Cảnh báo: chương này có chứa những cảnh có thể khiến bạn thấy khó chịu. Sẽ có những đoạn phải viết/dịch theo kiểu hơi thô bỉ hơn (so với kiểu dịch từ đầu truyện) nên bạn đọc cẩn thận
------------------------------
Có vẻ như là mẹ của Rouran, Shenmei, đã thực hiện đúng lời nói của mình.
Hai nam nhân ngay sau đó - như lời bà ta đã nói - xuất hiện trong phòng.
Maomao đã giấu những thứ bên trong chiếc hộp gỗ hông xuống dưới gầm giường. Nàng mò mẫm trong bóng tối, và chỉ kéo ra những tờ giấy được chèn vào giữa những cuốn sách.
(Mình thất bại rồi.)
Nàng có thể đã không bị chú ý nếu như không tạo ra tiếng ồn lớn như vậy. Tuy nhiên, dường như bà ta cũng đã nghi ngờ ở một mức độ nào đó. Nhưng dù sao +thì Maomao cũng cần phải kiểm tra lại phần nội dung ngay lập tức.
Tại sao Rouran lại mang Maomao đến nơi nguy hiểm như thế này? Có vẻ như bí ẩn đó có thể sẽ được giải quyết, nhưng giờ không còn thời gian để suy nghĩ nữa.
Nàng đoán rằng mình sẽ bị phát hiện ra, không sớm thì muộn, nhưng đây hẳn là trường hợp tệ nhất.
Ánh đèn trong tay họ soi rõ những gương mặt ẻo lả. Y phục của họ đều đã cũ, nhuộm những vết đen lem luốc ở vài chỗ. Khoảnh khắc họ bước vào, nàng bị tấn công bởi một mùi hôi thối đặc trưng, và theo phản xạ nàng che miệng mình lại.
Nở một nụ cười thô tục, họ tiến đến chỗ Maomao đang ngồi trên giường.
Maomao không trẻ con đến mức không hiểu tại sao họ lại ở đây. Lớn lên ở khu đèn đỏ, nàng đã thấy những gương mặt đáng ghét này rất nhiều lần.
Thật sự là vô cùng khó chịu. Nàng đã nghĩ đến cách để trốn thoát, nhưng đó chỉ là một giấc mơ viển vông mà thôi.
Trong một thoáng, nàng đã hi vọng rằng Rouran hoặc Suiren sẽ làm gì đó, nhưng rồi nàng quyết định sẽ không giữ một hy vọng quá mờ nhạt như vậy.
(Hai người à?)
Ít hơn những gì nàng đã dự đoán. Nàng đã nghĩ rằng sẽ có nhiều hơn.
“Nhanh lên nào. Chúng ta còn phải thay ca trong nửa giờ nữa.”
Ra là vậy. có vẻ như họ đang chuẩn bị thay ca. Không, nàng vẫn sẽ gặp rắc rối với nó. Nói về việc khó khăn như thế nào, thì sẽ đến mức một nữ nhân trẻ sâu sắc sẽ tái nhợt và chết ngất, và một cô gái cao quý sẽ cắn lưỡi trước khi rơi vào tay bọn họ.
Với Maomao, nếu khả thi, nàng không muốn phải trải nghiệm thử thách như vậy. Dù sao thì, nàng vẫn còn là một trinh nữ, và trên hết, những nam nhân trước mặt nàng trông thật bẩn thỉu.
Dù có bị vấy bẩn hay bị thương, với Maomao, mạng sống của nàng là quan trọng nhất. Hiện tại, nàng đang cân nhắc cách thoát khỏi chuyện này với ít vết thương nhất.
(Dường như họ đang bị bệnh?)
Nàng cần phải chuẩn bị không chỉ cho các bệnh truyền nhiễm mà còn cả những chấn thương thể chất.
Dù nàng có nỗ lực trốn thoát, một người thì còn được, nhưng lại có tận hai. Sau đó, mọi chuyện có lẽ sẽ không hề suôn sẻ nếu như nàng bị bắt lại.
Một trong số hai nam nhân đặt ngọn đèn lên chiếc bàn xà cừ. Căn phòng được chiếu sáng bởi ánh sáng mờ nhạt.
“Woah.”
Một người trong số bọn họ thô lỗ cau mày.
“Cái quái gì vậy. Không phải con nhỏ đó đang bị phát ban à?”
Toàn bộ cơ thể của Maomao vẫn đang bị phát ban. Nàng hẳn trông như một nữ nhân xấu xí với gương mặt tàn nhan thường ngày của mình.
Một trong số hai nam nhân, như thể bị mất hết năng lượng, đi tới và ngồi lên chiếc bàn. Nhưng ngay lúc chạm vào nó, gã ta nhảy dựng lên như phải bỏng và lùi ra xa.
(Chuyện gì vậy?)
Gã đó ngồi xuống và dựa vào tường, lau bàn tay vào gấu áo của mình.
“Tao ổn. Mày cứ làm gì tùy ý.”
“Ồ cảm ơn nhé.”
Gã này có vẻ như là một kẻ ăn tạp; có vẻ như gã thấy ổn dù là với Maomao. Ngươi nên có tiêu chuẩn cao hơn đấy, Maomao nghĩ.
Nàng quay mặt đi khỏi gương mặt của gã nam nhân đang tiến tới, gã nắm lấy đầu của nàng.
“Ngoan ngoãn đi. Nếu không thì tao sẽ khiến mày đau hơn nữa đấy.”
Nói vậy, gã túm lấy tóc của Maomao và ấn nàng xuống giường. Ngay khi nàng cảm thấy gã vừa buông bàn tay túm tóc mình, thì hai tay của nàng đã bị giữ chặt.
Nước bọt nhớp nháp nhỏ xuống từ cái răng nanh bẩn thỉu của gã. Có những hạt đen rơi ra từ cơ thể tên nam nhân đó.
Maomao quay mặt đi cố gắng tránh khỏi gương mặt của gã, và quan sát những hạt đen rơi trên giường. Nàng có cảm giác rằng mình đã nhìn thấy chúng trước đây.
Trong lúc đó, lớp áo ngoài của nàng bị lột ra, và một con sên ẩm ướt bò dọc trên cổ của nàng. Đùi của nàng bị vuốt ve.
Cực kỳ khó chịu. Nhưng nàng tập trung hơn vào những hạt đen đã rơi xuống.
(Thuốc súng ư?)
Trông giống như cát, nhưng kết hợp với mùi hôi thối kì lạ đang bốc ra từ gã này, nàng có thể đưa ra kết luận đó. Khi loại thuốc súng này cháy, chúng sẽ toả ra mùi khó chịu giống như mùi trứng thối. Nó được làm từ lưu huỳnh, muối đá, và than.
Gã ta đến từ tầng hầm. Nói cách khác, họ đang sản xuất hoặc là chế tạo thuốc súng dưới lòng đất sao?
(Có phải họ đang chuẩn bị cho một cuộc chiến toàn diện không?)
Trong khi mải nghĩ về điều đó, những chiếc răng sắc nhọn cắm vào bờ vai của nàng.
“Cái quái gì thế? Mày chả phản ứng gì cả?”
Gã ta tát vào má của Maomao một cách nhàm chán.
(Đau đấy.)
Cũng không đau đến nỗi phải kêu thét lên, và nàng cũng không có thời gian để làm cái kiểu phản ứng như vậy. Nhưng, như thể gã không thể chấp nhận sự thật là nàng đang không thốt lên tiếng nào, gã tát nàng một cái nữa. [note25118]
“Này, dừng lại đi! Mày định làm gì nếu như con nhóc đó trông kinh khủng hơn nữa?”
Tên nam nhân còn lại đang dựa lưng vào tường nói.
“Sao cũng được.”
Nói đoạn, gã đặt tay xung quanh cổ của Maomao.
(Tên khốn này.)
Thi thoảng sẽ có loại người như thế này trong số những vị khách của lầu xanh. Chúng dùng vũ lực lên các kỹ nữ và cảm thấy hưng phấn khi nhìn các gương mặt của họ méo mó trong đau đớn.
Nhìn thấy gương mặt của Maomao bị vặn vẹo do nghẹt thở, gã ta cười. Gã nới lỏng lực siết trên cổ nàng.
Nhìn thấy sự phấn khích của gã, tên nam nhân phía sau đứng dậy.
“Tao đi đái đây. Đừng có lạm dụng nó quá.”
Gã đó rời khỏi căn phòng như thể cảm thấy khó chịu lắm. Có thể hắn không thoải mái khi thấy người khác làm những việc đó.
(Không sao?)
Gã đưa mắt liếc nhìn về phía cái bàn xà cừ rồi lại chà tay vào gấu áo lần nữa.
Nàng nghe thấy một tiếng ‘cạch’ – có vẻ như gã đã không quên khóa cửa. Gã ta có lẽ sẽ không quay trở lại cho đến lúc đó, Maomao nghĩ trong khi thở khó khăn. Tên nam nhân còn lại liếm đôi môi của gã.
“Mày vẫn không khóc à.”
Có vẻ như gã không hài lòng với điều đó.
Gã ta lấy ra một con dao nhỏ từ trong túi ngực áo. Lưỡi dao sáng lên khi gã rút nó ra khỏi vỏ.
“Thế này thì sao?”
Nhếch mép, gã thả con dao xuống ngay bên cạnh mặt của nàng.
“-?!”
Tai nàng đột nhiên nóng bừng lên. Không phải dái tai, là phần vành tai trên của nàng. Nàng cảm thấy có thứ gì đó nóng hổi đang chảy ra. Mùi sắt bay vào mũi của nàng.
(Tên khốn này.)
Có vẻ như gã ta đã mặc kệ lời cảnh báo của tên trước đó mà làm theo ý thích của gã. Như thể bị phấn khích bởi tiếng rên rỉ nàng thốt ra, cơ thể gã bắt đầu run rẩy.
Hai tay đều bị giữ chặt, Maomao yếu đuối không thể giãy dụa được. Nhân lúc đó, gã ta để món vũ khí vào giữa hai hàm răng, và nhàn nhã lướt một đường dài từ cổ đến ngực của nàng. Với một phần da mỏng bị cắt, máu bắt đầu chảy ra trên người nàng.
Có vẻ như đã cảm thấy thoả mãn, gã nhổ con dao đi, và chậm rãi cởi đai lưng với bàn tay trống không.
Đó là lúc gã lật phần dưới bộ y phục của Maomao.
(Mình đã định giữ cho chuyện này yên lặng.)
Nàng không có ý định giữ sức. Đó chính là lúc cơ thể nàng được nâng lên, vậy nên rất dễ nhắm trúng.
Đầu tiên, nàng đá vào luân xa của gã [note25119]. Có vẻ như đã thành công – gã ta không thể thốt lên tiếng nào trong khi nôn ra nước dãi.
Lực giữ tay của nàng đã lỏng ra.
Maomao kéo ga giường và lao tới nhét nó vào trong miệng của gã. Đó là một tiếng ồn lớn, nhưng người khác có thể... theo mọi nghĩa, suy đoán rằng họ đang làm một cái gì đó hoành tráng.
Maomao không thể cứ bị chèn ép. Nàng sẽ đặt dấu chấm hết cho chuyện đó.
Nàng không khoan nhượng đá chân thẳng vào hạ bộ của gã nam nhân mặt tái mét.
“!!!!!!” [note25120]
Tiếng hét phát ra từ cái miệng nhồi đầy của gã bị chặn lại bởi tấm ga giường. Chỉ có nước bọt chảy ra.
Cảnh tượng thê thảm của gã, nàng không muốn nói chi tiết thêm. Đó chắc chắn là một cảnh tượng không ai muốn nhìn.
Tuy nhiên, Maomao không tốt bụng đến mức cảm thấy thương hại gã.
Vệt màu đỏ và y phục dính máu chạy từ cổ cho đến ngực của nàng như một con giun đất quằn quại. Có phải do tai nàng bị kích thích nên máu đang không ngừng chảy.
Không ổn rồi. Nàng lau chúng đi bằng góc của tấm ga.
Nàng muốn cầm máu đúng cách, nhưng không có thời gian.
(Có lẽ không còn thời gian nữa.)
Việc mấy tên này được gọi giữa đêm muộn như vậy, không phải có nghĩa là vẫn đang có những người khác làm việc sao? Có thể dễ dàng thấy trước những nguy hiểm khi làm việc với thuốc súng vào ban đêm. Tuy nhiên, nếu có một lý do để tiếp tục làm việc thì---.
Họ đang gấp gáp chuẩn bị cho một cuộc chiến.
May mắn là gã trước đó đã rời khỏi vị trí. Nếu như có hơn hai người, thì Maomao sẽ không biết phải làm gì.
Tuy nhiên, gã đó sẽ trở lại sớm thôi.
Trước lúc đấy, những gì Maomao nên làm là…
Nàng quyết định cược lớn.
***
Chắc đến lúc rồi.
Tên nam nhân từ từ ngồi dậy, và tiến về phía nhà kho. Nếu đến muộn, thì gã cũng sẽ bị đánh đập - đó là suy nghĩ của gã và gã nên nhanh chóng hoàn thành việc này.
Cũng được trừ khi tên kia khiến nó bị bẩn không đúng cách.
Nếu nghĩ vậy, có lẽ gã nên trông coi căn phòng đó. Nhưng gã không muốn ở trong đó.
Không hiểu sao cả cơ thể của gã cảm thấy ngứa ngáy. Gã gãi bụng.
Gã dừng lại trước cánh cửa và mở khóa.
“Này, nhanh nhanh lên và…”
Gã ta mở to mắt. Chết tiệt, gã nghĩ.
Gã bước vào trong và nhanh chóng đóng cửa lại.
Thằng khốn đó làm cái quái gì vậy?
Cả căn phòng là một mớ hỗn độn.
Máu ở khắp nơi và cô ta đó đổ gục trên giường. Phần thân trên dính đầy máu và cô ta không còn động đậy.
Tấm rèm cửa đang rung rinh. Có lẽ do vũ lực, kính cửa sổ đã vỡ. Gã run rẩy trong gió lạnh.
Thằng khốn đó, nó chạy đâu mất rồi? Gã nhìn xung quanh. Không, trước tiên thì cô ta có còn sống hay không đã?
Chắc chắn là, gã đã được bảo làm mọi thứ mình thích, nhưng mọi chuyện sẽ khác nếu như cô ta chết. Gã tự hỏi sẽ có bao nhiêu người bị mắc kẹt sau chuyện này. Dù có shoàn thành tốt công việc sau đó, gã sẽ không được nghỉ ngơi. Gã sẽ bị đánh đập bởi những người khác mất.
Gã tiến lại gần cô ta và nhìn vào những vết thương.
Có một vết cắt mỏng từ cổ đến ngực. Gã định kiểm tra xem cô ta đã chết hay chưa.
Gã chạm vào thứ gì đó dinh dính trên má của cô. Và cứ thế gã chạm tay vào miệng của mình. Vị sắt lan toả trên lưỡi của gã, và gã vô tình quay mặt đi.
“Hể?”
Bàn tay của cô ta di chuyển. Bàn tay đầy máu của cô tay nắm lấy cổ tay của gã.
Cô ta trông như khoảng độ tuổi của một thiếu nữ. Cô ta quá gầy, nhưng đôi mắt thì rực cháy như có lửa đốt.
“Đ-Đừng có dọa tao!”
Gã giũ bàn tay của cô gái và thở ra một hơi. Cô ta vẫn còn sống. Đây là một tình cảnh lộn xộn, nhưng cho đến giờ thì cô ta vẫn còn thở. Gã an tâm rằng mọi chuyện vẫn sẽ ổn.
Không, gã có thể nhẹ nhõm được sao?
Dù cô ta đang ở đây, nhưng người còn lại thì không.
Thằng đó đi đâu rồi?
Như thể cô gái nhìn thấu gã, cô chỉ vào đống hàng hóa với ngón tay đầy máu.
Một nam nhân đang ngồi dựa vào đó.
Có những vết phát ban đỏ trên mặt và tay của tên đó. Và máu vẫn đang chảy ra từ miệng hắn--.
“Có vẻ như làn da của tiểu nữ không hợp với miệng người đó cho lắm.”
Giọng của cô ta có phần lả lơi, khiến gã nhớ lại những nữ nhân trong lầu xanh mà gã từng đi qua một lần. Khác với những kỹ nữ tầm thường, đó không phải chỉ là tán tỉnh, đó là giọng của một nữ nhân biết được giá trị của chính mình.
“Này, mày đã làm gì hả?!”
Cô gái trả lời câu hỏi của gã một cách thờ ơ.
“Không gì cả. Anh ta không nên làm tiểu nữ bị thương.”
Cô gái nói, chạm vào tai của mình. Có lẽ nó bị cắt bởi một con dao. Một hình tam giác nhỏ bị mất, và máu vẫn chảy ra từ chỗ đó.
“Tiểu nữ là một thiếu nữ độc.”
“Thiếu nữ… độc?”
Gã lặp lại câu trả lời kỳ lạ ấy.
“Đúng vậy. Tiểu nữ được nuôi lớn với chất độc từ khi còn nhỏ. Dòng máu chảy trong cơ thể này mang theo các chất độc mà tiểu nữ đã uống vào cho đến giờ.”
“Một câu chuyện thật nhảm nhí.”
“Chuyện nhảm nhí ư? Thật vậy sao?”
Cô gái nghiêng đầu cười. Những ngón tay đầy máu của cô ta chạm lên má của cô.
“Anh sẽ sớm biết thôi. Những vết phát ban sẽ xuất hiện khi chất độc lan ra.”
“?!”
Những nốt sần sùi xen lẫn với những vết mẩn đỏ trên da gã.
Gã ta bị sốc và lùi lại. Cô gái tiến lại gần như thể đang đuổi theo gã.
Cô ta chậm rãi tiến lại gần, và trước khi nhận ra, gã đã chạm vào đống hàng hoá. Trong sự ngạc nhiên của chính mình, gã nhận ra bản thân đang ngồi trên cái hộp ở đó.
Gã nghĩ đến việc chạy thoát khỏi căn phòng, nhưng trước khi gã kịp nhận ra thì cô gái đã quay lựng lại với lối thoát.
“Đ-đừng có tiến lại gần tao.”
“Thật thô lỗ. Có phải do tiểu nữ là một người xấu xí không?”
Cô ta nghiêng đầu, và bôi lên gương mặt bằng những ngón tay đầy máu.
Ánh sáng lập loè chiếu sáng gương mặt của cô ta.
Đối thủ của gã là một cô gái. Gã không thể thua nếu chỉ so về sức mạnh. Chỉ cần đẩy cô ta xuống và đi ra khỏi căn phòng.
Gã muốn nhanh chóng rửa trôi đi cái chất độc này. Những vết phát ban đỏ xuất hiện ngày một nhiều hơn trên cánh tay, và lan nhanh trên gương mặt của gã; gã cảm thấy muốn gãi tất cả chúng.
“Nếu anh muốn chạy, thì cứ việc.”
Cô gái lấy ra một con dao nhỏ từ dưới thắt lưng, và hướng phần tay cầm về phía trán của gã.
Con dao nhỏ vẫn đang nằm trong bao; đó không phải là một con dao đang chĩa mũi nhọn vào gã.
Tuy nhiên, gã không thể di chuyển cơ thể của mình được.
Cô gái không dồn sức vào nó. Cô ta chỉ giữ lại con dao nhỏ trước trán của gã. [note25121]
“?!”
“Tiểu nữ có một yêu cầu.”
Cô gái nói trong khi đang nhìn chằm chằm vào gã
“Các anh đang làm gì trong pháo đài này vậy?”
Gã chỉ có thể nói rằng thật đáng ngờ khi hỏi về những gì gã đang làm.
Tuy nhiên, gã không thể nói chuyện đó ra được. Với gã, phu nhân thực sự đáng sợ hơn cô gái trước mắt gã nhiều.
Cô ta đã nói là độc, nhưng chỉ có tay của gã bị bao phủ bởi vết phát ban. Gã nghĩ mình sẽ không chết nếu không cho vào miệng như tên kia.
“Các anh đang làm gì vậy?”
Cô gái hỏi một lần nữa một cách vô cảm.
Chỉ cần chờ thêm chút nữa. Sau đó, những kẻ mất kiên nhẫn sẽ tới đây. Không may cho cô ta, khoá cửa vẫn còn để mở.
Đó là những gì gã đã nghĩ.
“Là như vậy sao?”
Cô gái giơ một chân lên và đặt lên bụng của gã. Và sau đó, cô ta ấn xuống một cách nhẹ nhàng.
“?!”
“Dù sao thì, tiểu nữ vẫn là một nữ nhân. Mọi người nói rằng việc đó vô cùng đau đớn, nhưng liệu nó sẽ kéo dài bao lâu?”
Những ngón chân của cô ta dừng lại ở phần bụng dưới của gã. Cô dồn trọng lượng của cả cơ thể lên nó.
Cô gái từ từ nhắm mắt, rồi lại chậm rãi mở mắt ra.
Một nụ cười quyến rũ hiện lên.
“Bên phải hay bên trái, anh muốn giữ lại bên nào?”
Cô gái nói với gã, giọng nói dịu dàng như thể cô ta đang an ủi một đứa trẻ.
------------------------------
Trans: ĐM
Edit: THK
Eng note: Ý tưởng thiếu nữ độc có vẻ như đến từ Ấn độ, Visha Kanya – Poison girl.
Và theo bản LN thì cô ấy bị nhốt dưới tầng hầm với rất nhiều rắn và những con bọ đáng sợ. (Maomao hẳn sẽ vui vẻ ăn hết chúng :)) )
Trans note: Tuần này
1 chap thôi nhé