Những bông hoa bột trắng màu đỏ và trắng nở rộ. Một vài bông rơi ra hạt tròn màu đen.
MaoMao tiến xa hơn qua chỗ đó. Một cánh đồng cỏ dài rộng lớn.
Ring, ring. Nàng nghe thấy âm thanh của những con côn trùng giống như tiếng chuông ngân.
MaoMao vượt qua đám cỏ dễ dàng. Có cái bóng của ai đó đang ngồi xổm ở giữa cánh đồng.
Một cô gái cao lớn nhưng có khuôn mặt ngây thơ, đang bắt những con côn trùng và bỏ chúng vào trong cái lồng. Một con, hai con rồi ba con... Khi cố gắng nhốt những con côn trùng vào lồng, cô ấy đã để ý thấy MaoMao đang đứng ngay phía sau cô.
“Sao vậy? Muội muốn bắt chúng với tỷ à?”
Shisui mỉm cười thoả mãn khi cô giơ chiếc lồng ra.
MaoMao lắc đầu và chậm rãi cúi mình. Khi nàng nhìn lên và chuẩn bị nói, Shisui lắc đầu và đưa ngón trỏ lên môi của mình.
“Có thể như thế này lâu hơn một chút nữa được không? Chúng ta chỉ vừa mới thân với nhau.”
“…”
Shisui đã nhận ra được điều gì đó từ thái độ của MaoMao. Một biểu cảm có chút tuyệt vọng hiện lên trên nụ cười ngây thơ của cô ấy.
“Tỷ đoán là không được nhỉ.”
Họ nghe thấy tiếng gọi ai đó từ xa. Đó là các cung nữ đang đi tìm “Quý phi Rouran”.
Shisui đứng trước mặt MaoMao, tay cầm cái lồng côn trùng.
Một tiếng chuông ngân lên.
“Loài côn trùng này, muội biết không. Khi con cái đẻ trứng, chúng sẽ ăn thịt con đực. Nhưng chúng lại tạo ra một âm thanh rất hay.”
Hàng lông mi khép hờ, Shisui thì thầm vào tai của MaoMao.
“Giống như ở đây vậy, phải không.”
Không phải tông giọng của một cô gái ngây thơ. Đó là giọng nói hơi khàn của một nữ nhân. Và --.
“Côn trùng có hại mang theo thiên tai. Công việc của người dược sĩ là phải dừng chúng lại.”
Shisui bước qua MaoMao. Khi MaoMao quay lại, cô gái ngây thơ không còn ở đó nữa.
Một nữ nhân trang nghiêm vây quanh bởi rất nhiều cung nữ. Chiếc áo choàng tuyệt đẹp được khoác lên vai của cô ấy. Son đỏ được tô lên đôi môi chưa được trang điểm, một huadian [note24353] được đính trên trán của cô ấy.
Khi đội lên chiếc mũ miện trang trí bằng lông của một loài chim lạ từ phương xa, người cung nữ mà nàng biết đã không còn ở đó nữa.
“Thưa Quý phi, xin hãy mau chóng quay về ạ.” – Một cung nữ nói.
“Ta biết.”
Một giọng nói cứng rắn của nữ nhân ấy để MaoMao lại phía sau.
Đó là một bức tường rõ ràng.
Một cung nữ tầm thường và một quý phi bậc cao, nếu như không phải là mối quan hệ chủ nhân - người hầu thì họ sẽ không có mối liên kết nào cả.
Và, cũng không có mối liên kết nào giữa MaoMao và vị quý phi đang đeo chiếc mũ miện lông chim cả.
Trong khi chiếc lông chim dài rung rinh trong gió, vị quý phi và người tùy tùng của ngài ấy rời đi.
Đối xử với MaoMao như thể nàng không ở đó.
Sau đó, chỉ còn âm thanh giống như tiếng chuông ngân từ chiếc lồng côn trùng.
***
‘Côn trùng có hại mang theo thiên tai.’
Điều mà Shisui nói lúc cuối có nghĩa là gì?
MaoMao rên rỉ trong khi đánh bóng bộ đồ ăn bằng bạc. Nếu như tay của nàng dừng lại trong khi than vãn thì người cung nữ trưởng Honnyan có thể xuất hiện từ chỗ nào đó và trừng phạt nàng nên nàng không thể dừng tay được. Gần đây, nắm đấm của cô ấy có vẻ cải thiện rất nhanh và xuất hiện thường xuyên hơn.
(Côn trùng có hại?)
Đó có phải là một kiểu ẩn dụ nào đó không? Y nghĩa của nó là gì?
MaoMao không giỏi việc này chút nào. Trên thế giới này, những điều tồi tệ xảy ra có thể vì bất ký lý do gì.
Tuy nhiên, khi ngài ấy nhắc đến dược sĩ, cũng có thể ngài ấy ám chỉ tới một loại dịch bệnh.
(Cũng có những dịch bệnh lan truyền bởi côn trùng.)
Có nghĩa là?
(Hay là có thể ngài ấy chỉ trêu chọc mình thôi?)
Có thể hiểu theo hai cách đều được.
Tuy nhiên, MaoMao suy nghĩ về cô gái trẻ tên Shisui. Có thể nói là không phải nàng không biết gì về cô ấy, nhưng cũng chỉ ở một mức độ nhất định.
Nàng chẳng hiểu gì cả.
Trong khi nàng còn đang băn khoăn, màn đêm đã buông xuống, và hoàng đế đã đến. Nhìn vào cái bụng đang to lên của Quý phi Gyokuyou, nàng trưng ra một biểu cảm phức tạp.
Nàng nghe nói rằng hoàng đế dạo gần đây đã thường xuyên ghé thăm Quý phi Rifa.
MaoMao húp món cháo được nêm với dấm thơm và liếc nhìn hoàng đế.
Ngày ấy đang ngắm cô con gái của mình, Công chúa Rinrii, tràn đầy tình thương.
Có một lần, hoàng đế đã hỏi MaoMao khi Quý phi Gyokuyou không ở gần đấy. Ngài băn khoăn về việc có cách nào để biết được giới tính của đứa trẻ khi còn đang trong bụng mẹ không.
Nô tỳ không biết ạ. MaoMao chỉ có thể lắc đầu.
Nàng nhớ lại lời của hoàng đế - “Ta hiểu” - nhưng ánh mắt ngài ấy lại hơi cụp xuống.
Với việc hai vị quý phi bậc cao đang mang thai cùng lúc, thì giới tính của đứa trẻ và thứ tự sinh ra rất quan trọng.
Đứa trẻ được sinh ra trước là của Quý phi Gyokuyou, tuy nhiên, giới tính thì lại chưa biết được. Nếu như đứa trẻ đó là con gái, thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Dựa theo ấn tượng của nàng, thì có vẻ như hoàng đế muốn Quý phi Gyokuyou hạ sinh một người con trai. Điều này không có nghĩa rằng ngài ấy không coi trọn Quý phi Rifa. Có vẻ như so sánh giữa Quý phi Gyokuyou và Quý phi Rifa - hơn cả sự khác biệt về sự sủng ái - Quý phi Gyokuyou phù hợp hơn với hoàng đế bằng cách này hay cách khác về mặt chính trị.
Ngài ấy trông như một người cha tốt khi chơi với Công chúa Rinrii đang ngồi trên đầu gối và thổi chong chóng, tuy nhiên ngài ấy cũng là một quý tộc. Với những quý tộc, những người cùng chung huyết thống vừa là đồng minh đồng thời cũng vừa là kẻ thù. Trong lịch sử, có rất nhiều gia quyến của các quý phi dù đã hạ sinh được thái tử nhưng phụ thân của họ lại thành trở ngại - bị loại bỏ.
Ít nhất thì, có thể nói rằng với gia quyến của Quý phi Gyokuyou và Quý phi Rifa, hoàng đế sẽ ít lo ngại hơn.
(Quả là một lão nhân quỷ quyệt.)
Sau đó, ngài ấy cũng đến chỗ của các quý phi khác nữa.
Ngày hôm qua, hẳn là ngài ấy đã ghé thăm Quý phi Rouran.
“…”
“Có chuyện gì à?”
Chuyển động của chiếc thìa xúc cháo đã dừng lại. Honnyan hỏi nàng với biểu cảm hơi lo ngại.
“Không. Không có gì đâu ạ.”
MaoMao đặt bát cháo xuống bàn và uống nước. Và sau đó nàng bắt đầu với món tiếp theo.
MaoMao làm việc như một người thử đồ ăn trong Cung Ngọc Bích, nhưng còn Cung Pha Lê thì sao? Nàng quan tâm đến việc liệu các cung nữ tại nơi ở của Quý phi Rifa đã đàng hoàng hơn hay chưa.
MaoMao liếc nhìn Quý phi Gyokuyou, rồi nhắm mắt lại.
Lần này, nàng thậm chí đã nghĩ đến chuyện hỏi Gaoshun.
***
Ngày hôm sau, Gaoshun xuất hiện một mình; anh ta có nhiều điều trao đổi với Honnyan. Jinshi có vẻ như đang bận, hình như có công việc gì đó trong triều đình.
Theo lời Gaoshun, các cung nữ mới tới của Quý phi Rifa là một nữ nhân trung niên đã bước qua tuổi 40 cùng với ba cô cung nữ trẻ khác.
Có vẻ như bà ấy là người đã chỉ dạy Quý phi Rifa và người cung nữ trưởng trước đây – anh nói rằng họ sẽ không bỏ qua điểm này.
Bằng cách nào đó MaoMao liên tưởng đến Honnyan và Suiren cùng nhau chia làm hai, cùng nhau ‘giáo dục’ các cung nữ của Cung Pha Lê.
“Bỏ chuyện đó qua một bên, Tiểu Mao,”
Gaoshun nói, những nếp nhăn trên trán của anh sâu hơn thường lệ.
MaoMao cảm thấy hơi khó chịu và vô tình nhăn trán theo.
“Đó là về người chị của Quý phi Rouran.” – Anh nói.
MaoMao giật mình.
“Tiểu thư có biết cô gái trông như thế này không?”
Gaoshun lấy ra một mảnh giấy từ túi ngực áo và đưa nó cho MaoMao xem. Bức chân dung được vẽ bằng những đường nét tinh xảo là một gương mặt mà nàng đã nhìn thấy đâu đó trước đây. Mảnh mai, gọn gàng. Chiều cao của cô ấy là năm shaku sáu sun. [note24354]
“…đây là..” – MaoMao nói.
Người này trông giống một trong những cung nữ đã bắt nạt MaoMao trước đây. Cô ấy cũng rất cao.
Nàng khá chắc chắn rằng nhớ ra người cung nữ này trong đoàn người của tể tướng Shishou mà nàng bắt gặp trong vụ hoa hồng xanh.
“Vậy ra đây là Shisui thật.”
“Đúng vậy, có vẻ như cô thường tự gọi mình là Suirei [note24355].” – Gaoshun nói.
Là con của một người vợ lẽ, vị thế của cô ấy hẳn rất nhỏ. Được nhận ký tự đơn nhất của gia tộc trong tên mình có thể gây hiểu nhầm, đặc biệt khi người chị em cùng cha khác mẹ là một quý phi bậc cao.
(Thật kỳ lạ.)
Shisui, không, Quý phi Rouran nói về người tỷ của mình rất vui vẻ.
Mặt khác, MaoMao chưa bao giờ nhìn thấy Shisui thật mỉm cười. Chỉ có một biểu cảm chán nản và mệt mỏi.
Liệu Shisui có nói chuyện vui vẻ với Quý phi Rouran? Hay là Quý phi Rouran chỉ đơn phương cảm mến cô ấy? Nàng không thể biết được.
“Câu chuyện của người này là sao ạ?”
Gaoshun liếc nhìn xung quanh khi nghe câu hỏi của MaoMao. Căn phòng không có cung nữ nào khác; chỉ có chỉ duy nhất một thái giám tùy tùng.
“Mẹ của cô ấy được đồn là một thôn nữ. Có vẻ như bà ấy đã chết…”
Gaoshun lẩm bẩm. Có vẻ như vì lý do nào đó anh đã do dự khi nói cho MaoMao.
(Mình không hỏi thì có tốt hơn không nhỉ?)
Với suy nghĩ đó, tính tò mò của nàng bắt đầu trỗi dậy, nàng nhìn chằm chằm vào anh ta và chờ đợi câu trả lời.
“Người đã nuôi lớn Shisui có vẻ như từng là một thái y.” – Anh trả lời.
“Từng là một thái y?”
Nếu là vậy, nàng hiểu ý của Quý phi Rouran khi nói về người tỷ biết rất nhiều về dược thuốc. Giống như MaoMao, cô ấy hẳn đã được dạy nhiều kiến thức về dược thuốc.
Sau đó, rất nhiều điều tồi tệ xuất hiện trong tâm trí nàng.
“Đúng vậy. Người đó có vẻ như là một thái y xuất sắc thậm chí đã được du học ở nước ngoài.”
Được du học ở nước ngoài thật sự rất ấn tượng. Điều này gợi cho MaoMao nhớ về cha của nàng, Ruomen. Cha của nàng cũng được đi học ở phương Tây trong vài năm.
Không hiểu sao, nàng cảm thấy mình bắt đầu đổ mồ hôi. Gaoshun tiếp tục.
“Ông ấy hứng chịu cơn thịnh nộ của hoàng hậu và bị cách chức.”
“…”
“Và người bị cách chức đó-“
“Ah, đủ rồi ạ.”
MaoMao muốn bịt tai mình lại.
Nàng gần như đánh mất hết tính tò mò của mình, nàng muốn cán cân nghiêng về phía an toàn. Mình không nên nghe thêm bất kỳ điều gì nữa. Tiếng chuông cảnh báo bên trong MaoMao vang lên.
“Người ta nói lý do mà ông ta bị cách chức là do ông ta đã có thai với một cung nữ trong Nội Cung.”
“…”
Gaoshun đã nói ra. Và anh ta đã nói rất rõ ràng.
Nàng đã bước chân vào một nơi không còn đường trở về.
“Tại sao họ lại không nghĩ rằng đó là một thái giám?”
“…”
“Trong quá khứ, chỉ có các thái y là được miễn tịnh thân.”
Gaoshu đã nói những điều mà nàng không muốn nghe.
“Sau biến cố đó thì không có ngoại lệ nào nữa.”
Ông ấy nhận trách nhiệm và đã bị tước đi chức vị của mình.
Và từ đó về sau, tất cả các thái y bước vào Nội Cung đều phải tịnh thân.
(Nghĩ về hoàng hậu, thì biện pháp này vẫn còn quá khoan hồng.)
Trong khi mồ hôi khó chịu đang túa ra, MaoMao cuối cùng đã thốt ra một câu hỏi như vậy. Và Gaoshun ngay lập tức đưa ra câu trả lời.
“Người cung nữ mang thai có vẻ như là một cô gái chỉ vừa mới mười tuổi.”
Đó là một câu chuyện khiến tiềm thức của nàng muốn phỉ nhổ. Trên thế giới này, ái nhi là bình thường à? Những gã khốn thực sự thích các cô gái trẻ đến như vậy?
Nếu cả thế giới đầy những sở thích đặc biệt như vậy, đó sẽ là vấn đề.
MaoMao biết là một người có sở thích vô phương cứu chữa với các bé gái. Đến tận lúc này, người trong Nội Cung vẫn còn đồn đại chuyện đó.
“Việc giảm hình phạt cho người thái y được đề nghị bởi tiên đế.”
(Ôi trời!)
“Đứa trẻ được tiếp quản bởi người thái y và ở lại trong Nội Cung.”
(Hử?)
MaoMao nhớ lại điều gì đó mà nàng đang vướng mắc.
Không phải là trước đây nàng từng nghe được một câu truyện tương tự à?
“Thời gian ấy, cô ấy là người cung nữ từng là một thứ phi.”
Nàng biết điều gì đã xảy ra sau đó với người cung nữ. Cô ấy cảm thấy tội lỗi với chủ nhân của mình, không thể rời khỏi Nội Cung, sống chỉ với việc tận hưởng những câu chuyện ma, và sau đó, qua đời.
“Vị quý phi bậc cao trước đây hiện đang được ban cho Shishou.”
Vậy là, Quý phi Rouran là con gái của vị quý phi ấy. Và nói về Shisui-.
(Nói về người mẹ của Shisui, nếu đó là đứa trẻ được mang ra khỏi triều đình bởi người thái y đó.)
Tiên đế chỉ có hai người con.
Tiền đề này đã bị đảo lộn.
“Nếu tại hạ nói đến mức này, chắc Tiểu Mao hẳn đã hiểu được ý nghĩa.”
MaoMao không lắc cũng không gật đầu. Nàng chỉ đứng đó bàng hoàng.
Sau khi đã tiết lộ những mối quan hệ phức tạp, Gaoshun có một ánh nhìn trông khá khó chịu như thể muốn nói, tiểu thư cũng là tòng phạm. [note24356]
Gaoshun quay trở về với một chút phấn khích, bỏ lại MaoMao phía sau với vẻ trách móc.
------------------------------
Trans: ĐM
Edit: THK