Độc thoại của người dược sĩ

chương 24. chẩn đoán sai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ô, tiểu thư. Đã lâu không gặp.”

Khi Maomao đến y viện, lão lang băm với bộ ria mép cá chạch chào đón nàng. Liệu có phải là nàng đang tưởng tượng ra không hay lão quả thực đang chờ đợi nàng vì lý do nào đó.

“Bảo rằng đã lâu không gặp thì có hơi…”

Còn chưa đến ba ngày kể từ lần cuối nàng đến đây nhỉ? Lần đó, Maomao xuất hiện bởi lão lang băm nói rằng nguồn cung giấy của gia đình lão đang được chuyển đến. Nàng đã nhạy bén cân nhắc đến việc nếu như mọi chuyện thuận lợi, thì nàng có thể lấy chỗ còn thừa.

“Ồ vậy sao? Tiểu thư từng đến đây hàng ngày, nhưng dạo gần đây tiểu thư đã không còn tới như vậy nữa. ”

Lão lang băm nói với giọng cô đơn, nhưng thực ra, khoảng thời gian mà nàng đến đây hàng ngày chỉ là để dọn dẹp y viện. Vào cuối ngày, lão lang băm có gương mặt khá tệ.

Hiện giờ đúng là số lần nàng ghé qua đã thưa thớt dần. Gần đây, nàng thường có những buổi tán gẫu tệ hại ở khi giặt giũ dù thường thì nàng chỉ nói chuyện với Shaoran. Có lẽ, nguyên nhân của việc này hẳn là vì cung nữ của Quý phi Rouran - Shisui - đã tham gia sau đó.

(Tỷ ấy đúng là một cô gái khó hiểu.)

Nàng không chắc Quý phi Rouran là kiểu người như thế nào, nhưng nàng nghĩ rằng để thuê được một cung nữ như vậy hẳn quý phi là một nhân vật có tầm ảnh hưởng. Cô cung nữ mà nàng nhắc đến có một số kiến thức về dược thuốc, dù cô ấy không phải là một chuyên gia vì chỉ biết một vài loại thuốc đơn giản.

Từ lúc đầu, khi Maomao nghe rằng cô gái đó có kiến thức về dược thuốc, nàng vô thức nhíu mày, nhưng lúc này nàng không để tâm đến điều đó nữa.

Lúc đầu, nàng tự hỏi liệu có phải Shisui tham gia với họ thường xuyên là để lắng nghe những câu chuyện đáng ngờ không. Nhưng dù gì đi nữa, nàng nghĩ cô cung nữ này quá khó hiểu.

Thậm chí là ngày hôm qua, cô ta đã đuổi theo một người cung nữ gần đó chỉ để cho cô ta xem con châu chấu mà cô ta bắt được.

Nàng không rõ Quý phi Rouran ra sao, nhưng ít nhất thì Shisui không có hứng thú với vũng bùn lầy lội của Nội Cung. Nếu như có thứ gì đó mà cô gái này để ý, thì cô ấy có vẻ là kiểu người sẽ quan sát một tổ kiến trong suốt nhiều ngày. Cái phần cô ấy không hứng thú với những chuyện tình cảm là phần mà Maomao có thể đồng tình.

“Giờ thì, xin hãy nhận lấy những thứ này ạ.”

Maomao lấy ra chỗ thảo dược phơi khô từ trong giỏ đồ giặt. Đó là những thứ nàng được nghe nói rằng sắp hết khi nàng ghé qua gần đây. Hiện giờ dù có là một lão lang băm, nhưng chức danh của lão vẫn là một thái y. Lão tự hào rằng lão đã tự làm giảm cơn đau bụng bằng thuốc của chính mình. Còn lại nàng chưa từng nghe được bất kỳ điều gì về các loại thuốc khác. Maomao vẫn còn tốt bụng khi không hỏi chuyện đó. Và nàng cũng muốn có cơ hội lấy những thứ còn sót lại.

Lão lang băm nhận chỗ thảo dược, sau đó nhét lên những cái kệ và bắt đầu chuẩn bị trà.

“Fufufu, hôm nay ta có những món ăn kèm ngon đấy.”

Lão lang băm chuẩn bị đồ ngọt trong khi bộ ria mép mỏng đến đáng thương lắc lư như đang nhảy múa.

Lão thậm chí còn không có đúng đồ để ăn khi uống kèm với trà nữa, Maomao nghĩ, nhưng lão lang băm trông như là đang vui vẻ vì lý do nào đó. Những món ăn kèm mà lão vừa nhắc đến, có lẽ không phải là thức ăn, mà là những câu chuyện, Maomao nghĩ.

Maomao ngậm món trà mới pha trong miệng và im lặng ngồi xuống. Nàng phồng má với món bánh mochi nướng muối. Kết cấu bánh giòn tan rất ngon. Một chút tảo biển xanh được thêm vào để làm phong phú hương vị.

“Đây là loại đồ ăn vặt gì thế ạ?”

Ít nhất thì ngài nên cho nô tỳ biết về món đồ ngọt mà ngài vừa mang ra chứ ạ, Maomao hỏi lão lang băm.

Lão lang băm mỉm cười thích thú và hắng giọng.

“Ta đã được nghe được một câu chuyện thú vị. Không biết tiểu thư có hiểu được nó không.”

Với nụ cười vô cùng tự tin, lão lang băm bắt đầu câu chuyện.

***

Ở một dinh thự nọ, có một vị thái y và ba người học việc. Những người học việc có người thầy là vị thái y, nhưng không phải tất cả đều là những học trò xuất sắc. Một người nghiêm túc học tập, một người sống đường hoàng, và người còn lại thì thiếu động lực và còn là một kẻ nói dối. Vì chức thái y có thể mua được bằng tiền, nên không trách việc vị thái y lại có người học trò như thế này.

Vị thái y có một lượng kiến thức tuyệt vời về y học. Cho đến nay ông chưa bao giờ chẩn đoán sai, và tương lai vẫn sẽ như vậy.

Người học trò siêng năng ghét sai lầm và không bao giờ nói dối, kẻ thiếu động lực thì luôn nói dối. Người cuối cùng thường nói sự thật, nhưng đôi khi anh ta cũng nói dối.

Một ngày nọ, một cơn bão khủng khiếp càn quét qua căn dinh thự. Những cơn gió rất to; họ không thể ra ngoài. Trong lúc đó, một biến cố đã xảy ra.

Một trong những người học trò treo cổ bằng một sợi dây vắt từ trên trần nhà.

Mọi người vội vàng đỡ anh ta xuống, nhưng anh ta đã không còn thở nữa.

Người thái y nói người học trò đã chết vì ngạt thở trong khi làm sạch cơ thể của cậu ta.

Người học trò còn lại nổi giận với vị thái y, cho rằng một người không thể tự làm được như vậy. Anh ta hét lên rằng người này không phải kiểu người sẽ tự tử.

Người kia giữ im lặng và quan sát tình hình, nhưng khi anh quay trở lại căn phòng, anh xác nhận với vị thái y, Vậy là cậu ta đã chết ngạt, trước khi rời đi.

Mọi người đều muốn ngay lập tức rời khỏi dinh thự này, nhưng không thể được vì cơn bão. Và như vậy, một buổi tối đã trôi qua, và ngày hôm sau lại có một người học trò khác treo cổ.

Người sống sót còn lại hỏi vị thái y. Tại sao cậu ta lại tự tử chứ?

Trong khi lắc đầu, vị thái y đáp. Cậu ta chết vì ngạt thở.

***

“Được rồi, đây là câu hỏi. Cậu học trò nào đã sống sót?”

Hmm. Lão lang băm khịt mũi nói.

Maomao gãi cổ.

(Có rất nhiều chỗ bị bỏ qua.)

Lão lang băm hẳn đã hỏi một câu hỏi mà lão còn không hiểu. Dù cho lão có biết đáp án, nàng cảm thấy rằng lão cũng không hiểu rõ nó.

Và đó cũng là một vấn đề làm nàng băn khoăn.

Trong trường hợp này, đánh giá một người xem liệu anh ta có phải một kẻ nói dối không là rất quan trọng.

“Liệu vị thái y có nói dối không ạ?”

“…”

Có vẻ như lão không biết đến điều kiện tiên quyết này. Nếu là vậy, Maomao đổi câu hỏi.

“Vị thái y không chẩn đoán sai, phải không ạ?”

Không giống như lão lang băm.

“Đúng vậy. Ông ấy không bao giờ sai.”

Lão nhấn mạnh điều đó. Nếu là vậy, thì đáp án rất đơn giản.

“Vậy thì, kẻ đã giết hai người họ chính là vị thái y, và người sống sót hẳn là cậu học trò không phải kẻ nói dối cũng không phải người thành thực, phải không ạ?”

“…”

Theo cái cách mà lão im lặng, thì chính xác rồi, Maomao nghĩ.

“…Sao tiểu thư biết?”

Với biểu cảm hờn dỗi, lão lang băm hỏi.

“Ngay từ đầu đã có vẻ kỳ lạ rồi ạ.”

Điểm mấu chốt của câu chuyện này chỉ có một người. Đó chính là vị thái thầy của mọi người. Ông ta lộ ra thủ phạm ở phần mà ông ta – là người không bao giờ chẩn đoán sai - nói rằng đó là cái chết do ngạt thở ngay từ đầu.

Thông thường, khi treo cổ trông sẽ như bị siết cổ chết nhưng nguyên nhân chết thực sự có thể sẽ rất khác. Maomao có nghe từ cha nàng rằng có những người chết vì toàn bộ trọng lượng của họ dồn vào phần cổ. Họ đều chết với sợi dây quanh cổ, nhưng nguyên nhân tử vong khác nhau.

Từ điểm đó, nói về ai là người học trò đang nổi giận, đó hẳn là người học trò không thường nói dối cũng không luôn nói thật. Nếu như anh ta là người học trò luôn nói thật, anh ta sẽ không nói rằng câu trả lời của người thầy không bao giờ chẩn đoán là sai cả. Nếu như là người nói dối và thiếu động lực, thì anh ta chẳng có lý do gì mà nổi giận.

Sau đó, về nhân vật còn lại, đó phải là cậu học trò siêng năng. Nếu anh ta là người học trò luôn nói dối, anh ta sẽ không xác câu trả lời của người thầy, được cho là luôn luôn đúng.

Và sau đó, người học trò chết ngày hôm sau cũng là người học trò chăm chỉ.

Người học trò thành thực không nghĩ đến chuyện tự tử, và người thầy cũng trả lời đó là ‘chết do ngat thở’.

Người thầy nói rằng ‘chết do ngạt thở’, nhưng ông ta cũng không phủ nhận việc đó là tự tử.

“Thật khó để không nói dối khi khám nghiệm tử thi.”

Maomao nói, và nhẹ nhàng uống nốt chỗ trà.

“?”

Lão lang băm vặn cổ và tự hỏi bản thân.

Maomao, thấy lão làm vậy, nàng cho nốt những miếng bánh mochi còn lại vào miệng trong khi lướt qua cuốn sách dược thuật trong y viện.

Nàng đã nghĩ rằng sẽ tiếp tục để thời gian trôi qua như thế này trong một thời gian nữa.

“Vậy ra tiểu thư đã ở đây.”

Nàng nghe thấy giọng nói trầm của một nam nhân quen thuộc. Khi nàng quay lại, Gaoshun với vầng trán thường nhăn tít lại đang ở đó.

Thường thì, nam nhân này sẽ có một tâm trạng nhẹ nhõm, nhưng lần này tình hình có chút khác biệt.

Nàng giả bộ uống nước từ cái chén rỗng trong khi làm bình tĩnh lại nhịp tim của mình.

“Ngài cần gì ở nô tỳ ạ?”

Không, không có việc gì cũng không sao đâu, nàng nghĩ trong khi nhìn Gaoshun, nhưng không có vẻ gì mọi chuyện sẽ thuận lợi như vậy.

“Jinshi đại nhân đã cho gọi tiểu thư.”

Đã đến lúc rồi à? Maomao sụp vai.

------------------------------

Trans: ĐM

Edit: THK

Truyện Chữ Hay