình thi thoảng vẫn đến quán cà phê này để học, nó khá yên tĩnh và phong cách, và mình thích không khí ở đây.”
Nanase đưa tôi thực đơn, và khi tôi mở ra, đập vào mắt tôi là một tách cà phê với giá 600 yên[note58174].
Đối với một người hay uống cà phê hòa tan rẻ tiền như tôi, mức giá đó khiến tôi hoàn toàn bị sốc.
“Nhìn này, nó đây nè! Mon parfait nhiệt đới chỉ bán trong mùa hè!”
Nhìn Nanase chỉ vào món parfait rồi nhìn sang giá của nó, tôi bất giác thốt lên “Chà”.
“Cái đó đắt lắm. Tôi không muốn mình tiêu ngần đấy tiền cho một ly parfait đâu. Chắc tôi uống cà phê vậy.”
Nanase ỉu xìu trước lời nói của tôi, và tôi ngay lập tức cảm thấy hối hận. Có vẻ như tôi đã dội ngay một gáo nước lạnh vào sự phấn khích thuần túy của cô ấy về món parfait.
“...Vậy thì mình sẽ ăn parfait một mình vậy. Xin lỗi, cho em gọi món ạ.”
Nanase mỉm cười buồn bã và gọi qua máy chủ. Bỏ lỡ cơ hội xin lỗi, tôi lặng lẽ uống một ngụm nước đá.
Một lúc sau, cà phê của tôi và món parfait nhiệt đới của Nanase đã được đem đến. Món parfait được phủ lên trên một lượng lớn trái cây đầy màu sắc sặc sỡ.
“Wow, dễ thương quá!”
Nanase kêu lên một cách vui sướng. Đúng là nó trông rất ngon, nhưng tôi không thể hiểu được cảm giác gọi đồ ăn là “dễ thương”. Con gái dường như là sinh vật có thể nhìn mọi thứ theo một góc độ “dễ thương” nào đó mà chúng tôi không thể hiểu được.
Sau khi chụp ảnh món parfait, Nanase cẩn thận lấy thìa xúc vào ly parfait trông vẻ khá khó để ăn kia.
“Mmm, ngon quá trời luôn!”
Nanase nói và mỉm cười hạnh phúc. Sau một thời gian ở bên cô ấy, tôi nhận ra rằng Nanase có thể bộc lộ cảm xúc cực kỳ tốt.
Hạnh phúc và niềm vui; những cảm xúc tích cực của cô luôn được bộc lộ hết ra bên ngoài. Đó là một phần của cô ấy khiến cho việc quan sát cô không bao giờ chán, như thể đang nhìn một lát cắt hoàn hảo của cuộc sống đang diễn ra trước mắt vậy.
“Mình vẫn luôn tò mò về món parfait này nhưng việc gọi món này một mình có vẻ cần một chút can đảm. Ahh, cuối cùng mình cũng có thể thưởng thức nó rồi.”
Đối với cô ấy, món parfait này chỉ tốn tầm hơn 1500 yên[note58175].
Nhưng bởi nhận thức về tiền bạc của mỗi người là khác nhau nên có lẽ tôi không nên nói thêm điều gì không cần thiết nữa.