Một ngày thật đơn điệu và tẻ nhạt. Thật không may là Maomao đã không chuẩn bị để chịu đựng điều này.
Cân nhắc chuyện đó thì, trong hoàn cảnh này, căn phòng có một nửa được sử dụng làm nhà kho này là một điều tuyệt vời với MaoMao. Tìm kiếm đống hàng hóa xung quanh mang lại những thứ còn hơn cả thú vị.
(Đ-đây là?!)
Bên dưới những chiếc bát và đĩa xà cừ, có một cái hộp gỗ hông chất đầy những cuốn sách. Chiếc hộp trông khá cũ với nhiều vết hư hại.
Dù những cuốn sách đã bị hư do mọt hoặc bị rách, nhưng vẫn có thể đọc được. Và trên hết, phần nội dung khiến mắt nàng sáng lên.
Nội dung các cuốn sách đó bao gồm tất cả các hệ thực vật và động vật ở ngoài quốc gia này.
Những cuốn sách, dày khoảng một sun [note25008], được dán nhãn ‘Côn trùng’, ‘Chim’, ‘Thú’, ‘Cá’, ‘Cây’, và ‘Cỏ’. Chỉ có mười quyển ở đây dù những con số dán phía sau bìa sách có vẻ như còn nhiều nữa. Dường như có ít nhất vài quyển vẫn bị mất.
Maomao lật qua các trang trong cuốn sách có nhãn ‘Cỏ’. Mỗi trang một chủng loại, cùng với phần mô tả và hình minh hoạ. Văn phong có chút cổ xưa, nên cũng khá khó đọc.
(Bản in mộc bản sao.) [note25009]
Những thứ này khá cổ, Maomao nghĩ. Giấy dường như đã trở nên giá trị trong vài thập kỷ gần đây. Bởi vậy, nàng đã nghe từ cha mình rằng ngày nay kỹ thuật in mộc bản dùng để in số lượng lớn đã trở nên cực kỳ hiếm gặp.
Ngoài các tiểu thuyết giải trí, thành thực thì, nhu cầu về sách minh họa đã giảm bớt, và hơn nữa, nếu họ cho xuất bản liên tục, thì ít nhất phải là trước khi có quy định hạn chế về gỗ. Nàng không nghĩ là nàng sẽ có được bản gốc.
(Nội dung cũng đủ tốt rồi.)
Maomao không hề cảm thấy mệt mỏi khi đọc chúng. Nàng lật qua các trang sách với đôi mắt rạo rực.
Khi đọc, nàng thấy có vài điều được ghi bằng chữ nhỏ xíu ở một vài chỗ. Các chữ cái có chút kỳ quặc. Có vẻ như là ghi chú bổ sung cho phần giải thích.
Đôi mắt của Maomao càng sáng hơn nữa. Nàng cẩn thận lật từng trang của cuốn sách, đọc lướt qua. Nàng chỉ đọc cẩn thận những trang có phần ghi chú đó.
Toàn bộ cơ thể của nàng như muốn nhảy dựng lên. Nàng phấn khích đến nổi nổi cả da gà.
Vài chỗ trong phần mô tả xen lẫn những đoạn chữ không phải là chữ cái của đất nước này. Chúng giống với hệ thống chữ viết của cuốn sách dược thuật ngoại quốc đã bị đốt trong quá khứ để Maomao không đọc được. [note25010]
Nhưng không chỉ có vậy, tất cả những đoạn văn viết tay đều là về các tính chất đặc biệt của cây và công dụng của nó như một vị thuốc.
Nàng hiểu rằng người đã sở hữu những cuốn sách này có liên quan đến dược thuốc, và thêm nữa, ông ta cũng đã du học nước ngoài giống như cha nàng.
(Mình không thể tin được có một người nào khác ngoài cha mình.) [note25011]
Nàng cực kỳ phấn khích muốn được gặp ông ta.
Tuy nhiên, điều này gợi lại cho nàng điều gì đó.
Tại sao những thứ của người đó lại ở nơi như thế này? Sau đó nàng tiến đến một vài khả năng.
“Đừng để chúng lung tung đấy.”
Suirei đã đứng đó từ lúc nào? Có một cái giỏ chứa thức ăn trong tay của cô ấy.
“Từ lúc nào vậy?”
“Từ lúc ngươi đặt tay lên má với nụ cười kỳ quặc và bắt đầu ngọ nguậy cơ thể.” [note25012]
“…”
Maomao chậm rãi đảo mắt đi và đóng cuốn sách lại với nỗi buồn khôn xiết. Nàng nghĩ rằng mình sẽ tiếp tục đọc khi Suirei không còn ở xung quanh nữa, nàng vuốt ve cuốn sách trong khi đặt nó trở lại trong chiếc hộp gỗ hông.
“Nói để biết thôi, đó là những món đồ của tổ phụ của ta nên đừng làm mất chúng.”
Lầm bầm điều đó, Suirei xếp những món ăn lên trên bàn.
(Tổ phụ…)
Maomao nhớ lại lý lịch cá nhân của Suirei.
Người thái y đã bị đày khỏi triều đình do đã chạm tay vào một cung nữ. Và mẹ của Suirei hẳn là đứa trẻ đã rời cung cùng với người thái y đó.
Giả sử nếu mọi chuyển xảy ra khác đi, thì mẹ của Suirei sẽ là một công chúa ngây thơ được nuôi lớn với bướm và hoa [note25013].
Tuy nhiên, từ ‘giả sử’ hoàn toàn khác xa so với thực tại trống rỗng.
Để che giấu khuynh hướng kỳ dị của hoàng đế, chuyện gì đã xảy ra với người thái y đã bị phán xét có tội? Và sau đó, Suirei đã gọi người này là tổ phụ, hẳn là--.
(Không hề có chút ác cảm nào cả.)
Đó là lý do mà cô ấy có mặt ở pháo đài này bây giờ?
Maomao không hiểu gì về người nữ nhân tên Suirei. Tương tự, nàng cũng không hiểu Rouran.
Dù cho nàng có cố suy nghĩ sâu thêm chăng nữa, Maomao vẫn không phải là Suirei hay là Rouran. Nàng nghĩ đó là một điều mà nàng không thể hiểu được.
Và hơn cả thế, giờ có một điều khiến nàng hứng thú hơn.
“Liệu tiểu nữ có được gặp người mà tỷ gọi là tổ phụ không?”
Nàng nói ra một yêu cầu không phù hợp với hoàn cảnh. Maomao biết có nói vậy cũng vô ích, xét đến tình hình hiện tại của nàng.
Nhưng nàng không thể không nói được.
“…Ông ấy không còn nữa rồi. Ông ấy luôn bị nhốt trong căn phòng này, và đã qua đời năm năm trước.”
Maomao sụp vai xuống, chản nản trước câu trả lời bình thản.
(Giam cầm à.)
Nói cách khác, sau khi ông ấy chết, căn phòng của ông trở thành một nhà kho. Đó là lý do tại sao những món đồ của tổ phụ của cô ấy lại bị để ở bên dưới.
Nghe cô ấy nói vậy, nàng cũng hiểu rằng lý do tại sao lại có song sắt trên cửa sổ và có nhà vệ sinh được nối liền với căn phòng.
“Ông ấy bị bắt phải làm thuốc trường sinh cho phu nhân ở đây.”
Những từ ngữ đó làm đôi mắt của Maomao sáng lên một lần nữa.
Không có loại thuốc nào toàn năng cả; thuốc trường sinh cũng giống như vậy. Cha nàng đã từng kể cho nàng nghe, nhưng nàng không thể ngừng việc cảm thấy hứng thú với thứ thuốc đó được.
Suirei lấy ra quyển ‘Côn trùng’ và ‘Cá’ từ trong chiếc hộp và nhìn lướt qua.
“Ông ấy có làm được không?”
“Nếu như ông ấy làm được thì ông ấy đã không chết.”
Cô ấy nói có lý.
Tính cách của Maomao có phần lạnh lùng, nhưng người nữ nhân tên Suirei này thậm chí còn hơn cả thế.
“Nếu ông ấy làm được, thì ông ấy có thể hòa thuận được với phu nhân ở đây.”
Nói rồi, cô ấy đưa quyển sách cho Maomao.
“Và cũng đừng gây ồn ào. Giọng của ngươi vừa rồi vang ra tận bên ngoài đấy.”
Maomao che miệng bằng hai bàn tay của mình.
Suirei, cầm theo chiếc giỏ rỗng, rời khỏi căn phòng.
Trong thoáng chốc, nàng nghe thấy một tiếng động lớn từ bên ngoài cánh cửa, nhưng liệu đó có phải chỉ là nàng tưởng tượng ra không?
Maomao quyết định chăm chỉ đọc sách trong khi nhét đầy hai má những món ăn được chuẩn bị.
***
Khi nàng nhận ra thì bên ngoài trời đã tối. Bởi vì sự hiện diện của Maomao là một bí mật, nên nàng không được phép để đèn sáng như mong muốn.
Maomao nằm xuống giường trong khi vẫn muốn đọc thêm chút nữa.
Người thái y trước đây nghe nói đã nghiên cứu về cuộc sống vĩnh cửu, có thể thấy được sự xuất sắc của ông ấy như thế nào bằng cách nhìn vào các phụ lục được ghi chú.
(Dù ông ấy vẫn chưa thể sánh được với cha.)
Mình đoán ông ấy là người có khả năng nhất sau cha. Maomao nghĩ.
Mỗi khi thấy tên của các loài cây và loài động vật mà nàng không biết, hiểu thêm về tác dụng của mỗi thành phần, nàng nhận ra bản thân đang thốt ra những âm thanh quái dị.
(Không tốt, không tốt.)
Nàng che miệng lại khi nghĩ thế, nhưng lần này tay chân của nàng cứ vặn vẹo không yên.
Chỉ là... nó thực sự thú vị.
Tuy nhiên, thứ này là quá đủ như một cách giết thời gian cho Maomao, dù nàng có hơi bất lực khi nghiên cứu. Hẳn còn có nhiều công cụ khác nữa, nhưng liệu chúng đã bị mang đi chưa?
(Mình muốn được thấy nhiều hơn nữa.)
Nàng nhắm mặt lại trong khi nghĩ vậy, nhớ lại những gì đã đọc được hôm nay. Bên cạnh những đoạn chữ được viết trong cuốn sách, có những tờ giấy được gài giữa các trang sách như một cái dấu trang ở vài chỗ. Các trang giấy được ép với nhiều loại cây khác nhau được kẹp giữa các trang sách.
Maomao mò mẫm lấy ra một tờ giấy ở trong cổ áo.
Thứ này giống như được lấy ra từ những thứ được kẹp bên trong cuốn sách vậy.
(Hử?)
Maomao bất ngờ đứng dậy. Nàng cố gắng ra khỏi giường để kiểm tra những thứ bên trong chiếc hộp gỗ hông, nhưng trời rất tối và nàng không thể nhìn được.
Nàng hẫng bước chân, và ngã nhào xuống đất.
(Uooh!)
Có một âm thanh lớn của những thứ mà nàng dựa lưng vào đổ xuống. Chiếc hộp chứa đầy những cái bát xà cừ đổ ngay xuống thắt lưng của Maomao, và nàng kêu lên như một con ếch bị dẫm vào.
Chỉ trong khoảnh khắc, dù đang vặn vẹo xung quanh, nàng giữ lấy miệng của mình.
Sau khi cơn đau đã hơi nguôi ngoai, nàng áp tai lên cánh cửa.
(Không có ai để ý phải không?)
Khi nàng định thở dài trong lúc xoa bụng.
(?!)
Cạch! Khi nàng nghĩ mình vừa nghe thấy một âm thanh, nàng đã ngã bịch về phía trước.
Một nửa người Maomao ngã ra ngoài hành lang. Nàng có thể nhìn thấy đôi giày thêu màu bạc trước mắt mình. Bộ váy dài được làm từ lụa, và khi ngước nhìn lên, nàng thấy một nữ nhân đứng tuổi.
Bà ta mặc y phục và đồ trang trí tóc rực rỡ. Phần móng tay của ngón áp út và ngón út đều dài khoảng hai sun [note25014] và có đeo hộ giáp móng [note25015].
Tuy nhiên, trên gương mặt của bà ta hiển hiện một nụ cười méo mó. Gương mặt ấy - trước đây hẳn rất xinh đẹp - có một sự biến dạng khác thường so với các nếp nhăn tự nhiên bởi tuổi tác.
Có hai người hầu đằng sau bà ta, mỉm cười như thể đang bắt chước chủ nhân của họ. Suirei mặt tái xanh đang đứng phía sau, như thể cô ấy muốn nói với Maomao, “Làm cách nào mà cô tạo ra được cái tiếng ồn lớn như vậy?”
(Yeah, thật tệ.)
“Ta biết là có một con chuột lẩn trong đó mà.”
Bà ta cười vui vẻ, ngước đầu lên và nhìn xuống Suirei bằng nửa con mắt.
Nước da tái xanh của Suirei trông càng tệ hơn.
Đó là giọng nói nàng đã từng nghe thấy trước đây.
Đó là người đã đâm cái kẹp tóc vào trong chiếc giỏ khi nàng vừa tới pháo đài, người nữ nhân từng là quý phi bậc cao, vợ cả của Shishou, và là mẹ của Rouran.
Là do thời gian? Hay là do nguyên nhân khác? Người có vẻ đẹp vô song đã biến mất. Trong khi cười méo mó, bà ta tiến về phía Suirei với mái tóc đung đưa. Maomao cảm thấy Suirei đang run rẩy trước những chuyển động như một con ma đó.
“Ngươi không thể giữ những sinh vật bẩn thỉu, phải không?”
Trong khi nàng nghĩ có phải bà ta đang giơ tay phải lên trong khi cười không, bàn tay bà ta đã đánh xuống.
Hai cái móng tay giả cào qua má của Suirei. Một vệt đỏ rỉ ra. Và sau đó, không chậm một nhịp, chiếc quạt trong tay trái của bà ta đập vào đầu Suirei.
(Knh khủng.)
Bà ta cố tình xoay dọc chiếc quạt để không bị cản bởi sức gió và nhắm vào phần xương. Suirei cúi mặt và liên tục lặp lại, “Nô tỳ thực sự xin lỗi.”
Các hầu nữ đang mỉm cười ở phía sau, nhưng không có nét cười trong ánh mắt.
“Thật ghê tởm. Nhưng dù sao thì, đây hẳn là việc ích kỷ của Rouran.”
Trong khi nói vậy, bà ta nắm lấy tóc của Suirei, và kéo mặt cô lại gần. Và sau đó, trái ngược với những gì nàng dự đoán, bà ta liếm chỗ máu chảy ra.
(…)
“Không quan trọng ngươi pha loãng dòng máu quý tộc bao nhiêu, một khi nó bị nhiễm bẩn thì đó sẽ là kết thúc.”
Người nữ nhân gói nước bọt lẫn với máu vào một tờ giấy, và ném nó vào đầu Suirei.
Và khi nàng nghĩ rằng bà ta định rời đi trong sự thỏa mãn---.
“Phải rồi, con chuột nhắt kia.”
Bà ta vẫn chưa quên.
(Quên tiểu nữ đi cũng được mà.)
Maomao bị một bàn tay giữ lại từ phía trên, một nam nhân có vẻ như là lính gác buộc nàng phải trở lại căn phòng.
“Gọi bọn nhóc đang làm việc dưới lòng đất lên đi. Dù là cái loại này cũng có thể giúp chúng giải toả.”
Nói đoạn, bà ta rời đi với một nụ cười hung ác.
Khuôn mặt Suirei tái xanh,
“Nô tỳ thành thực xin lỗi, Shenmei [note25016] đại nhân. Nô tỳ thành thực xin lỗi.”
Cô ấy chỉ biết khẩn khoản xin lỗi.
(Quả là một cái tên phóng đại.)
Maomao nghĩ trong khi nhìn phu nhân rời đi từ khe của cánh cửa đóng.
------------------------------
Trans: ĐM
Edit: THK
Trong khoảng 2 đến 3 tuần tới mình bận việc, nên việc dịch truyện có thể sẽ bị gián đoạn. Nên là nếu tuần nào chỉ có 1 chương hoặc ko có thì thôi nhé :))