Nơi mà Jinshi cho gọi Maomao là phòng của Thượng Cung Quan. Như thường lệ, Maomao cúi thấp đầu với vị Thượng Cung Quan - người đã phải rời khỏi chỗ của mình - và bước vào trong.
Trong căn phòng rộng rãi nhưng đơn giản, Jinshi đang ngồi thoải mái trên chiếc ghế trường kỷ. Chuyện gì đây, gương mặt thanh tú của y đang xinh đẹp hơn thường lệ, hay có thể nói, y đang tỏa sáng một cách vô ích.
Maomao chậm rãi cúi đầu. Có âm thanh đóng cửa của Gaoshun ở phía sau nàng.
Bao nhiều ngày đã trôi qua kể từ lúc nàng gặp Jinshi vào ngày hôm đó nhỉ? Lần đó, mặt Jinshi đã tái nhợt và không nói gì cả. Maomao cũng không nghe được hết. Dù nàng không nghe rõ, nàng cũng không thể hỏi lại y được. Và trên hết, tâm trí nàng lúc đó đang bị lấp đầy bởi nấm linh chi mà nàng mới hái được. Đó là điều không thể tránh khỏi.
Và như vậy, trong những ngày vừa qua, nàng đã lo sợ tên thái giám, không, tên giả dạng thái giám này sẽ xuất hiện tại Cung Ngọc Bích, nhưng mà trực tiếp cho gọi nàng thì-.
Maomao nắm chặt ve áo.
“Ngài có việc gì vậy ạ?”
Nàng đã quyết tâm và nói.
Thấy vậy, Jinshi mỉm cười toe toét.
“Ta nghĩ đến việc tiếp tục những gì chúng ta đã bỏ dở ngày hôm đó.”
(Ra là vậy)
Maomao hít một hơi sâu.
Y muốn nói gì? Maomao đã có dự đoán.
“Nô tỳ hiểu ạ.”
Maomao lấy ra một túi vải từ túi áo ngực của nàng. [note24223]
Nàng đặt chúng lên trên bàn.
“Nô tỳ đã đặc biệt chuẩn bị thứ này đấy ạ.”
Jinshi hơi nghiêng đầu trước biểu cảm nghiêm trọng của Maomao.
“…Ừm, chuẩn bị cái gì cơ?”
Nàng tự hỏi y đang định chơi trò gì vậy, cái tên này?
Maomao mở cái túi ra và cho y thấy.
“Hỗn hợp vẫn chưa hoàn hảo, nhưng sẽ hoàn thiện nếu như trộn thêm nó với một loại thuốc khác. Sản phẩm cuối cùng sẽ khiến người uống trông như vừa tử nạn vì sốc.”
Vị thuốc khác không thể kiếm được ở đây, vậy nên nàng phải để Jinshi chuẩn bị nó cho nàng. Y sẽ làm đến mức đó, một vị thuốc có nhiều công dụng từ ngoại quốc, nhưng đó là lý do tại sao nó là thứ sẽ không để lại bằng chứng nào cả.
Hãy lắng nghe nguyện vọng cuối cùng của nàng.
Hãy để nàng chết bằng thứ thuốc mà nàng muốn thử. [note24224]
Nàng cố gắng không nghĩ về chuyện đó, nhưng thậm chí cả Maomao cũng đã chuẩn bị cho cái chết của mình.
Nếu như nàng thực sự phải chết, thì hãy để nàng chết theo cái cách mà nàng muốn.
Với tất cả hy vọng nhỏ bé đó.
Jinshi trưng ra một biểu cảm nhăn nhó.
Gì vậy? Liệu có phải là ngài ấy không thể mua được vị thuốc đắt đỏ đó? Không, không lẽ nào, nhưng sao ngài ấy lại có ý định xử lý nàng theo một cách tiết kiệm cơ chứ?
“Jinshi đại nhân?”
Khi Maomao rụt rè gọi tên y, Jinshi đã biến đổi hoàn toàn vẻ ngoài thanh lịch của y sang một gương mặt nhăn nhó. Nàng tưởng y định nhấn ngón tay vào giữa hai hàng lông my, thi y lại bắt đầu tựa má lên tay mình, một cách cư xử không tốt chút nào .
“Ta chỉ hỏi để đề phòng thôi, nhưng ngươi đang tính làm chuyện gì vậy?”
“Nếu ngài hỏi nô tỳ đã toan tính gì, thì nô tỳ chỉ tự chuẩn bị con đường cho mình. Nô tỳ đang suy nghĩ về cách chết mà không để lại bằng chứng ạ.”
Đầu của y trượt khỏi lòng bàn tay và đập rầm xuống bàn. Maomao giật mình. Gaoshun tiến đến chỗ Jinshi, nhưng y giơ tay ngăn lại.
“Ta chỉ hỏi ngươi một lần thôi, đừng nói với ta là, trong những ngày vừa qua, ngươi đã luôn nghĩ đến chuyện này sao?”
Chuyện mà ngài ấy đang nhắc đến, hẳn là cách mà Jinshi sẽ xử lý Maomao? Với điều đó, nàng chỉ có thể đưa ra một lời khẳng định.
“Vâng ạ. Nô tỳ chỉ là vật chướng mắt, vậy nên đó là điều không thể tránh khỏi.”
Còn không thì, có thể là về một phương pháp để khóa miệng nàng lại. [note24225] Nếu là vậy, giữ con tin là việc tối quan trọng. Liệu đó có phải là các tỷ tỷ ở lầu xanh, không, hay là cha của nàng?
Cha của nàng đã sống qua những thời kì khó khăn đến tận bây giờ. Cha không cần phải chịu đựng thêm bất kì điều gì nữa, Maomao nghĩ.
Đó là tại sao nàng chuẩn bị thứ thuốc này.
Nếu như y từ chối cho nàng dùng loại thuốc dó, thì chuyện gì sẽ xảy đến với nàng-.
“Hay có phải là cái chết nhanh chóng bằng treo cổ không ạ? Gán một vài tội danh cho nô tỳ?” – Nàng hỏi.
Khi nàng nghĩ mình đã nghe thấy một tiếng động lớn từ chiếc bàn khi bị di chuyển đột ngột, Jinshi đã đứng lặng lẽ ngay trước mặt nàng.
Cúi xuống, y lườm Maomao với đôi mắt ngấn nước.
Maomao vô thức lùi lại một bước. Nhưng Jinshi tiến lên một bước theo sát nàng.
“…Jinshi đại nhân, không phải sẽ tốt hơn khi ngài thư giãn trên ghế trường kỷ ạ?” – Nàng hỏi.
“Giờ là lúc để ngươi để tâm đến chuyện đó sao?”
Một bước. Rồi một bước nữa. Maomao lùi lại, còn Jinshi tiến bước. [note24226] Nàng tìm kiếm sự trợ giúp của Gaoshun, nhưng anh ta đang nhìn lên trần nhà trống không, hai tay đan vào nhau.
Khi Maomao nhận ra, thì nàng đã bị ép đến mức chạm tường. Một bàn tay đập rầm ngay bên cạnh đầu của nàng. Tay chống lên tường, Jinshi nhìn xuống Maomao. [note24227]
“…Ta đã bảo là, ta có chuyện muốn nói với ngươi. Vậy thì tại sao lại phải xử lý ngươi chứ?”
Y thở ra và nói.
(Ngài có nói như vậy ạ?)
Có lẽ, tâm trí của nàng lúc đó hẳn đã treo ngược cành cây vì những cây nấm [note24228]. Nàng không nhớ rõ.
Phải rồi, đó là lỗi của những cây nấm.
“Vậy là, ý của Jinshi đại nhân không phải là xử tử nô tỳ ạ?”
Khi Maomao nhìn lên, gương mặt Jinshi vẫn còn run rẩy vì cơn sốc.
“Ý ta là vậy đấy.”
“Thật tốt quá.”
Maomao thở phào nhẹ nhõm.
“…”
Jinshi nhìn nàng với biểu cảm cực kỳ phức tạp.
“Có chuyện gì vậy ạ, Jinshi đại nhân?”
“Không, ta xin lỗi vì đang giữa lúc ngươi cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng ta nghĩ đây không phải là chỗ ngươi nên làm vậy.”
Jinshi nói điều gì đó mà nàng không hiểu nổi.
Hm, Maomao nhìn xung quanh nàng.
Trong lúc Jinshi đuổi theo nàng, y đang ở tư thế nhìn xuống nàng từ phía trên.
“Jinshi đại nhân, chúng ta đã làm sáng tỏ hiểu lầm rồi ạ, vậy nên ngài có thể bước sang một bên được không ạ?”
Maomao thẳng thắn nói. Nàng đang mắc kẹt giữa Jinshi và bức tường. Nàng vẫn có thể lách ra, nhưng chui qua giữa hai chân của một quý tộc thì sẽ thật là hỗn xược.
“…Ta biết mà. Ngươi không hiểu gì cả. Ngươi có hiểu ý ta, ờm, không phải là một thái giám nghĩa là gì không?”
“Cái đó thì, sẽ rất là khó khăn nếu như bị lộ ra ở đây đấy ạ.”
Thật không thể chấp nhận được khi có nam nhân trong vườn hoa của riêng hoàng đế - Nội cung. Tuy nhiên, nếu suy nghĩ kỹ lại thì, nàng nghĩ hoàng đế sẽ không bỏ qua một viên quan nổi bật như Jinshi. Vì một vài lý do, nàng nghĩ rằng khá là bình thường nếu để cho y vẫn là một nam nhân.
(Không thể nào?!)
Không lẽ hoàng đế hứng thú với việc để Jinshi có con với các phi tần bậc thấp? Trong mọi trường hợp, những đứa trẻ của các phi tần bậc thấp sẽ có ít quyền thừa kế hơn. Sẽ là vấn đề rắc rối nếu là con trai, nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu là những đứa trẻ là con gái được sinh ra?
Con gái của Jinshi - người đàn ông sở hữu một gương mặt có thể làm đảo lộn một hoặc hai đất nước, chắc chắn sẽ trở thành một con át chủ bài trong vấn đề ngoại giao. [note24229] Nghe có vẻ là một con đường dài, nhưng những cuộc hôn nhân chính trị đã được quyết định từ trước cả khi cô bé lên mười tuổi.
Có thể sẽ có nhiều vấn đề, nhưng cũng có những lợi ích.
(Quả là một vị hoàng đế đáng sợ, và cũng là một con ngựa giống!)
Maomao đối mặt với Jinshi với ánh nhìn không thể diễn tả được. Nửa khinh thường nửa thương hại.
“Nô tỳ hiểu vị trí của Jinshi đại nhân rất phức tạp. Tuy nhiên, hơn hết thì, cuộc nói chuyện này có hơi quá quan trọng so với nô tỳ ạ. Liệu ngài có thể thứ lỗi cho nô tỳ không? Nô tỳ sẽ không hé một lời dù có bị cạy miệng đâu ạ.”
Đó là tất cả những gì Maomao có thể nói.
“Ta nghĩ trực giác của ngươi rất tốt, nhưng ngươi cũng có để ý rồi sao?” – Jinshi hỏi.
“Vâng, bây giờ nô tỳ đã chắc chắn rồi ạ. Nô tỳ hiểu rằng ngài đang ở một vị trí khó khăn, nhưng cuộc nói chuyện này sẽ đi quá chức vụ của nô tỳ ạ.”
“…Ta hiểu rồi. Hãy chấp nhận điều đó.”
Biểu cảm của Jinshi ảm đạm. Trong khi run rẩy, y cho bàn tay vào trong túi áo ngực. Khi y định lấy ra một thứ, có vẻ như có điều gì đó đã ngăn y lại.
Dường như có một cảm xúc phức tạp ở Jinshi.
“Không, bằng cách nào đó thì... như vậy cũng được, nhưng mà có chuyện này nữa. Nói sao nhỉ? Không phải là về chức vị của ta, mà là về bản thân ta.”
“Về bản thân Jinshi đại nhân?”
Ta sở hữu một thứ tráng lệ như là của một con ngựa giống, là điều mà y định nói? Nói về chuyện đó, dường như tên nam nhân này đang muốn khoe khoang về cơ thể của y.
“Không, nô tỳ không muốn nhìn đâu ạ.”
Nàng vô tình thì thầm thành tiếng.
Gương mặt của Jinshi cứng lại.
Chết dở, Maomao nhìn Gaoshun. Gaoshun dường như đang bắt đầu đạt đến cảnh giới nhập cõi niết bàn, nhưng anh ta vẫn phản ứng lại với tiếng gõ cửa.
Jinshi cuối cùng cũng chịu rời khỏi Maomao, y nằm xuống chiếc ghế trường kỷ như không có chuyện gì xảy ra. Ngài Thượng Cung Quan đang đứng bên ngoài bước vào phòng.
“Có chuyện gì vậy?”
Jinshi, đắp lên một nụ cười lung linh, nói với người cung nữ đứng tuổi.
“Vâng, Hoàng Thượng sẽ thị tẩm ở cung của Quý phi Rouran hôm nay ạ.”
“Vậy à? Dù ta được nghe rằng quý phi sẽ không thể trở về cung điện vào tối nay.”
Jinshi nghiêng đầu một cách duyên dáng.
Khi hoàng đế đến thăm Nội Cung; việc đó phải được thông báo từ trước. Căn phòng mà ngài ấy dùng cũng cần rất nhiều sự chuẩn bị. Quý phi cũng cần phải tắm rửa, khoác lên những bộ y phục với nước thơm, trang điểm và thậm chí là một bữa ăn đêm thích hợp cũng phải được chuẩn bị.
Dường như có điều gì đó không ổn dựa vào biểu cảm bối rối của vị Thượng Cung Quan.
“Vâng ạ. Hạ thần được báo rằng Quý phi Rouran hiện không ở cung điện của ngài ấy.” – Bà ấy nói.
“…Hm, ngài ấy đi dạo sao?” – Jinshi hỏi.
“Về chuyện đó thì…”
Có vẻ như điều đó rất khó để vị Thượng Cung Quan nói ra.
“Có vẻ như thông thường Quý phi Rouran thường đi đến đâu đó…”
Bà ấy nói đứt đoạt một cách khó hiểu.
Rõ ràng, có vẻ như bà ấy đã trông cậy vào các cung nữ để đi tìm quý phi Rouran mỗi lần bà được thông báo về chuyến viếng thăm của hoàng đế. Ban đầu, đó không phải là những điều mà ngài Thượng Cung Quan muốn nói ra, nhưng vì lần này không còn thời gian nữa, nên bà ấy trông cậy vào Jinshi để biết phải làm gì tiếp theo.
(Ồ?)
Nếu như một quý phi bậc cao ra ngoài, thì hẳn phải có người theo hầu. Nhưng lẽ nào có khả năng không ai biết nơi được nơi ngài ấy định đến?
Đó là nếu như ngài ấy ra ngoài với lớp ngụy trang.
(Một lớp ngụy trang…)
Maomao đột nhiên nhớ tới Quý phi Rouran. Vị quý phi kỳ quặc luôn mặc những bộ trang phục khác nhau và luôn trang điểm lòe loẹt.
Nếu cuối cùng chỉ là ngài ấy là một tín đồ thời trang, thì câu truyện kết thúc... Tuy nhiên-.
Maomao thấy mình đang tiến lại gần Gaoshun và nói với anh ta.
“Gaoshun đại nhân, có điều này nô tỳ muốn hỏi ngài ạ.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Ngài có biết về một cung nữ của Quý phi Rouran tên là Shisui không ạ?”
Gaoshun trả lời câu hỏi của Maomao.
“Tại hạ không biết tất cả các cung nữ của các cung điện, nhưng hẳn là không nên có một cung nữ với cái tên như vậy.” – Anh khẳng định.
“Ý ngài là sao ạ?”
“Shisui không phải là một cái tên bất thường, nhưng đó không phải một cái tên nên xuất hiện ở cung của Quý phi Rouran. Phụ thân của quý phi tên là ‘Shishou’. Tiểu thư hẳn phải hiểu ý nghĩa của việc này.”
Maomao nhấn tay vào trán.
Tại sao nàng lại không để ý điều đó chứ?
Người ta nói rằng ký tự đại diện cho gia tộc có thể được thêm vào trong tên của một quý tộc. Trong trường hợp của Shishou, là ‘Shi’. Những người con của ông ấy hẳn cũng sẽ có chữ ‘Shi’ trong tên của họ. Phong tục đó chủ yếu là cho người con trai đích tôn, nhưng cũng có ngoại lệ cho những người con gái. [note24230]
Nếu là vậy, điều này có nghĩa là đặc biệt không nên có một cung nữ với cái tên dễ gây hiểu lầm trong nơi ở của con gái của ông ấy, Quý phi Rouran. Ký tự đó không có trong tên của Quý phi Rouran – điều đó thực sự sẽ gây hiểu lầm khi có một cô gái khác có thứ đó.
Bởi vậy, sẽ có một vấn đề.
“Một cung nữ tên Shisui, phải không?”
Người lo lắng ngắt lời là ngài Thượng Cung Quan. Có vẻ như bà ấy đã nghe được câu chuyện của Maomao.
“Ngài biết tỷ ấy ạ?” – Maomao hỏi.
“Một thời gian ngắn trước đây, nhưng có hơi mơ hồ.”
Vị Thượng Cung Quan lục lọi giá sách trong phòng, lấy ra một cuốn sổ kê khai và bắt đầu mở ra. Bà ấy lật nhanh qua và dừng lại ở một trang.
“Là đây. Một cung nữ ban đầu được sắp xếp nhập cung cùng với Quý phi Rouran.”
Mọi người nhìn vào cuốn sổ kê khai mà Thượng Cung Quan mở ra.
Nàng đã lo lắng liệu một cung nữ tầm thường có được ghi chép chi tiết không, và nàng cảm thấy hài lòng khi nhìn thấy cây gia phả chi tiết.
“Người này là con gái của Shishou đại nhân, là người chị cùng cha khác mẹ của Quý phi Rouran.”
Khi Maomao ngây người nhìn chằm chằm vào cuốn sổ kê khai, nàng cảm thấy như mất hết sức lực.
(Bảo sao mình cảm thấy quen thuộc.)
Đó là những gì nàng nghĩ--
------------------------------
Trans: ĐM
Edit: THK
Tên chương này là ‘Shi (子)’ trong Gia tộc Shi, và cũng được hiểu là ‘đứa trẻ’