Vì mình không có khả năng dịch được tên các nhân vật từ tiếng Anh sang Hán Việt nên các bản dịch của mình sẽ để tên tiếng Anh nhé. Các bạn thông cảm.
Dưới đây là tên các nhân vật tên Hán Việt và tiếng Anh, theo như bản dịch của người đi trước. Mình sẽ để đến chap 25 để các bạn tiện theo dõi và làm quen.
Hán Việt – Tiếng Anh
Miêu Miêu – Maomao
Nhâm Thị - Jinshi
Ngọc Diệp – Gyokuyou
Lê Hoa - Rifa
Cao Thuận - Gaoshun
Hồng Nương – Honnyan
Anh Hoa – Infa
Tiểu Linh – Shaorin
Tiểu Lan – Shaoran
Quý Viên – Guien
Ái Lam – Airan
Linh Lệ - Rinrii
Lý Bạch - Rihaku
***
Chap 24. Qilin [note19165]
“Bắt nạt ư…” – Gaoshun có ánh nhìn hoài nghi.
Đúng vậy. Cung nữ không được phép làm những điều như vậy đối với các quý phi. Điều đó thật không thể tưởng tượng được.
“Điều đó khá khó tin.” – Maomao nói.
Nếu như là một người nào đó không sẵn lòng để hiểu điều đấy, Maomao cũng không muốn nói về điều đó.
Nàng không muốn nói về những thứ chỉ là suy đoán đơn thuần.
Tuy nhiên, điều đó rất quan trọng để nàng có thể giải thích tại sao người cung nữ lại chạm vào chiếc bát.
Nàng quyết định thành thật nói ra những điều mình nghĩ, thay vì giả tạo một cách ngây thơ.
“Liệu tiểu thư có thể nói chi tiết cho tại hạ được không?” – Anh ta hỏi.
“Được thôi. Nô tỳ chỉ xin nhắc lại là tất cả chỉ là phỏng đoán của nô tỳ.” – nàng nói.
“Điều đó ổn thôi.”
Đầu tiên nàng nói về hoàn cảnh đặc biệt của Quý phi Riishu.
Về việc cô ta trở thành quý phi của vị hoàng đế đời trước dẫu cho tuổi đời còn rất nhỏ và phải rời khỏi gia đình vì lý do đó.
Rất nhiều nữ nhân được chỉ bảo để hoàn toàn trở thành một người vợ đối với người chồng của họ. Điều đó càng được chú ý ở những nữ nhân được dạy bảo tốt.
Dù với lý do là về chính trị chăng nữa, sự thật là Quý phi Riishu lấy người con của người chồng đã mất thì không có gì là “đức hạnh” cả. [note19166]
“Ngài có để ý y phục của Quý phi Riishu trong buổi tiệc hoa viên không?” – Maomao hỏi.
“…”
“Ngài ấy không đọc được tình huống.”
Tuy nhiên, tất cả cung nữ theo hầu cô ta đều mặc y phục màu trắng.
“Bình thường thì, các cung nữ phải đưa lời khuyên với quý phi của họ về cách ăn mặc như thế nào. Hoặc nếu không thì, họ sẽ mặc những bộ y phục tô điểm cho ngài ấy. Nhưng những gì chúng ta nhìn thấy, cứ như là Quý phi Riishu đã trở thành trò hề vậy.”
Các cung nữ là những người sẽ hỗ trợ cho chủ nhân của họ. Đó là điều mà Honnyan và các cung nữ khác đã nói với nàng. Dù cho điều Infa đã nói trong buổi Tiệc hoa viên, nàng hiểu đó là sự thực.
Nếu như nàng suy nghĩ theo hướng đó, thì sẽ dẫn đến một mặt khác của vấn đề lúc các cung nữ cãi nhau về y phục của Quý phi Riishu.
(Các cung nữ của Thuần khiết Quý phi hẳn nhiên đang la mắng sự nhu nhược của các cung nữ của Quý phi Riishu.)
Quý phi Riishu còn trẻ người hẳn nhiên đã mặc bộ y phục được nịnh nọt bởi các cung nữ và nghe được rằng nó sẽ hợp với cô ta.
Không còn nghi ngờ gì về chuyện này cả.
Trong Nội cung, tất cả mọi người xung quang cô ta đều là kẻ thù, nên những người duy nhất mà cô ta có thể tin tưởng chỉ có thể là cung nữ của cô ta.
“Nó không chỉ như vậy. Có phải họ cũng đã đổi món ăn để gây rắc rối cho Quý phi Riishu?” – Gaoshun hỏi để chắc chắn lại.
“Đúng vậy. Và như kết quả có được, ngài ấy thoát chết trong gang tấc.” – nàng nói.
Độc cá lóc không có các biểu hiện ban đầu.
Nói cách khác, nếu như món ăn không bị thay đổi, cô ta có thể đưa lên miệng với ý nghĩ rằng việc thử độc hoàn toàn ổn. Chất độc đó sẽ tốn khoảng 10 phút để phát tác.
“Việc này trở nên khá là khó chịu.” [note19167]
(Hãy dừng việc suy đoán lại ở đây.)
Nàng nâng chiếc bát lên lần nữa và dùng ngón tay để chỉ. “Chỗ này hẳn là dấu vân tay của kẻ hạ độc. Chúng giữ lấy miệng bát trong khi hòa độc vào.”
Nô tỳ không được chạm vào vành của bát đựng thức ăn. Đó cũng là một trong những điều Honnyan chỉ dạy. Lý do vì cung nữ không được làm bẩn tại nơi mà các bá quan sẽ kề môi vào với các ngón tay của mình.
“Điều đó kết thúc ý kiến của nô tỳ.” – Maomao nói.
Gaoshun nhìn vào chiếc bát bạc trong khi vuốt cằm.
“Tại hạ có thể hỏi một câu không?”
“Đó là điều gì vậy?” – Nàng trả lời Gaoshun, người đang gói ghém lại bát canh.
“Tại sao tiểu thư lại bao che cho người cung nữ đó?” – Anh ta hỏi.
Đáp lại ánh nhìn có vẻ ngờ vực của Maomao, Gaoshun tò mò hỏi.
“So với một quý phi, cuộc sống của một cung nữ gần như chả có giá trị gì.” – Nàng trả lời.
Điều đó càng đúng đối với một người thử độc.
Gaoshun gật đầu một cách khó nhận ra như thể anh ta hiểu được những gì nàng ám chỉ. “Tại hạ sẽ giải thích lại mọi thứ cho Jinshi-sama.”
“Cám ơn ngài rất nhiều.”
Sau khi nàng tiễn Gaoshun, Maomao ngồi xuống ghế với một tiếng đập. “Đúng vậy nhỉ. Mình cũng cần cảm ơn cô ta.”
(Sau cùng thì, cô ta đã tráo đổi món ăn cho mình.)
Cùng lúc đó, nàng nghĩ, Mình biết đúng ra mình nên nuốt luôn xuống.
***
“Đó là tất cả.” – Gaoshun nói.
Jinshi đưa bàn tay lên vuốt tóc trong khi nghe báo cáo của Gaoshun.
Chiếc bàn đầy ắp các tài liệu đang chờ được đóng dấu.
“Cứ mỗi lần ta nghe ngươi nói, ngươi luôn biết cách trình bày.” – Jinshi nói.
“Ngài nghĩ vậy sao? – Người tùy tùng nói mà không hề sợ hãi.
“Không quan trọng bao nhiêu lần ta nghĩ về nó, thủ phạm hẳn là người của Nội cung.” – Jinshi nói.
“Có vẻ là như vậy dựa theo những tình tiết này.”
Đầu của y bắt đầu đau.
Y muốn dừng việc suy nghĩ lại.
Theo mọi hướng, thì từ ngày mai sẽ không có thời gian để mà ngủ.
Y còn không thể thay nổi y phục.
Y muốn giậm chân một cái.
“Bản chất thật của ngài đang lộ ra đấy.” – Gaoshun nhắc nhở.
Y không cười như thường lệ. Y đang hờn dỗi, như đúng với lứa tuổi đấy.
Có vẻ như Gaoshun hiểu y rất rõ.
“Nó không ổn sao? Chẳng có ai ở đây cả?” – Jinshi nói.
“Vẫn còn thần.” – Gaoshun nói
“Ngươi là một ngoại lệ.” – y vặn lại.
“Như vậy là không được.”
Jinshi nói với vẻ giễu cợt, nhưng điều đó không chạm được tới nam nhân nghiêm túc đằng kia.
Người này thật phiền phức, như cái cách mà anh ta đã chăm sóc y từ khi y chào đời. [note19168]
“Ta vẫn còn đeo chiếc trâm này à.” – Y nói.
“A, điều đó thật không tốt.” – Gaoshun nói.
“Nó đã bị giấu đi, nên không ai để ý nó cả.” – Khi Jinshi kéo chiếc trâm được cài sâu trong tóc y, hình dáng của chiếc trâm lộ ra.
Nó được gọi là qilin – một sinh vật huyền thoại lai giữa hươu và ngựa.
“Vậy ta sẽ để cho ngươi cất giữ nó.” – Y vô tình liệng nó cho Gaoshun.
“Xin hãy trân trọng nó. Nó là một vật quan trọng.” – Bộ hạ của y nói.
“Cái đó ta biết.”
“Ngài không hiểu điều đó.” – Sau khi anh ta càu nhàu xong, người chăm sóc cho y trong 16 năm qua rời khỏi thư phòng.
Jinshi, với biểu cảm trẻ con, nằm trườn ra bàn.
Vẫn còn có rất nhiều công việc.
Y phải kiếm thời gian rảnh thật nhanh.
“Làm nào.” – Y duỗi tay chân rồi cầm lên chiếc cọ viết.
Để y có thể trở thành một con người nhàn nhã, không có cách nào khác ngoài hoàn thành công việc của mình.
***
P/s: Rất mong bạn đọc góp ý cho mình nếu như mình dịch sai chỗ nào. Minh rất cảm ơn.
P/s 2: Hiện tại mình đang cần tuyển 1 bạn edit. Bạn nào có nhu cầu thì xin vui lòng nhẳn tin cho mình. Xin cảm ơn.